Lời đòi ly hôn của Liêu Tam Muội vừa thốt ra, cả sân liền ồ lên.
Chỉ vì hình tượng nhu nhược, cam chịu của Liêu Tam Muội bao năm nay đã ăn
sâu vào lòng người, câu ly hôn thốt ra từ miệng chị ta quả thực quá khác thường.
Vương Hòa Bình cũng sững sờ một chút, sau đó nhíu mày quát: “Đang lúc nước
sôi lửa bỏng thế này, cô còn gây thêm phiền phức làm gì”
Liêu Tam Muội ôm chặt cô con gái nhỏ Xuân Nha, ánh mắt bình tĩnh nhìn Vương
Hòa Bình: “Anh bảo mẹ nuôi anh khôn lớn không dễ dàng, bảo tôi phải hiếu kính
mẹ, chiều mẹ, tôi có thể nghe lời, có thể chịu đựng sự ngược đãi của bà ấy,
nhưng con gái là giới hạn cuối cùng của tôi. Hôm nay bà ấy muốn bán Xuân Nha
đi làm con dâu nuôi từ bé, ngày mai có phải sẽ tống nốt Xuân Hoa, Xuân Liễu đi
không? Tôi tuyệt đối không cho phép!”
Vương Hòa Bình vội nói: “Mẹ già rồi lẩm cẩm, nói đùa thôi mà, hơn nữa Phó sư
trưởng Tiêu và đồng chí An Họa là người thế nào chứ? Họ đời nào đồng ý nhận
Xuân Nha làm con dâu nuôi từ bé?”
“Chuyện này không liên quan đến việc họ có đồng ý hay không!” Liêu Tam Muội
quát lên: “Mẹ anh nảy ra cái ý đồ này là đủ thấy thái độ của bà ấy với con gái tôi
thế nào rồi! Anh đừng tưởng tôi không biết hai mẹ con anh to nhỏ với nhau cái gì,
có phải bà ấy xúi anh nhận cháu trai về làm con thừa tự không? Chê con gái tôi
chiếm chỗ, muốn đuổi chúng nó đi chứ gì!”
“Tôi đã từ chối rồi!” Vương Hòa Bình liếc nhìn bà cụ Vương, “Tôi là cán bộ lãnh
đạo, tôi không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, với tôi con gái cũng như con trai,
không cần con thừa tự gì hết”
Bà cụ Vương định nói gì đó nhưng Vương Hòa Bình đã chặn lại: “Mẹ, đây là vấn
đề nguyên tắc, mẹ đừng nói nữa”
Bên cạnh liền có người khen: “Phó Chính ủy Vương điểm này vẫn được đấy”
“Những cái khác tôi không quan tâm, bà già nhất định phải về quê, nếu không thì
ly hôn. Dù ly hôn xong tôi có đi ăn xin cũng nuôi được con khôn lớn, còn hơn để
chúng ở lại nhà họ Vương, không biết ngày nào bị bà nội đem bán”
Vẻ mặt Liêu Tam Muội kiên định chưa từng thấy.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Vương Hòa Bình giật mình thon thót.
Chị ta không giống như đang dọa dẫm, có vẻ là dám làm thật.
Bà cụ Vương giậm chân bình bịch: “Giỏi cho cái ngữ Liêu Tam Muội nhà cô, tôi
thấy cô thành thật mới cưới về làm dâu, hóa ra toàn là giả vờ, dám xúi giục con
trai tôi đuổi tôi về quê, hôm nay bà đánh chết”
Mọi người vội vàng định can ngăn, nhưng Vương Hòa Bình đã nhanh hơn một
bước.
Bà cụ Vương tức tối cấu véo con trai mấy cái.
Vương Hòa Bình mặt không đổi sắc: “Mẹ, mẹ về quê đi thôi”
Bà cụ Vương ngẩn người.
Vương Hòa Bình không dám nhìn thẳng vào mặt bà, cúi đầu thấp giọng: “Hai hôm
nữa con đặt vé cho mẹ. Con sẽ mua nhiều đồ cho mẹ mang về”
Rõ ràng là trước đó Vương Hòa Bình đã bị bà cụ Vương thuyết phục, mủi lòng
định không đưa bà về nữa.
Nhưng câu đòi ly hôn của Liêu Tam Muội đã làm ông ta thay đổi ý định.
Mọi người đều có chút ngạc nhiên, xem ra Vương Hòa Bình vẫn còn để ý đến vợ,
không muốn ly hôn.
Liêu Tam Muội cũng không ngờ, giữa mẹ và vợ, Vương Hòa Bình thế mà lại chọn
chị.
Chị thực sự đã chuẩn bị tinh thần để ly hôn rồi.
Bà mẹ chồng cứ thế bị giải quyết êm đẹp, khiến Liêu Tam Muội có cảm giác không
chân thực.
Vương Hòa Bình kéo bà cụ Vương đang khóc lóc om sòm và Liêu Tam Muội về
nhà.
Mọi người thấy hết kịch hay để xem cũng giải tán.
An Họa nghi ngờ hỏi: “Bà cụ Vương có chịu về dễ dàng thế không?”
Tiêu Chính gật đầu: “Có”
Cô nhìn anh: “Chắc chắn thế à?”
Tiêu Chính kéo vợ vào nhà, phân tích cho cô nghe.
“Trước kia ai cũng biết bà cụ Vương ngược đãi con dâu, nhưng ảnh hưởng đến
Vương Hòa Bình không lớn lắm, nguyên nhân chủ yếu là do vợ ông ta không
khiếu nại, ngược lại còn giúp che giấu. Nhưng hôm nay, vợ ông ta trước mặt bao
nhiêu người đòi ly hôn, chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng, sau này
ông ta không thể nào bắt hai người phụ nữ đó duy trì vẻ hòa bình giả tạo được
nữa”
An Họa: “Cho nên anh ta buộc phải đưa ra lựa chọn”
Tiêu Chính gật đầu: “Ly hôn ảnh hưởng quá lớn đến một cán bộ, huống chi
chuyện nhà ông ta lại vỡ lở trước bàn dân thiên hạ, nguyên nhân vợ đòi ly hôn ai
cũng thấy rõ mười mươi, ông ta muốn tô son trát phấn cũng chẳng còn cơ hội”
An Họa đăm chiêu: “Nói đi nói lại, vẫn là vì ảnh hưởng đến tiền đồ của chính mình
nên anh ta mới quyết đoán như vậy”
Quá lý trí.
Cũng có chút máu lạnh.
truong/chuong-47-nuoc-banhtml]
An Họa nói với Tiêu Chính: “Loại người này không thể kết giao sâu được”
Tiêu Chính cười gật đầu: “Được, anh nghe vợ anh, không thân thiết với ông ta”
Rõ ràng trong lòng anh tự có cân nhắc, còn làm bộ nghe lời vợ. An Họa lườm anh
một cái.
An Họa không nói chuyện với Tiêu Chính nữa, cô nhanh chóng chuyển sự chú ý
sang con trai.
Đông Đông bị hành động của bà cụ Vương làm cho sợ hãi, nãy giờ cứ im thin thít.
An Họa trêu chọc vài câu bé mới lên tiếng, lại là hỏi: “Con dâu nuôi từ bé là gì ạ?”
An Họa nghĩ ngợi một chút, vẫn quyết định giải thích cho con.
“. Ở xã hội cũ, có những nhà nghèo không đủ ăn, đem con gái cho người khác
làm con dâu nuôi từ bé, về tình còn có thể tha thứ. Nhưng cũng có những nhà
nuôi nổi mà không muốn nuôi, cho rằng con gái đằng nào cũng là con người ta,
gả đi còn tốn của hồi môn, chi bằng tống cho người khác nuôi sớm. Đa số con
dâu nuôi từ bé sống khổ sở lắm, bị nhà chồng bắt nạt đánh mắng là chuyện
thường tình. Xét đến cùng, hủ tục này bản chất là áp bức phụ nữ, không coi phụ
nữ là con người độc lập”
Đông Đông chớp mắt mờ mịt: “Con không hiểu”
An Họa cười: “Không sao, đợi sau này con lớn lên, có lẽ bỗng nhiên một ngày nào
đó con sẽ hiểu”
Đông Đông gật đầu, lại phiền muộn thở dài: “Con còn được chơi với bạn Xuân
Nha nữa không ạ?”
“Đương nhiên là được chứ, tại sao lại không?” An Họa khích lệ con: “Con làm bạn
tốt với Xuân Nha là vì chơi với bạn ấy rất vui đúng không? Vậy thì không cần
quan tâm đến những chuyện khác, hai đứa chơi với nhau đâu có ảnh hưởng đến
ai, mặc kệ người khác làm gì nói gì”
Đông Đông nhìn mẹ, đôi mắt ảm đạm dần sáng lên: “Vâng ạ”
An Họa xoa đầu con.
Tiêu Chính đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn, chỉ cảm thấy vợ mình sao mà khéo dạy
con thế! Đổi lại là anh, ngoài nói “được” với “không được” ra thì làm sao nghĩ
được nhiều đạo lý như vậy.
An Họa nói với Tiêu Chính: “Được rồi, anh mau đi làm việc tiếp đi, tranh thủ thời
gian nghỉ ngơi làm cho xong cái giường cho con”
“Tuân lệnh” Tiêu Chính lập tức hành động.
Đông Đông cũng khôi phục tinh thần, lon ton chạy theo sau mông ba, xem ba
làm mộc.
Vương Hòa Bình lần này quả thực nói được làm được, rất nhanh đã mua vé xe
cho bà cụ Vương về quê.
Có điều, không ai ngờ tới là bà cụ Vương trước khi đi còn gây ra một chuyện
động trời.
Hôm đó An Họa tan làm về nhà, vừa vào khu gia đình đã cảm thấy ánh mắt mọi
người nhìn mình là lạ, họ cứ chỉ trỏ vào cô và Đông Đông đang được cô dắt tay,
thì thầm to nhỏ.
“Đúng là không giống, Phó sư trưởng Tiêu trông anh dũng thế kia cơ mà, thằng
bé Đông Đông lại thư sinh yếu ớt quá”
“Cô ta gan to thật đấy, Phó sư trưởng Tiêu mà đấm cho một cái thì có mà liệt
giường, thế mà cô ta cũng dám”
“Cô ta tuy xinh đẹp thật nhưng tôi thấy đâu có vẻ lẳng lơ, có hiểu lầm gì không?
Mọi người đừng đồn bậy”
“Hiểu lầm cái gì? Nhìn mặt thằng Đông Đông mà xem!”
“Mọi người không biết đâu, hồi ở trường quân đội cô ta đã không an phận rồi!
Trước đây còn đòi ly hôn với Phó sư trưởng Tiêu đấy!”
An Họa không nghe rõ cụ thể họ nói gì nhưng đã có dự cảm chẳng lành.
Về đến cửa nhà, Chu Mai Hoa gọi giật cô lại, bảo Đông Đông về nhà trước, rồi
kéo An Họa sang nhà mình.
“Cô em, chị nói trước cho em chuẩn bị tâm lý, đừng có giận quá mất khôn nhé”
An Họa: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em thấy mọi người nhìn em lạ lắm”
“Haizz!” Chu Mai Hoa do dự một chút mới nói: “Cũng chẳng có gì, chỉ là. Không
biết ai đồn, bảo là Đông Đông không phải con ruột của Tiêu Chính. Nói như đúng
rồi ấy! Nhưng chị là chị không tin đâu, tuy Tiêu Chính đối xử với em không tốt lắm,
nhưng nhân phẩm và giáo dục của em sờ sờ ra đấy, làm sao làm ra chuyện vụng
trộm được”
An Họa tạm thời không truy cứu tại sao Chu Mai Hoa lại cảm thấy Tiêu Chính đối
xử với cô không tốt, cô hỏi: “Chị Mai Hoa, chị nghe ai nói thế?”
Chu Mai Hoa thở dài: “Mọi người đều đang đồn ầm lên, ảnh hưởng xấu lắm.
Chuyện này càng giải thích càng đen, cách tốt nhất là để Tiêu Chính nhà em ra
mặt giải quyết, chỉ cần cậu ấy nói một câu con là con ruột cậu ấy, người khác còn
dám đồn đại gì nữa?”
Nhưng đó chỉ là trị ngọn không trị gốc, Tiêu Chính có thể bịt miệng người khác,
nhưng không quản được người ta nghĩ gì trong lòng.
Nói ra thì, khi nghe thấy tin đồn này An Họa cũng không quá ngạc nhiên, bởi vì cô
chợt nhớ lại hôm đầu tiên đến đây, gặp Cát Hồng Anh ở nhà ăn, ánh mắt bà ta
nhìn Đông Đông đã rất kỳ quặc.
Cô lờ mờ cảm nhận được nguồn gốc của tin đồn này từ đâu mà ra.