“Chị Mai Hoa, chị nói thật cho em biết, chị nghe chuyện này từ đâu?”
Chu Mai Hoa thấy An Họa hỏi dồn, bèn nghiêm túc nhớ lại rồi đáp: “Là vợ Tiểu Lý
bên Hậu cần thì thầm với mấy người kia, bị chị nghe thấy”
Vốn dĩ có tin tức gì mới mẻ trong khu gia đình, Chu Mai Hoa thường là người biết
đầu tiên, nhưng ai cũng biết chị chơi thân với An Họa nên chẳng ai dại gì nói xấu
An Họa trước mặt chị.
“Được, chị dẫn em đi tìm vợ Tiểu Lý ngay bây giờ” An Họa nói.
“Em định ba mặt một lời à?” Chu Mai Hoa do dự: “Chưa chắc đã ra ngô ra khoai
đâu”
Pháp bất trách chúng (luật pháp không phạt được số đông), ai cũng nói thế, em
làm gì được người ta?
Nhưng An Họa kiên quyết, Chu Mai Hoa đành phải dẫn cô đi.
Vợ Tiểu Lý nhìn thấy An Họa, như dự cảm được điều gì, nụ cười trên môi cứng
đờ: “Đồng chí An Họa”
An Họa đi thẳng vào vấn đề: “Là cô nói Đông Đông nhà tôi không phải con ruột
Tiêu Chính hả?”
Vợ Tiểu Lý vội vàng xua tay chối đây đẩy: “Tôi không có, tôi không có đâu”
Chu Mai Hoa xì một tiếng: “Chính tai tôi nghe thấy mà còn chối à? Ý cô là tôi bịa
đặt?”
“Chị Mai Hoa” Vợ Tiểu Lý méo xệch mặt mày: “Cái này. cái này là mọi người
đều đồn thế mà, có phải một mình em nói đâu”
“Đều đồn thế? Cô nghe từ ai?”
Vợ Tiểu Lý cúi đầu, im thin thít.
An Họa cười lạnh một tiếng: “Cô không nói thì tôi coi như tin đồn này do cô bịa ra!
Đi, đi theo tôi lên Ban Chính trị, tôi muốn kiện cô tội vu khống bôi nhọ! Không chỉ
xử lý cô mà còn xử lý cả chồng cô nữa!”
Vợ Tiểu Lý mặt cắt không còn giọt máu, giọng nói mếu máo: “Đừng mà, em sai
rồi, nhưng thật sự không phải em bịa đâu. Em cũng là nghe Lưu Hồng kể”
An Họa lại kéo vợ Tiểu Lý đi tìm Lưu Hồng.
Lưu Hồng thì sảng khoái hơn, không cần An Họa dọa dẫm đã khai ra nguồn gốc:
“Tôi nghe Triệu Tuyết Tĩnh, vợ Phó Trung đoàn trưởng Trung đoàn 3 nói đấy”
An Họa thấy cái tên Triệu Tuyết Tĩnh này quen quen, nhưng nhất thời không nhớ
ra đã nghe ở đâu.
Triệu Tuyết Tĩnh người trông rất nho nhã, nghe nói dạy học ở Tiểu học số 1
huyện, là người có văn hóa. Thấy An Họa đến cửa chất vấn, cô ta không hề tỏ ra
chột dạ chút nào: “Tôi có kể với Lưu Hồng, nhưng lúc kể tôi đã nhấn mạnh rõ ràng
là chuyện này chưa chắc đã thật, bảo cô ấy đừng có đồn bậy rồi mà”
Lưu Hồng lập tức nhảy dựng lên: “Ý cô là tôi điêu toa, trách nhiệm đổ hết lên đầu
tôi hả?”
Triệu Tuyết Tĩnh nhún vai: “Tôi đâu có nói thế”
An Họa nói: “Thế cô nghe từ đâu? Dẫn tôi đi tìm người đó”
Triệu Tuyết Tĩnh đánh giá An Họa một lượt, đây là muốn truy cứu đến tận gốc rễ
sao? Thật ra cô ta cũng muốn kết giao với An Họa, chỉ là chưa kịp tìm cơ hội thì
đã xảy ra chuyện này. Biết sớm An Họa là người quyết liệt như vậy, cô ta đã
chẳng nhiều lời với Lưu Hồng làm gì.
“Tôi nghe chị Chiêu Đệ nói, để tôi dẫn cô đi tìm chị ấy”
Đoàn người đi theo sau An Họa ngày càng đông, cuối cùng, tìm đến được bà cụ
Vương.
Chu Mai Hoa: “Bà ngoại nó chứ! Hóa ra là cái bà già bất tử này giở trò! Vương
Hòa Bình chẳng phải bảo đưa bà về quê rồi sao, sao vẫn còn lù lù ở đây? Nếu nó
không có tiền mua vé thì bảo một tiếng, tôi cho vay!”
Liêu Tam Muội đi ra: “Có chuyện gì thế?” Từ khi Vương Hòa Bình quyết định đưa
mẹ về quê, lưng Liêu Tam Muội thẳng lên trông thấy, cũng không còn sợ bà cụ
Vương như trước nữa.
truong/chuong-48-may-cai-nay-la-chau-nghe-tu-chi-chau-dayhtml]
Chu Mai Hoa kể lại đầu đuôi câu chuyện, Liêu Tam Muội chán ghét nhìn bà cụ
Vương một cái: “Mẹ, mẹ lại gây chuyện rồi, Hòa Bình về lại mắng cho xem”
Giờ đến cả con dâu, cái thứ rẻ rách này cũng dám chỉ trích bà! Bà cụ Vương
trong lòng uất ức, bỗng cảm thấy khó thở.
Bà ta há miệng thở dốc mấy cái, sau đó ho khan một tiếng thật to, khạc ra cục
đờm vướng trong cổ họng, vừa định nhổ toẹt về phía chân An Họa đang đứng gần
nhất thì nghe thấy giọng nói lạnh lẽo âm u của An Họa vang lên.
“Bà cụ Vương, bà vu oan giá họa cho tôi trộm người dứt khoát như thế, có từng
nghĩ đến nhỡ tôi không chịu nổi điều tiếng, nhất thời nghĩ quẩn treo cổ tự tử thì
sao? Bà là đang hại chết một mạng người đấy, ha hả, nếu tôi thành ma treo cổ
thật, người đầu tiên tôi tìm đến chính là bà, kẻ đầu sỏ gây tội, nửa đêm tôi sẽ
đứng đầu giường bóp cổ bà, cào mặt bà, cho bà cả đời không được yên thân”
Bà cụ Vương sợ hết hồn, “ực” một cái, nuốt ngược cục đờm vào trong bụng.
Bà ta cũng chẳng màng đến chuyện ghê tởm, mở miệng kêu oan: “Đầu sỏ gây tội
cái gì, tôi không phải nhé! Bảo cô trộm người, bảo con cô không phải con ruột của
bố nó, đều không phải do tôi nói đâu!”
“Thế là ai?”
Bà cụ Vương không chút do dự chỉ tay sang phía đối diện: “Tôi nghe em gái con
Cát Hồng Anh nói! Không tin tôi dẫn cô đi đối chất với nó, đi!”
Cát Hồng Hà dùng khổ nhục kế nhảy sông tự tử để được ở lại, nhưng cuộc sống
lại không trở về như xưa.
Vì cô ta mất danh dự nên người trong khu gia đình rất ít ai thèm để ý đến cô ta.
Quan trọng hơn là, thái độ của Cát Hồng Anh với cô ta đã thay đổi.
Không biết tại sao, Cát Hồng Anh giờ hay nhìn cô ta với ánh mắt soi mói, đánh
giá. Tuy về mặt sinh hoạt không để cô ta thiếu thốn nhưng cũng không còn quan
tâm yêu thương như trước, càng đừng nói đến chuyện lo lắng cho đại sự cả đời
của cô ta.
Cát Hồng Hà đành phải thu mình lại, cắm cúi làm việc nhà, không đi đâu chơi,
cũng chẳng nói năng gì nhiều.
Khi nhìn thấy một đám đông hùng hổ kéo đến cửa nhà, Cát Hồng Hà thậm chí còn
chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chuyện hãm hại Lý Hàn Tùng đã qua rồi mà,
chẳng lẽ vẫn còn tìm cô ta gây phiền phức.
“Các người”
Bà cụ Vương nhảy xổ lên trước, túm lấy tay áo Cát Hồng Hà rồi phun nước bọt
phì phì: “Là mày nói với tao! Mày bảo vợ Phó sư trưởng Tiêu lăng nhăng ở tỉnh
thành, cắm sừng Phó sư trưởng Tiêu! Mày bảo con nhà người ta là con hoang,
mày nói đi!”
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
“Nếu là cô ta nói thì chẳng lạ, dạo trước cô ta chẳng vu khống Trưởng phòng Lý
giở trò lưu manh với mình còn gì”
“Đúng đấy, lời từ miệng cô ta nói ra tin thế nào được”
“Tôi đã bảo đồng chí An Họa không giống loại người đó mà, các bà cứ không tin!”
Cát Hồng Hà cảm thấy máu toàn thân đông cứng lại.
Cô ta chưa từng nói thẳng những lời này với bà cụ Vương, là lúc trước cô ta và
Tiểu Kiều thì thầm to nhỏ với nhau thì bị bà cụ Vương nghe được.
Lúc ấy cô ta còn lo lắng, sợ cái loa phóng thanh là bà cụ Vương này rêu rao ra
ngoài, ai ngờ lo lắng đã thành sự thật.
“Cháu. Cháu” Cát Hồng Hà cảm thấy trời đất quay cuồng, danh tiếng cô ta vốn
đã nát bét rồi, giờ mà chụp thêm cái mũ bịa đặt nữa thì e là cô ta hết đường tìm
chồng ở cái doanh trại này.
An Họa nhìn thẳng vào Cát Hồng Hà: “Dám làm thì phải dám chịu. Cô muốn viết
thư xin lỗi công khai giống lần vu khống Lý Hàn Tùng? Hay là muốn tôi tặng cho
cô hai cái tát ngay bây giờ?”
Cát Hồng Hà ngẩn người.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
An Họa đứng trên cao nhìn xuống cô ta, ánh mắt lạnh lùng vô tình, dường như
giây tiếp theo sẽ xông vào đánh cô ta thật.
Cát Hồng Hà sợ hãi tột độ, buột miệng thốt ra: “Mấy cái này là cháu nghe từ chị
cháu đấy!”