Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn]

Chương 166: Màu xám



Kể từ khi phó bản bắt đầu thiết lập khu vực an toàn, các người chơi cuối cùng

cũng có được chút cơ hội để thở dốc và điều chỉnh. Tuy nhiên, vì cuộc đấu trí

giữa hai phe thế lực chưa bao giờ dừng lại, trong khi quân đội nỗ lực giảm bớt

gánh nặng cho họ, thì tổ chức ngoại cảnh bên kia cũng không ngừng gây áp lực.

Hiện tại mọi người đang phân tán ở ba khu vực còn lại, trừ Tây Kinh. Các đồng

đội hỗ trợ lẫn nhau trên đường cơ bản đã vào vị trí, đang tập hợp hành động theo

đơn vị tiểu đội. Hôm nay là ngày thứ tư của nhiệm vụ, toàn đội đã phá hủy tổng

cộng 50 cứ điểm. Những máy phát tín hiệu dễ tìm đều đã bị tiêu diệt, số còn lại

đều nằm ở những khu vực bị bao vây tầng tầng lớp lớp, với vị trí định vị mơ hồ.

Không chỉ có vậy, tình hình dường như đang phát triển theo hướng nghiêm trọng

hơn. Cụ thể là quái thú ở khu vực Kinh Bắc càng thêm điên cuồng, chúng bắt đầu

chủ động tấn công mọi công trình kiến trúc trên đường để tìm mồi. Khu vực Kinh

Đông đấu súng leo thang, khói lửa mịt mù, gần như đã đến mức gặp người là

giếc. Khu vực Kinh Nam bắt đầu bách quỷ dạ hành, ngay cả những âm binh

tuần tra vốn có vẻ bình tĩnh cũng gia nhập vào đội ngũ câu hồn không phân biệt

đối tượng.

Không có lối thoát, nơi nào cũng không có lối thoát. Thật khó tưởng tượng họ rốt

cuộc còn bao nhiêu khả năng sống sót. Trên thực tế, họ cũng không buồn suy xét

điều đó. Nguyên tắc của mọi người là bản thân có thể chết, nhưng nhiệm vụ

phải hoàn thành, vì có chết cũng phải chết sao cho có giá trị.

Tại Chiếu Thành, khu vực an toàn mới mở hôm nay là một nhà trọ thanh niên

mang phong cách hoài cổ. Cửa nhà trọ thấp bé, con đà điểu cổ thép không thể

vào được. May mà bên cạnh có một siêu thị, Hàn Ngọc đang khẩn cấp vào siêu

thị mua đồ ngọt để vỗ về cảm xúc nóng nảy của nó.

Chung Thư Ngọc tựa mình trên ghế sofa ở sảnh nhà trọ, đọc kỹ tờ hướng dẫn sử

dụng trong tay một lần nữa. Cách đây hai ngày, họ vừa tìm thấy một bệ phóng tên

lửa tại nhà Diêu Thương. Nó rất nặng, ít nhất cần hai người mới khiêng nổi. Phần

đuôi có vòng xoay có thể điều chỉnh ba loại nguyên tố là Thủy, Hỏa, Mộc. Mỗi lần

phóng đều là đòn tấn công định điểm vào mục tiêu quái thú. Nhưng vũ khí mạnh

mẽ như vậy tất nhiên đi kèm điều kiện hà khắc. Nó cần máu người sống để duy

trì năng lượng, nếu không sẽ sớm trở thành một đống sắt vụn.

Vì điều kiện quá khắc nghiệt nên hai ngày qua họ sử dụng rất cẩn thận. Nhưng

tình huống nguy hiểm thường xuyên xảy ra. Hoặc để bảo mạng, hoặc để nhanh

chóng phá hủy cứ điểm, những lúc cần thiết vẫn buộc phải dùng đến. Hiện tại,

toàn bộ lượng máu cần thiết đều do Long Ngạo Phi cung cấp. Đây là yêu cầu

kiên quyết của chính anh ta, với lý do rằng bản thân sớm muộn gì cũng chết.

Nếu có thể dùng cách này để bảo vệ ba người đồng đội thì cũng không tính là quá

lỗ vốn.

Bệ phóng tên lửa đang dựng ở góc tường, lớp vỏ kim loại ánh lên tia sáng mờ

nhạt. Chung Thư Ngọc nhìn chăm chú hồi lâu, bỗng thở dài một tiếng rồi dời mắt

về phía cầu thang. Lúc này Long Ngạo Phi và Khổng Toàn đang ở cùng nhau trên

tầng hai.

Khổng Toàn ngồi bên mép giường, đang tiêm một ống huyết thanh vào bắp tay

Long Ngạo Phi. Cô liếc nhìn hộp thuốc, bên trong chỉ còn lại bốn ống. Điều này

đồng nghĩa với việc sự sống của Long Ngạo Phi chỉ còn mười sáu giờ cuối cùng.

Cô nắm chặt ống tiêm, im lặng hồi lâu, rồi bất giác rơi xuống một giọt nước mắt.

Long Ngạo Phi thấy tâm trạng cô xuống dốc, vốn định kể chuyện cười dỗ cô vui.

Kết quả vừa thấy cô rơi lệ, chính anh ta lại hốt hoảng trước.

“Ơ kìa, sao em lại khóc? Đừng khóc mà, anh vẫn còn sống đây, giờ khóc thì sớm

quá rồi đấy”

Khổng Toàn vừa đau lòng vừa tức giận, không nhịn được đấm nhẹ anh ta một

cái. “Cái miệng này của anh rốt cuộc có biết nói lời nào tử tế không hả?”

“Biết chứ, biết chứ” Long Ngạo Phi tuy vẫn cười nhưng giọng điệu đã nghiêm túc

hơn nhiều. “Thế này đi, anh nhờ em một việc, em hứa với anh được không?”

“Anh nói đi”

“Đợi khi hộp huyết thanh này tiêm hết, trước khi anh biến dị, em có thể tự tay cho

anh một kết thúc dứt khoát được không?”

“Không được” Khổng Toàn quay mặt đi. “Anh làm khó người quá, tôi không làm

được”

“Em làm được mà, em là cô gái dũng cảm nhất” Long Ngạo Phi nhìn Khổng Toàn,

giọng trầm xuống. “Lúc trước ở sân vận động phía Tây trường Thanh Hòa, em

còn dám một mình đi nhử đám quỷ phạm nhân, sao giờ lại không dám?”

“Tôi có thể tự mình chịu chết, nhưng tôi không thể tự tay giếc chết đồng đội

của mình” Khổng Toàn nghẹn giọng. “Anh không thấy điều đó quá tàn nhẫn với

tôi sao?”

Nụ cười trên mặt Long Ngạo Phi dần thu lại, hốc mắt anh hơi đỏ lên, bất đắc dĩ

lẩm bẩm: “Phải, đúng là quá tàn nhẫn với em. Nhưng không còn cách nào khác,

Khổng Toàn, anh nhát lắm. Anh cũng từng nghĩ đến lúc đó sẽ hiên ngang tự sát,

nhưng lại sợ bản thân mình do dự”

Khổng Toàn cuối cùng cũng bật khóc thành tiếng. Cô cúi đầu dùng tay áo lau

nước mắt, rồi đột ngột xoay người ôm chặt lấy anh.

“Anh không nhát” Khổng Toàn nghẹn ngào nói. “Ai mà chẳng sợ chết chứ? Sợ

chết là chuyện quá bình thường. Nhưng anh đã làm đủ tốt rồi. Anh đã giúp

chúng tôi rất nhiều, cũng đã nỗ lực bảo vệ chúng tôi biết bao nhiêu lần”

Long Ngạo Phi theo bản năng vòng tay ôm lại cô, ánh mắt anh hơi sáng lên. “Thật

sao? Em thực sự nghĩ vậy à?”

“Tất nhiên rồi” Khổng Toàn gật đầu. “Anh cứ luôn nói mình muốn làm anh hùng,

nhưng thực tế những gì anh làm bây giờ đã là một vị anh hùng rồi”

“Đây quả thực là lời khẳng định cao quý nhất đối với anh” Long Ngạo Phi đỡ vai

cô, nhìn thẳng vào mắt cô với vẻ chân thành chưa từng có. “Khổng Toàn, cảm ơn

em”

“Cảm ơn tôi làm gì?” Khổng Toàn khẽ lắc đầu. “Tôi… tôi cũng chẳng cứu được

anh”

“Ít nhất anh tin rằng mình đã có đóng góp trong ván này” Long Ngạo Phi nói khẽ.

“Anh không làm ai phải mất mặt cả, điều đó còn quan trọng hơn cả cái chết”

Anh ta suy nghĩ một chút rồi thấp giọng hỏi: “Đúng rồi Khổng Toàn, chúng ta đã

chính thức trở thành bạn bè chưa?”

Khổng Toàn nghiêm túc gật đầu. “Rồi. Nhất định rồi. Chúng ta sớm đã là bạn bè

mà”

“Thế thì tốt quá”

Sắc mặt Long Ngạo Phi tái nhợt vì mất máu, anh ta bình thản mỉm cười với Khổng

Toàn. Mái tóc rối mềm mại rủ xuống che bớt đôi mắt, trông dịu dàng hơn bất cứ

lúc nào. Anh ta rất vui, giống như cuối cùng cũng đã cho tuổi thanh xuân của mình

một câu trả lời thỏa đáng. Chấp niệm về cô suốt những năm tháng thiếu niên nay

cũng chính thức được vẽ một dấu chấm hết.

Anh ta không còn là thiếu niên chỉ biết quậy phá như trước. Dù đôi khi hành động

vẫn chưa đủ trưởng thành, nhưng lòng anh ta sáng như gương, không hề tự lừa

dối mình.

Anh ta biết Khổng Toàn không thích mình. Hai người trước kia không thể, sau này

cũng không thể. Nhưng thế gian vốn không có nhiều câu chuyện yêu nhau là điều

hiển nhiên. Ít nhất anh ta có thể trở thành bạn của cô. Anh ta không cưỡng cầu,

chỉ hy vọng trong lòng cô, anh ta mãi mãi là một người tốt.

han/chuong-166-mau-xamhtml]

“Khổng Toàn,” Long Ngạo Phi khẽ nói, “nếu sau này em thực sự có thể trở về thế

giới thực, gặp được chàng trai mình yêu, ngày cưới nhớ để dành cho anh một ly

rượu mừng nhé”

..

Trần Hòa Nguyệt hy sinh vào đêm thứ tư, ngay khoảnh khắc vô hạn tiếp cận rạng

sáng ngày thứ năm. Đó là cứ điểm phát sóng cuối cùng ở Đào Thành. Cô vốn đã

hẹn với Từ Tử Sam rằng sau khi phá hủy nơi này sẽ di chuyển đến Ngu Thành.

Đợi cứ điểm ở đó được dọn dẹp xong thì nhiệm vụ khu vực Kinh Đông sẽ hoàn

toàn thắng lợi. Nhưng cứ điểm cuối cùng nằm ở cảng phà, địa hình quá phức tạp.

Ngay khi máy phát bị hủy, chuông báo động vang lên, vô số xe bọc thép từ bốn

phương tám hướng vây quanh, họ không còn đường lui.

Vào thời khắc mấu chốt, Trần Hòa Nguyệt chọn yểm hộ cho Từ Tử Sam. Cô

mang theo ba quả lựu đạn cuối cùng, lái mô tô lao thẳng vào trận địa địch,

cùng đám tay sai đồng quy vu tận để tranh thủ thời gian thoát thân cho đồng đội.

“Thực ra rất đáng tiếc, lúc đầu không khớp lệnh được ở Cảng Thành, nếu không

mình đã có thể về nhà rồi. Sam tỷ, hợp tác với chị rất vui. Nếu có thể, hãy cố

gắng sống sót nhé”

Cô vốn ít nói, lời cuối cùng để lại cho Từ Tử Sam cũng chỉ có hai câu nhẹ nhàng

như vậy. Tiếng nổ vang lên liên tiếp, ngọn lửa ngút trời bùng lên phía sau. Từ Tử

Sam lao khỏi cảng với tốc độ nhanh như điện, nước mắt chực trào nhưng tuyệt

nhiên không một lần quay đầu lại.

Mười phút sau, tất cả người chơi đều thấy trên bản đồ, điểm sáng đỏ đại diện cho

Trần Hòa Nguyệt đã biến thành màu xám, mãi mãi dừng lại ở đó. Cô ấy và Từ Tử

Sam, trong điều kiện không cần chi viện, đã cùng nhau phá hủy tổng cộng chín cứ

điểm giữa mưa bom bão đạn. Sau đó bảo toàn cho đồng đội và thản nhiên đón

nhận cái chết. Ngoại trừ Hạ Tinh Lê, Viên Lâm và Từ Tử Sam, cô ấy không

quen biết hay nói chuyện với hầu hết đồng đội trong đội ngũ. Nhưng giờ phút này,

tất cả mọi người đều đang rơi lệ vì cô ấy.

..

Tại Hải Thành.

Tần Hoài Vũ và Viên Lâm dụ bắt được hai con cáo tai dài. Loại cáo này không ăn

gì ngoài báo chí, tốc độ chạy còn nhanh hơn cả báo săn. Hai người cưỡi cáo

băng qua thành phố, nổ súng không phân biệt vào mọi quái thú cản đường.

Viên Lâm đối chiếu bản đồ quan sát địa hình, đang bàn bạc chiến lược tấn công

cứ điểm tiếp theo với Tần Hoài Vũ. “Cô thấy không? Con quái thú canh giữ cổng

trường là Thực Hỏa Thú, nó sợ nước. Tôi sẽ dẫn chúng đến hồ nhân tạo trong

trường, sau đó vòng qua khu giảng đường, rồi…”

Lời nói đột ngột dừng lại.

Viên Lâm nhìn chằm chằm vào đồng hồ, bỗng nhiên im lặng.

Tần Hoài Vũ lúc này đang bận sắp xếp ba lô nên chưa kịp xem đồng hồ. Thấy cô

không nói tiếp, cô ấy nghi hoặc quay đầu lại. “Sao vậy?”

Viên Lâm định nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào mặt

đồng hồ. Đôi mắt đỏ hoe nở ra một nụ cười khổ.

“Trần Hòa Nguyệt mất rồi”

Mối duyên nợ giữa cô và Trần Hòa Nguyệt bắt đầu từ ván chơi Người điều khiển

rối ở cổ lâu. Người phụ nữ thanh lãnh mặc sườn xám xám đó đã để lại ấn tượng

rất sâu sắc. Cô vốn luôn ngưỡng mộ những phụ nữ có thực lực. Huống chi Trần

Hòa Nguyệt ở ván này đã phát huy vượt xa bình thường, đóng góp vô cùng to lớn.

Thế mà giờ đây, Trần Hòa Nguyệt đã chết, chết ngay trước lúc bình minh.

Để nói rằng tình cảm giữa họ sâu đậm đến mức nào thì không hẳn, chỉ là bèo

nước gặp nhau. Nhưng hễ đã vào ván này thì đều là chiến hữu, dũng khí của mọi

người là do nhau truyền lại. Kết cục của Trần Hòa Nguyệt có lẽ chính là kết cục

của cô ở giây tiếp theo. Cô tự hỏi, liệu lúc đó có ai thương xót cho mình không?

Phía xa, lại có một tòa nhà bị quái thú bay đâm trúng. Nhà cao tầng sụp đổ, bụi

bay mù mịt. Đất trời bao la rộng lớn, ánh sáng ban mai ẩn hiện sau tầng mây dày.

Nơi lọt vào tầm mắt chỉ toàn là đống đổ nát tuyệt vọng. Tần Hoài Vũ chậm rãi cúi

người, dùng hai tay che mặt, dường như đã mệt mỏi đến cực độ. Nhưng cô ấy

nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, đứng thẳng dậy, dùng giọng điệu ôn hòa

nhưng kiên định ra hiệu cho Viên Lâm: “Đi thôi, chúng ta vào trường”

Người chết đã đi rồi, nhưng trên vai người sống vẫn còn gánh nặng trách

nhiệm. Dù thế nào cũng không thể lùi bước.

【 Long Ngạo Phi 】: Lão đại, tôi đi đây. Đừng quá đau lòng nhé, chuyến này

đáng giá lắm. Khổng Toàn còn khen tôi là anh hùng nữa đấy, ha ha ha.

Khi tin nhắn của Long Ngạo Phi gửi tới, Hạ Tinh Lê đang ở trên đường phố khu

Tây Cảng Thành, dùng kiếm gỗ đào chém gục một đám ma trùm bám theo

không rời. Cô khó khăn lắm mới lẻn được vào một cửa hàng, chưa kịp thở phào

đã thấy tin nhắn này. Cô ngẩn người hồi lâu, bấy giờ mới sực nhận ra hiện tại đã

là sáng ngày thứ năm. Chỉ vì khu vực Kinh Nam không phân biệt ngày đêm nên

thỉnh thoảng cô không nhớ rõ thời gian. Đúng vậy, ngày thứ năm, huyết thanh

chắc chắn đã dùng hết rồi.

Nghe thấy một tiếng nổ vang rền đằng xa, chắc hẳn nhóm Hạ Thanh Châu và

Dương Tĩnh lại vừa dùng Lôi Phù. Quả nhiên lát sau hai người mặt mũi lấm lem

chạy vào.

“Diêu Thương đâu?”

“Ở đây”

Diêu Thương cầm kiếm bước vào cửa hàng ngay sau đó, nhanh chóng chốt chặt

cửa lớn. Đây chính là khu vực an toàn mới mở của ngày thứ năm. Cả ba người

đều nhận ra biểu cảm của Hạ Tinh Lê không ổn. Diêu Thương nhìn theo ánh mắt

cô vào đồng hồ, thấy trên bản đồ Chiếu Thành, điểm sáng đại diện cho Long

Ngạo Phi đã chuyển sang màu xám. Sắc mặt anh lập tức tối sầm, im lặng rất lâu,

cuối cùng không nói nên lời. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi khoảnh

khắc này thực sự đến, nó vẫn khiến người ta khó lòng chấp nhận.

Hạ Thanh Châu và Dương Tĩnh nhanh chóng hiểu ra tình hình. Hạ Thanh Châu

gục đầu xuống. Còn Dương Tĩnh vốn dễ mủi lòng, một gã đàn ông cao mét chín

mươi mấy ngồi thụp xuống bên cạnh khóc nức nở. Tần Hoài Vũ ở Hải Thành,

cùng Hàn Ngọc, Khổng Toàn, Chung Thư Ngọc ở Chiếu Thành, cộng thêm bốn

người họ, có lẽ là những người có tình cảm sâu đậm nhất với Long Ngạo Phi. Bỏ

qua những giao lộ thời đi học, tiểu đội ở trường Thanh Hòa trước đó đã giúp mọi

người bồi dưỡng được sự ăn ý tuyệt vời. Thế nhưng nhiệm vụ tàn khốc, cái

chết đến trong chớp mắt, họ thậm chí còn không có cơ hội nói lời từ biệt tử tế.

“Đừng khóc nữa” Hạ Thanh Châu ngồi xuống cạnh Dương Tĩnh, vỗ vai anh thở

dài. “Nghĩ thoáng ra đi, mọi người đều lành ít dữ nhiều cả, có khi ngày mai tôi

cũng chết thì sao? Ông khóc có xuể được không?”

Dương Tĩnh dùng sức đấm anh một cái, mắng trong tiếng khóc: “Mẹ kiếp, ông có

biết an ủi người khác không hả?”

Hạ Tinh Lê dặn dò các đồng đội ở Chiếu Thành vài câu, rồi tìm hiểu tình hình bên

Ngu Thành, biết được Từ Tử Sam đã hội hợp thuận lợi với Vu Đào và Triệu Tĩnh

Tư. Cô nắm tay Diêu Thương, đứng trước cửa nhìn ra đường phố. Cô thấy những

con quỷ có tên và không tên đang lê bước qua lại lảng vảng, vẫn đang lùng sục

dấu vết người sống. Có thể tưởng tượng được, khi khu vực an toàn đóng cửa, họ

sẽ phải tiếp tục đối mặt với địa ngục không thấy ánh mặt trời này.

“ Anh nói xem. ” Cô khẽ hỏi Diêu Thương. “ Bao giờ mặt trời mới ló dạng? ”

Diêu Thương không nói gì, chỉ lắc đầu, nhưng bàn tay nắm tay cô càng thêm chặt.

Ánh sáng mặt trời sớm muộn gì cũng sẽ xuyên qua mây mù. Dù không xuất hiện

ở đây thì nó vẫn sẽ mãi mãi chiếu rọi trên thế giới thực. Và tất cả những gì họ

đang làm lúc này chính là để giúp thêm nhiều người vô tội thoát khỏi xiềng xích,

một lần nữa được đứng dưới ánh mặt trời. Chiến đấu vì tự do, đó mới là ý nghĩa

thực sự.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.