Diêu Thương và Hạ Tinh Lê phối hợp vô cùng ăn ý. Về sau, anh gần như ném hết
những thứ có thể ném trong ba lô ra ngoài. Mỗi lần ném đều ngẫu nhiên trúng một
hành khách may mắn để làm mồi nhử thu hút âm binh. Còn Hạ Tinh Lê thì nhân
cơ hội nhặt những lá bùa rơi ra, nhặt xong liền bí mật nhét vào túi.
Đến khi đoàn tàu dừng trạm, cô đã thu thập được hơn mười lá bùa.
Cửa xe chậm rãi mở ra hai bên, bên ngoài vẫn là bầu trời đen kịt, sương mù dày
đặc, âm u đến mức không phân biệt nổi ngày đêm. Nhưng đám âm binh trong xe
đã biến mất không một tiếng động. Đèn trong toa tàu sáng trở lại. Hạ Tinh Lê thấy
những hành khách ở hàng ghế sau cơ bản đều đã chết từ lâu. Họ gục xuống
ghế, da dẻ khô héo, ngũ quan lõm sâu, rõ ràng là đã bị âm binh câu hồn.
“Hai đứa mình thế này có thể coi là đồng lõa rồi”
“Em nên khen ngợi kỹ thuật ném trúng mục tiêu của anh mới đúng” Diêu Thương
trước khi đi còn không quên nhặt những hộp sữa và bánh quy rơi dưới đất lên,
nhét lại vào ba lô. “Vẫn còn ăn được, đừng lãng phí”
Hai người rời sân ga đi về phía lối ra. Suốt quãng đường im lìm lặng lẽ, không
phát hiện thêm điều gì bất thường. Chỉ là sương mù xung quanh ngày càng dày,
cuối cùng thậm chí ảnh hưởng nghiêm trọng đến tầm nhìn.
Bước chân Hạ Tinh Lê đột ngột dừng lại, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, ngay
sau đó cô lại bước tiếp như thường. Cô nghiêng người sang, dùng sức nắm chặt
lấy tay Diêu Thương.
Diêu Thương theo bản năng nắm lại tay cô, khẽ hỏi: “Sao vậy?”
“Anh có nghe thấy không? Anh trai em đang gọi tên em”
Anh lập tức cảnh giác: “Không có, em đừng tùy tiện trả lời, đó không thể nào là
Hạ Thanh Châu được”
“Tất nhiên rồi, em còn chẳng dám quay đầu lại nữa là”
Truyền thuyết dân gian kể rằng, đi đường đêm nếu nghe thấy ai gọi tên mình thì
tuyệt đối không được quay đầu lại, cũng không được trả lời. Nếu không sẽ trúng
bẫy của quỷ. Một khi tắt đi ba ngọn đèn trên người thì cái chết không còn xa
nữa. Tình huống hiện tại cũng tương tự. Nhà ga này có vấn đề. Tuy không kéo
đàn kéo đống đuổi theo như xác sống, nhưng sự nguy hiểm ẩn giấu trong bóng tối
càng khiến người ta bất an.
Hạ Tinh Lê cảm thấy thỉnh thoảng có luồng gió âm u tạt tới từ phía sau, điềm báo
bất lành càng lúc càng mạnh. Cô bắt đầu tìm những lá bùa trong túi, nương theo
ánh đèn lờ mờ của nhà ga, đối chiếu với nội dung Hạ Thanh Châu và Chương
Mục đã gửi trước đó để cẩn thận phân biệt hiệu quả của từng lá.
“Lá này là Định Thân Phù, lá này là Ngọn Lửa Phù, lá này chắc là Dẫn Lôi Phù.
Tất cả để chỗ anh nhé, nhớ kỹ đừng quên đấy”
Diêu Thương cúi đầu nhìn lá bùa cô đang cầm: “Lá này thì sao?”
“Lá này chắc là chưa ai dùng qua, trên kênh chung không thấy nói. Chỉ có thể tự
chúng ta đoán thôi”
“Em nheo mắt lại nhìn xem, trông có giống bóng đèn không?”
Hạ Tinh Lê bán tín bán nghi nheo mắt lại, rồi đưa lá bùa ra xa một chút. Cô phát
hiện quả nhiên là vậy. Trong thế giới của người cận thị, hoa văn trên lá bùa này
trông thực sự giống một chiếc bóng đèn được ghép lại bằng những nét đứt. Theo
kinh nghiệm phân tích, hiệu quả của những lá bùa này có liên quan đến hình dạng
hoa văn của chúng. Vậy hiệu quả nào có thể liên quan đến bóng đèn?
“Bóng đèn dùng để chiếu sáng, ý nghĩa có khi nào là làm sáng tỏ một thứ gì đó
không?”
Lời này gợi cảm hứng cho Diêu Thương, anh tự nhiên tiếp lời: “Nếu là bùa chú,
có lẽ là để soi ra những con quỷ đang ẩn nấp”
“Đúng rồi. Vậy chúng ta thử xem”
Bùa chú cần dùng lửa để kích hoạt. Vừa hay trong ba lô Hạ Tinh Lê có một chiếc
bật lửa. Cô và Diêu Thương liếc nhìn nhau một cái, sau đó châm lửa vào một góc
lá bùa rồi dùng sức ném về phía sau. Lá bùa trông mỏng manh không trọng lượng
nhưng khi ném ra lại vẽ một đường parabol rõ nét trong không trung, mang theo
một quầng lửa rực rỡ.
Ngay khoảnh khắc lá bùa hóa thành tro bụi bay tán loạn, không gian nhà ga u ám
trước mặt dường như bị một sức mạnh nào đó bao phủ. Sương mù dày đặc
nhanh chóng tan đi. Trong tầm mắt xuất hiện vô số nhân viên nhà ga mặc đồng
phục.
Đây quả nhiên là Hiện Hình Phù.
Đồng phục của những nhân viên đó đã rách nát thảm hại. Lớp da lộ ra ngoài
đều đen sì thối rữa, không ngừng chảy ra máu loãng và mủ hôi thối. Hai tay họ
buông thõng. Gương mặt biến dạng vẫn có thể thấy rõ sự thống khổ và không
cam lòng. Họ đang lảo đảo tiến lại gần. Có lẽ họ từng trải qua một vụ hỏa hoạn.
Sau khi táng thân trong biển lửa vẫn bị giam cầm ở đây lâu ngày. Bị nhốt càng
lâu, oán khí càng nặng, họ muốn giữ thêm thật nhiều lữ khách vô tội ở lại để chôn
cùng.
Nếu vừa nãy không kịp thời dùng đúng lá bùa, đợi họ âm thầm áp sát thì e rằng
hai người lành ít dữ nhiều.
“Chạy, mau chạy thôi”
Hạ Tinh Lê quyết định rất nhanh. Cô châm lửa một lá Dẫn Lôi Phù ném ra sau,
ngay sau đó nắm chặt tay Diêu Thương lao về phía lối ra nhà ga. Những lệ
quỷ này không phải xác sống. Dùng dao hay gậy golf không đối phó được. Hai
người chẳng khác nào tay không tấc sắt, không cần liều mạng trực diện.
Tia chớp màu xanh tím lóe lên trên không trung nhà ga. Giây tiếp theo, một tiếng
sét khổng lồ đánh thẳng xuống mái vòm nhà ga, nổ tung ngay giữa đám lệ quỷ.
Đá vụn văng khắp nơi. Hạ Tinh Lê và Diêu Thương chưa kịp chạy thoát hoàn toàn
đã bị dư chấn hất văng ra khỏi cổng lớn nhà ga.
【 Xin chú ý: Khu vực an toàn trong cảnh tượng sẽ mở ra bất ngờ, các người chơi
có thể tự di chuyển đến vị trí màu vàng kim trên bản đồ. Khu vực an toàn sau khi
kích hoạt sẽ biến mất sau hai giờ. 】
Phía quân đội hẳn đã nỗ lực tạo ra các khu vực an toàn trong thiết lập của ván
này để tranh thủ thời gian nghỉ ngơi cho người chơi. Dù mỗi khu vực chỉ tồn tại tối
đa hai giờ, nhưng với nhịp độ nhiệm vụ dồn dập thế này, hai giờ nghỉ ngơi cũng
vô cùng quý giá.
Rất nhanh, lần lượt các đồng đội đã tìm thấy khu vực an toàn tại thành phố của
mình. Trốn vào khu an toàn đồng nghĩa với việc tạm thời không gặp bất kỳ nguy
hiểm nào. Họ cuối cùng cũng có thời gian lên kênh chung hỏi thăm nhau vài câu.
【 Từ Tử Sam 】: Tuy hỏi thế này hơi mất lịch sự, nhưng tôi muốn biết mọi người
vẫn còn sống cả chứ? Không ai bị thiếu tay thiếu chân gì chứ?
【 Tần Hoài Vũ 】: Lý thuyết là nếu người chơi bị loại, điểm sáng đỏ trên bản đồ
sẽ biến thành màu xám, cô cứ đếm xem còn đủ hai mươi người không là được.
【 Từ Tử Sam 】: Thật tình là tín hiệu chỗ tôi không tốt lắm, bản đồ cứ lỗi suốt,
điểm sáng của mọi người cứ nhấp nháy liên tục.
【 Long Ngạo Phi 】: Người khác thì tôi không rõ, nhưng tôi chắc chắn chỉ còn
sống được ba ngày thôi. Đến lúc tôi chết, cô có thể xem điểm sáng có biến
thành màu xám không, coi như làm vật tham khảo cho mọi người.
【 Khổng Toàn 】: Đừng nói mấy chuyện vô ích đó nữa. Anh với Hàn Ngọc đang ở
đâu, ra khỏi ga chưa? Tín hiệu chỗ tôi cũng tệ, sợ lát nữa không tìm thấy hai
người!
【 Hàn Ngọc 】: Sắp ra rồi, mọi người ở đâu?
【 Khổng Toàn 】: Tôi với Thư Ngọc đang trên đường đến nhà ga, sắp tới rồi. Nếu
hai người thấy một con đà điểu đang chạy điên cuồng thì đó chính là vật cưỡi của
bọn tôi đấy!
【 Đồng Sân 】: Bên tôi và Hoan Hoan còn một cứ điểm nữa là hoàn thành nhiệm
vụ. Trạm tiếp theo nên đi viện trợ ở đâu, mọi người có đề xuất gì không?
【 Đào Hoan 】: Tôi thấy Bạch Thành có tới mười hai cứ điểm lận, có cần chúng
tôi qua giúp không?
【 Chương Mục 】: Không sao, tôi và Tú tỷ đã thương lượng với nhóm Hạ tiểu
thư rồi. Ưu tiên sống sót ở khu an toàn, đợi họ giải quyết xong nhiệm vụ ở Cảng
Thành sẽ qua Bạch Thành viện trợ ngay, nhân lực bên tôi hiện tại đủ rồi.
【 Chung Tú 】: Cảm giác khu vực Kinh Bắc có vẻ rất rắc rối? Mọi người có tiện
đi Thiên Thành không? Anh La là nhân tài kỹ thuật, đối phó với mấy con quái thú
đó có vẻ hơi quá sức.
【 La Thất Hỉ 】: Tuy lời này nghe không giống khen tôi lắm, nhưng bên tôi đúng
là Bạch Huyên Thảo bỏ công nhiều hơn. Với lại vị trí cứ điểm ở Thiên Thành
đánh dấu rất mờ nhạt, không cụ thể, chúng tôi thường phải tìm rất lâu.
【 Đồng Sân 】: Nhận rõ. Chúng tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ trước đêm
nay, rồi đi tàu suốt đêm đến Thiên Thành viện trợ.
【 Bạch Huyên Thảo 】: Hai vị nhớ mang đủ nhu yếu phẩm và chú ý an toàn, có
tình huống gì thì nhắn tin riêng nhé.
【 Viên Lâm 】: Nãy giờ không thấy Hạ Tinh Lê lên tiếng nhỉ? Lúc trước tôi thấy
trên bản đồ cô ấy và bạn trai đi Cảng Thành, giờ đã gặp nhau chưa?
【 Tần Hoài Vũ 】: Bản đồ thường xuyên bị chậm, nếu là hai người họ thì chắc
không có vấn đề gì đâu. Mọi người ai chưa vào khu an toàn thì nhanh chân lên để
bảo tồn thể lực.
han/chuong-165-khu-vuc-an-toanhtml]
Kênh chung náo nhiệt rồi tạm thời yên tĩnh lại. Trong lúc đó, vài đồng đội đã gửi
tin nhắn riêng cho Hạ Tinh Lê để hỏi thăm, vì lo cô gặp chuyện bất trắc giữa
đường. Đối với họ, Hạ Tinh Lê là người khởi xướng hành động này. Chỉ cần cô
còn sống, trung tâm tinh thần của mọi người vẫn còn đó, giống như một sức mạnh
gắn kết vô hình. Vì thế, việc cô có thuận lợi hay không ảnh hưởng rất lớn đến sĩ
khí toàn đội.
Cuối cùng Hạ Tinh Lê cũng xuất hiện.
【 Hạ Tinh Lê 】: Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn. Khu vực Kinh Nam này hơi tà
môn, bùa chú cũng không dễ dùng, vừa rồi tôi với Diêu Thương bị sét đánh bay
luôn.
【 Tần Hoài Vũ 】: Mọi người ổn chứ? Có bị thương nặng không?
【 Hạ Tinh Lê 】: Cũng ổn, luồng sét đó chủ yếu đánh quỷ thôi, hai đứa tôi cùng
lắm là bị hất văng đi, trầy xước ngoài da thôi. Trong túi có thuốc bôi vết thương
rồi.
【 Tần Hoài Vũ 】: Hội hợp với anh trai chưa?
【 Hạ Tinh Lê 】: Rồi, đang trên đường đến khu an toàn.
【 Diêu Thương 】: Nhắn Long Ngạo Phi, nhớ nhắc Khổng Toàn và mọi người
đến nhà tôi. Đạo cụ mấu chốt ở Chiếu Thành vẫn chưa lấy được đâu.
【 Long Ngạo Phi 】: Yên tâm đi, bốn đứa tôi đang cưỡi đà điểu nè, kích thích
lắm. Lê tỷ với Thương ca chú ý an toàn nhé, tôi bận tí.
Có thể thấy niềm vui được gặp lại Khổng Toàn đã xua tan nỗi sợ hãi cái chết.
Cậu nhóc này hiện đang rất phấn khích.
Lúc này, nhóm Hạ Tinh Lê vừa tập hợp tại cửa khu an toàn. Đó là một quán mì
ven đường với tấm biển hiệu cũ kỹ nhưng bên trong được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Hạ Thanh Châu đứng ngây người nhìn em gái trả lời trên kênh chung. Đợi mãi
mới thấy cô nhắn xong, anh chẳng nói chẳng rằng lao tới ôm chầm lấy cô.
“Ngoan, anh nhớ em chết đi được”
Hạ Tinh Lê vỗ lưng anh, giọng bất lực: “Đã bảo anh đừng vào rồi mà, làm thế làm
gì, nhỡ đâu lại làm bố mẹ đau lòng lần thứ hai”
“Anh không vào thì đội thiếu một viện binh mạnh, nhiệm vụ chẳng phải càng khó
hơn sao? Vả lại em gái ruột với anh em thân thiết đều ở đây, là ai thì cũng phải
vào thôi”
Dương Tĩnh bên cạnh nghe vậy rất cảm động, vỗ bộp bộp vào lưng anh: “Hảo
huynh đệ, thật là có tình có nghĩa”
“Ông cẩn thận chút, đừng vỗ chết hảo huynh đệ của ông” Hạ Thanh Châu nói
xong liền vội vàng kiểm tra miếng băng gạc trên trán Hạ Tinh Lê. “Cái này là do bị
sét đánh lúc nãy hả? Có đau không?”
“Cũng thường thôi, chảy ít máu không nghiêm trọng, chủ yếu là em mặc dày” Hạ
Tinh Lê chỉ sang Diêu Thương. “Tay anh ấy còn bị trật khớp cơ, em vừa mới nắn
lại cho đấy”
Hạ Thanh Châu gật đầu: “Ồ, đúng là một cái bao cát chắc chắn”
Diêu Thương liếc anh một cái: “Cảm ơn anh”
Lúc này Dương Tĩnh phát hiện chiếc rương gỗ hình chữ nhật mà Hạ Tinh Lê tiện
tay đặt dưới đất, anh tò mò cúi người mở ra.
“Lê Lê, cái gì mà nặng thế này, em xách từ Hàn Thành qua đây à?”
“Tất nhiên là không rồi, làm ơn dùng não suy nghĩ chút đi sếp, đây là đạo cụ mấu
chốt tìm được ở nhà Trần Hòa Nguyệt đấy”
“Hai người đã đến nhà Trần Hòa Nguyệt rồi à?”
Diêu Thương nói: “Nhà ga Cảng Thành ở vị trí hơi hẻo lánh, nhưng lại khá gần
nhà Trần Hòa Nguyệt. Trên quảng trường nhà ga có hai chiếc xe đạp, hai đứa tôi
tiện thể đạp đi luôn, sau đó trên đường quay lại thì vừa lúc gặp mọi người”
Dương Tĩnh bực bội vỗ đùi: “Trời ạ, vận khí của hai đứa mình tệ quá, sao suốt
quãng đường chẳng tìm thấy nổi cái xe đạp nào nhỉ?”
“Đừng nói mấy chuyện vô ích đó nữa, ba người xem đạo cụ là gì đi” Hạ Thanh
Châu đứng dậy đi về phía bếp sau của quán mì. “Anh thấy bếp núc nguyên liệu
còn đủ cả, để anh xuống nấu nồi mì ăn cho nóng, đừng suốt ngày gặm bánh mì
khô với socola nữa”
“Em ăn mì trứng cà chua, có tôm nõn thì cho thêm tôm nõn nhé”
“Anh thấy em trông giống con tôm nõn đấy, để anh bỏ em vào nấu chung luôn”
Trong lúc nói chuyện, Dương Tĩnh đã mở nắp rương gỗ. Bên trong đặt hai thanh
kiếm gỗ đào, hai xâu tiền xu và hai cái chuông.
Hai thanh kiếm gỗ đào trông sắc bén hơn hẳn kiếm gỗ bình thường. Chuôi kiếm
có thắt dây ngọc đỏ, mũi kiếm khắc một hàng phù văn màu vàng kim. Hai xâu tiền
xu dường như là tiền Ngũ Đế trừ tà, còn chuông là loại chuông chiêu hồn cầm tay.
“Kiếm tốt, kiếm tốt” Anh ta mừng rỡ ra mặt. “Đây đúng là những thứ chúng ta
đang cần”
Hạ Tinh Lê cầm một xâu tiền Ngũ Đế đưa cho anh ta: “Sếp, anh giữ cái này đi,
treo ở thắt lưng ấy, em đoán là dùng để phòng thân”
“Tôi lấy cái này làm gì? Em tự giữ đi”
“Anh với anh trai em mỗi người một xâu”
“Vậy còn hai đứa?”
“Bọn tôi không cần” Diêu Thương thản nhiên trả lời thay. “Bọn tôi có đủ thực lực
để tự bảo vệ mình”
Dương Tĩnh ngẩn người: “Lắm chuyện, ai bảo tôi không có thực lực? Nếu gặp
chuyện mà đánh không lại, tôi vai trái vác Lê Lê, vai phải vác ông anh, chạy
biến ngay, để mặc nhóc con cậu ở lại đấy. Hai xâu này cậu cứ quàng lên đầu mà
dùng”
“Thôi đừng cãi nhau nữa, anh với anh trai em mỗi người một xâu” Hạ Tinh Lê
không cho anh ta cơ hội từ chối, quyết định dứt khoát. “Kiếm gỗ đào em với Diêu
Thương cầm. Còn đây là đống bùa em nhặt được trên tàu, đưa anh hết, lát nữa
nên phân loại chúng ra”
“Vậy còn cái chuông này?”
“Em không chắc chuông chiêu hồn ở ván này có tác dụng gì, liệu có phối hợp
được với bùa chú không. Hai người cứ cầm nghiên cứu trước đi”
Phân phối đạo cụ xong, ba người dùng ghế ghép lại thành giường đơn sơ, hoặc
trực tiếp nằm xuống đất nghỉ ngơi một lát. Không lâu sau, Hạ Thanh Châu bưng
một nồi mì tôm tươi cà chua ra, giục giã liên hồi:
“Mau lấy bát đi, ăn cơm thôi”
“Oa” Dương Tĩnh nhịn không được hít một hơi thật sâu. “Thơm quá”
Hạ Tinh Lê ngồi khoanh chân trên ghế lục ba lô: “Em còn giấu hai lon bia đây, ai
uống không?”
Cô vừa dứt lời, Diêu Thương đã mở tủ khử trùng gần đó, lấy ra bốn chiếc ly.
Bên ngoài quán mì, gió lạnh cuốn lá rụng, âm binh lướt qua đường. Bên trong
quán mì, khói bếp nồng đượm, là sự hội ngộ ngắn ngủi của bạn bè và người thân.
Khi khu vực an toàn biến mất, bước ra khỏi cánh cửa này vẫn là định mệnh sinh
tử khó lường.
Nhưng ít nhất lúc này, họ vẫn ở bên nhau.