Đồng đội phía sau cậu chiến sĩ tò mò ghé đầu vào, khi nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp
rạng ngời ở cửa sổ cũng lộ vẻ kinh ngạc. Trạm y tế từ bao giờ có cô y tá xinh thế
này? Ánh nắng xuyên qua cửa sổ phía sau Thẩm Chiếu Nguyệt, viền cho cô một
vầng sáng nhu hòa, khiến chiếc áo blouse trắng bình thường cũng trở nên đẹp lạ
thường.
“Các anh cần gì?” Thẩm Chiếu Nguyệt cất tiếng.
Chất giọng phương Nam mềm mại chưa từng nghe qua khiến hai anh lính trẻ lâng
lâng. Đã xinh lại còn nói hay! Hai người đứng ngây ra đó, mặt đỏ tưng bừng, quên
cả trả lời.
“Hả?” Thẩm Chiếu Nguyệt hơi nghiêng đầu: “Các anh muốn khám bệnh hay lấy
thuốc?” Cô kiên nhẫn hỏi lại, còn đưa ngón tay mảnh khảnh quơ quơ trước mặt
hai người. Cổ tay trắng nõn ánh lên vẻ ngọc ngà dưới nắng, ngón tay thon dài
như cọng hành.
“A! Thuốc. Lấy thuốc!” Một cậu lính như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lắp bắp trả
lời, mắt vẫn dán chặt vào tay Thẩm Chiếu Nguyệt.
“Các anh lấy thuốc gì?” Thẩm Chiếu Nguyệt mỉm cười, má lúm đồng tiền hiện
lên. Nụ cười như hoa nở ngày xuân khiến hai chàng lính trẻ lại ngẩn ngơ.
Cô hơi nghiêng đầu, tóc mai đung đưa: “Đồng chí?” Giọng cô có chút buồn cười.
Không ngờ khó khăn lắm mới có hai bệnh nhân mà lại ngốc nghếch thế này!
“Thuốc. Thuốc tiêu viêm!” Cậu lính kia rốt cuộc cũng hoàn hồn, luống cuống móc
đơn thuốc trong túi ra: “Còn. còn cả băng gạc nữa” Cậu ta lắp bắp, tai đỏ
như sắp nhỏ máu.
Thẩm Chiếu Nguyệt nhận đơn thuốc, nhanh nhẹn bốc thuốc: “Có cần thay băng ở
đây luôn không?”
Giọng nói phương Nam dịu dàng, khác hẳn giọng oang oang của con gái phương
Bắc, lọt vào tai những người lính quanh năm nghe tiếng hô hào thô kệch quả thực
êm tai đến khó tin.
“Không. không cần đâu” Cậu lính nhận thuốc lắc đầu, mặt đỏ bừng, giọng lí
nhí.
“Tôi. Chúng tôi lấy hộ đồng đội” Cậu lính phía sau vội bổ sung. Tuy xấu hổ đỏ
cả cổ nhưng vẫn muốn nói thêm vài câu với cô y tá dịu dàng này.
Thẩm Chiếu Nguyệt gật đầu hiểu ý, khi đưa thuốc, đầu ngón tay cô vô tình chạm
vào bàn tay thô ráp của cậu lính. Cái chạm nhẹ khiến cậu lính trẻ cứng đờ cả
người, suýt làm rơi gói thuốc.
“Nhớ thay băng đúng giờ nhé” Cô dặn dò tỉ mỉ, ánh mắt mang theo ý cười nhu
hòa: “Nếu vết thương nhiễm trùng thì phải đến trạm y tế ngay”
Hai cậu lính gật đầu lia lịa như nhận quân lệnh quan trọng, cẩn thận nâng niu gói
thuốc, bịn rịn bước ra ngoài. Mãi đến khi ra khỏi cổng trạm y tế, hai người vẫn còn
chìm đắm trong giọng nói dịu dàng vừa rồi, chân bước đi như trên mây.
“Hai cậu làm sao thế? Đi trạm y tế về mà mặt đỏ gay thế kia?” Trên sân tập, thấy
hai người lững thững đi tới, các chiến sĩ khác xúm lại trêu chọc. Chỉ thấy hai cậu
này mặt đỏ bừng, đến tận gốc cổ cũng ửng đỏ mất tự nhiên, dáng đi cứng đờ như
rối gỗ.
“Bị ốm à?” Có người quan tâm định sờ trán họ.
“Đâu có!” Cậu cầm thuốc lắc đầu quầy quậy, mắt sáng rực lên. Thấy đồng đội
vây quanh, cậu ta bỗng tỉnh táo hẳn, hớn hở khua tay múa chân: “Nói cho các cậu
biết, trạm y tế mới có một cô y tá, xinh cực kỳ luôn!”
“Thật hay giả đấy?” Lời vừa dứt, mấy chiến sĩ đang khởi động đằng xa cũng sấn
lại gần.
“Có người yêu chưa?” Một cậu lính trẻ nôn nóng hỏi, mắt sáng quắc.
xinh-dep-moi-denhtml]
“Cái này không biết, nhưng da cô ấy trắng như tuyết ấy, nói giọng phương Nam,
mềm như bông”
Mấy cậu lính trẻ tụmm lại thành một vòng tròn, thì thầm to nhỏ, hoàn toàn không
để ý Văn Kình đang đứng cách đó không xa. Văn Kình vốn chỉ đi ngang qua, nghe
thấy mấy từ khóa “trạm y tế”, “giọng phương Nam” thì bước chân khựng lại.
Thẩm Chiếu Nguyệt – con ả tiểu thư nhà tư bản đó, không lẽ trà trộn vào trạm y tế
thật rồi à? Không được, hắn phải qua hỏi cho ra lẽ!
Hắn xông vào đám đông: “Các cậu vừa bảo người đó tên gì?”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Thấy cả Văn Kình cũng hứng thú, mấy cậu lính càng kể hăng: “Tên thì không biết,
nhưng người xinh lắm, như tiên nữ giáng trần ấy”
Bên này ồn ào quá, tuy chưa đến giờ tập nhưng muốn không chú ý cũng khó. Khi
đám đông tụ tập ngày càng đông, một giọng nói lạnh lẽo đột ngột vang lên từ phía
sau: “Kỷ luật Trung đoàn 3 lỏng lẻo thế này sao?”
Mọi người cứng đờ, quay đầu lại chậm chạp như bị bấm nút tua chậm. Chỉ thấy
Văn Yến Tây không biết đã đứng sau lưng họ từ bao giờ, quân phục chỉnh tề, sắc
mặt âm trầm như sắp vắt ra nước. Đôi mắt sắc bén quét qua đâu, các chiến sĩ ở
đó im bặt như ve sầu mùa đông. Không khí đông cứng lại, tiếng thở cũng trở nên
rõ mồn một.
Đáng sợ quá, sao Diêm Vương này lại tới đây?
Văn Yến Tây lạnh lùng liếc nhìn đám đông, ánh mắt như dao cạo khiến người ta
lạnh sống lưng. Sau đó, hắn quay sang Đinh Minh – Trung đoàn trưởng Trung
đoàn 3: “Đoàn trưởng Đinh, lính của anh rảnh rỗi quá nhỉ?”
Tuy cùng cấp bậc đoàn trưởng, nhưng đối mặt với khí thế áp đảo của Văn Yến
Tây, trán Đinh Minh vẫn toát mồ hôi lạnh. Lưng anh ta vô thức thẳng tắp: “Đoàn
trưởng Văn, là tôi quản giáo không nghiêm!”
Văn Yến Tây không nói gì, cũng không rời đi, cứ đứng đó với khuôn mặt lạnh
tanh. Nhiệt độ xung quanh như giảm xuống mấy độ, áp lực vô hình đè nặng khiến
người ta khó thở.
Gân xanh trên thái dương Đinh Minh giật giật, anh ta quay phắt lại trừng mắt nhìn
đám lính: “Vừa rồi ai nói chuyện, toàn thể chạy thêm 5km!” Anh ta gần như gầm
lên, giọng vang vọng khắp sân tập: “Ngay bây giờ! Lập tức! Khẩn trương!”
Các chiến sĩ như được đại xá, ba chân bốn cẳng chạy còn nhanh hơn thỏ.
Đám đông giải tán, Văn Kình đứng trơ trọi ở đó trông thật bắt mắt.
“Cả cháu nữa, chạy thêm!” Ánh mắt Văn Yến Tây quét qua, sắc mặt không hề dịu
đi chút nào.
“Chú út, cháu” Văn Kình há miệng, yết hầu chuyển động, nhưng trước ánh mắt
sắc lẹm của chú mình, hắn đành ngậm miệng đầy ấm ức. Hắn ủ rũ đá hòn đá
dưới chân, trong lòng than trời. Hắn chỉ hỏi cái tên thôi mà, sao lại xui xẻo gặp
trúng chú út thế này? Càng uất ức hơn là chú út rõ ràng là Đoàn trưởng Trung
đoàn 4, quản sang tận Trung đoàn 3 đã đành, lại còn phạt cả cháu ruột mình nữa!
Văn Kình cúi đầu, như con chim cút bị dầm mưa, lê bước về phía đường chạy.
Văn Yến Tây nhìn bộ dạng ủ rũ của hắn, mày nhíu chặt hơn: “Thêm 2km nữa”
Văn Kình loạng choạng suýt ngã sấp mặt. Hắn quay đầu nhìn chú út với vẻ mặt
khóc không ra nước mắt, nhưng chỉ nhận lại được một bóng lưng lạnh lùng.