Nếu nghĩ thế thì sao không mau ly hôn đi, còn đứng đây lải nhải làm gì.
“Anh đương nhiên tin tưởng vợ anh” Cố Thành thở phào nhẹ nhõm, nói, “Chuyện
ly hôn sau này không được nhắc lại nữa, anh không bao giờ đồng ý đâu”
Đang yên đang lành hắn không muốn ly hôn, huống hồ Liễu Nhân Nhân còn đang
mang thai, ly hôn không phải là làm bậy sao? Ai có con rồi còn đòi ly hôn?
Liễu Nhân Nhân: “”
Tức thật đấy, lại không thể nói thẳng cho hắn biết nguyên chủ đã chết rồi. Mơ
hồ xuyên đến nơi này, chấp nhận đứa con trong bụng đã là cố gắng hết sức của
nàng rồi, giờ lại bắt chấp nhận thêm một ông chồng. nàng thật sự không làm
được.
Liễu Nhân Nhân cau mày: “Kể cả anh không đồng ý thì sau này. tôi cũng sẽ
không bao giờ về nhà họ Cố cùng anh”
Hắn không chịu ly hôn, Liễu Nhân Nhân cũng không thể lôi hắn đi làm thủ tục
được, vậy chỉ còn cách thi gan. Tóm lại nàng rất hài lòng với cuộc sống độc thân
hiện tại, không muốn và cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.
Cố Thành thấy nàng quyết tâm như vậy, nghĩ bụng. chắc chắn trong thời gian
hắn vắng nhà, Liễu Nhân Nhân đã phải chịu rất nhiều ấm ức.
Khẽ thở dài, Cố Thành bảo nàng: “Em muốn ở đâu thì ở, sau này đừng nhắc
chuyện ly hôn nữa là được”
Liễu Nhân Nhân nhún vai: “Tùy anh, tôi phải đi làm việc đây”
Nếu không thể thống nhất thì cũng chẳng cần nói nhiều. Dù sao hai thôn cũng
cách xa nhau, sau này hai người chắc cũng chẳng qua lại mấy. Huống hồ Cố
Thành quanh năm ở quân đội, cả năm chẳng về được mấy lần, vợ chồng xa cách
lâu ngày, dần dà chuyện ly hôn cũng là sớm muộn.
Cố Thành nhíu mày: “Trời nóng thế này, em bụng mang dạ chửa, hay là về nghỉ
đi, việc để anh làm giúp cho”
Liễu Nhân Nhân thản nhiên: “Cũng không cần đâu, chỉ là việc nhẹ ở sân phơi
lúa thôi, không mệt”
Cố Thành nghĩ ngợi rồi đổi giọng: “Vậy để anh đi giúp cha mẹ làm việc” Vừa hay
hắn có thể đi hỏi bố mẹ vợ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Liễu Nhân Nhân: “”
Không phải, cái tên này không định về nhà à?
Liễu Nhân Nhân xị mặt quay lại sân phơi lúa, trán nhăn tít lại.
Bà cụ Thái thấy thế vội quan tâm hỏi: “Nhân Nhân, chồng cháu đâu rồi?”
Liễu Nhân Nhân nghe xong mày càng nhăn chặt hơn: “Anh ta. anh ta xuống
ruộng làm việc rồi” Ở nông thôn cứ gọi “chồng cháu”, “vợ anh” nghe sao mà
ngượng ngập.
“Cũng phải, để cả nhà cháu lo lắng hãi hùng lâu như vậy, đúng là nên biểu hiện
cho tốt” Bà cụ Thái cười tủm tỉm. Lúc này bà cũng chẳng dám nhắc đến Trần
Quang Quân nữa. Trần Quang Quân tuy tốt nhưng sao bì được với Cố Thành cao
to đẹp trai lại là quân nhân. Huống hồ Cố Thành đi bộ đội, nghe nói chức vị không
thấp, lương lậu chắc chắn hơn đứt Trần Quang Quân.
Liễu Nhân Nhân thẫn thờ làm việc, chỉ cảm thấy buổi chiều hôm nay trôi qua thật
gian nan. Mặt trời xuống núi, có người đến thu thóc, nàng phụ giúp một tay xong
xuôi cũng vừa lúc tan làm.
Thu dọn đồ đạc ra về. Dạo này thu hoạch vụ mùa bận rộn, Khương Thúy Hoa
thương con gái nên bảo nàng sang nhà ăn cơm, đỡ phải về nhà lọ mọ nấu nướng
vất vả. Liễu Nhân Nhân cũng không từ chối, bận rộn cả ngày nàng quả thực
không muốn nấu nướng, nhưng trong nhà không đỏ lửa cũng không được.
mua/chuong-23-chuyen-nganhhtml]
Tuy nhiên nàng cũng không ăn chực. Mấy hôm nay ngày nào Liễu Nhân Nhân
cũng mang sáu quả trứng gà sang nhà họ Liễu để thêm món cho cả nhà. Dù sao
nhà có sáu con gà mái, mỗi con một ngày một quả trứng, cũng chẳng có gì to tát.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Liễu Nhân Nhân vừa đi đến con đường nhỏ về thôn thì thấy cả nhà họ Liễu đang
nắm tay nhau đi tới, ai nấy đều cười nói vui vẻ. Trong đó, có một dáng người nổi
bật như hạc giữa bầy gà, Cố Thành chiều nay cũng là tâm điểm chú ý của cả
thôn.
Liễu Nhân Nhân chỉ thấy đầu óc ong ong, bực bội vô cùng. Cái tên này không
định về nhà à? Trời ơi, không lẽ hắn định ăn vạ ở đây mãi sao?
“Nhân Nhân, mệt không, để chị xách giúp cho” Chị dâu hai Liễu cười tươi roi rói
đón lấy cái làn trên tay cô em chồng.
Liễu Nhân Nhân: “”
Chưa từng thấy bà chị dâu hai nhiệt tình thế này bao giờ. Nói thật, từ lúc nàng từ
nhà họ Cố trở về, chị dâu hai lúc nào cũng hậm hực với nàng. Mấy hôm nay còn
vì chuyện nàng ăn cơm ở nhà mẹ đẻ mà mặt nặng mày nhẹ. Giờ thái độ thay đổi
nhanh như chong chóng, rõ ràng là vì Cố Thành đã trở lại.
Khương Thúy Hoa hôm nay là người vui nhất, nụ cười trên mặt chưa tắt lúc nào.
Về đến nhà, bà sai hai cô con dâu làm một bàn đầy thức ăn: hành tây xào trứng,
cà tím kho tàu, cá mặn xào ớt, cải trắng hầm miến, ngồng tỏi xào, dưa chuột trộn.
Món chính cũng là bánh bột ngô nguyên chất.
Trong nhà không có sơn hào hải vị gì, nhưng thời buổi này làm được một bàn
thức ăn như vậy đã là tốn bao tâm huyết. Mấy đứa trẻ con nhìn mà nước miếng
sắp chảy ròng ròng.
Ngay cả Liễu Lai Phúc cũng lôi bình rượu quý như bảo bối ra, định bụng uống với
con rể một ly ra trò.
Liễu Nhân Nhân ngồi cạnh Cố Thành, bữa cơm ăn mà chẳng biết mùi vị gì, tai thì
nghe hai cha con họ trò chuyện. Nói chuyện rôm rả phết, nếu Cố Thành không
phải chồng trên danh nghĩa của nàng, Liễu Nhân Nhân chỉ muốn lấy gói hạt dưa
ngồi bên cạnh vừa cắn vừa nghe cho vui.
Liễu Lai Phúc uống rượu mặt đỏ gay, hỏi con rể: “Cố Thành này, lần này con ở
nhà được bao lâu?”
Gả cho bộ đội là khổ thế đấy, vợ chồng trẻ ít khi được gần nhau. Con gái lại sắp
sinh rồi, không biết đến lúc đó Cố Thành có nhà không. Nhà họ Cố thì không trông
cậy được rồi, nếu con rể lại không ở bên cạnh, con gái một mình nuôi con vất vả
lắm.
Thực ra trong lòng ông nghĩ, hay là để con gái đi theo quân đội sống cùng Cố
Thành (tùy quân), vợ chồng ở gần nhau tình cảm mới tốt lên được.
Cố Thành lúc này mới kịp thông báo cho họ: “Cha, con chuyển ngành rồi, lần này
về là không đi nữa”
Lời vừa dứt, cả nhà kinh ngạc!
Liễu Lai Phúc suýt sặc rượu, ngạc nhiên hỏi: “Thế. sau này không về đơn vị nữa
à?”
“Không về nữa ạ” Cố Thành nghiêm túc nói.
Khương Thúy Hoa lại nghĩ rất thoáng: “Về cũng tốt, an ổn. Con ở nông thôn, dù
có xuống ruộng kiếm điểm công cũng nuôi nổi vợ con”
Dù thế nào thì con rể sống sót trở về đã là vạn hạnh, đi bộ đội bên ngoài nguy
hiểm quá, về quê sống chân chất cũng tốt. Con rể cao to lực lưỡng, làm việc
khỏe, nuôi sống gia đình nhỏ không thành vấn đề.
Liễu Nhân Nhân: “”
Nàng cũng mới biết chuyện Cố Thành xuất ngũ, trong lòng cũng sốt ruột. Đương
nhiên, điều nàng lo lắng là sau này tên này không đi nữa, chẳng phải nàng sẽ
phải thường xuyên chạm mặt hắn sao?
Cố Thành thấy mọi người hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Nói chính xác là con
chuyển ngành về địa phương, tổ chức sẽ sắp xếp công việc cho con ở đây. Mẹ
yên tâm, con về đây cũng có thể nuôi sống Nhân Nhân và con”