Làm Ruộng Trữ Lương Vượt Những Năm Mất Mùa

Chương 22: Ly hôn?



Là giọng của Khương Thúy Hoa.

Liễu Nhân Nhân vừa định nói chuyện thì bị cắt ngang, suýt chút nữa cắn phải

lưỡi.

Nhưng mà.

Từ từ!

Mẹ nàng bảo gì cơ?

Chồng nàng về rồi á?

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Chồng ai về cơ?

Liễu Nhân Nhân ngẩn người, quay đầu nhìn theo hướng tiếng gọi.

Chỉ thấy Khương Thúy Hoa từ đằng xa chạy lại, ra sức vẫy tay với nàng. Bên

cạnh bà. một người đàn ông dáng người cao lớn đang sải bước đi theo.

Phải nói là thời buổi thiếu ăn thiếu mặc này, đàn ông ở nông thôn thường không

cao, nhiều người chỉ cao tầm mét sáu. Chợt nhìn thấy một người cao lớn thế này

đúng là rất bắt mắt.

Chỉ là. người đàn ông đó đang đi về phía nàng với vẻ mặt đầy hưng phấn.

Liễu Nhân Nhân cứ cảm thấy có gì đó sai sai, tim bắt đầu đập thình thịch.

“Nhân Nhân” Khương Thúy Hoa chạy đến nơi, thở hổn hển nhưng mặt mày hớn

hở, “Cái con bé này, chồng con còn sống sờ sờ trở về đây này, sao con còn đứng

ngây ra đó! Sao thế, không nhận ra chồng mình à?”

Tuy vừa nãy bất thình lình nhìn thấy Cố Thành, sắc mặt bà cũng chẳng đẹp đẽ gì

cho cam. Nhưng hoàn hồn lại thì bà mừng phát điên, hóa ra Cố Thành chưa hy

sinh, con gái bà không phải quả phụ!

Liễu Nhân Nhân ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, ấp úng: “Cố. Cố

Thành?”

Mẹ kiếp! Đây chẳng phải là ông chồng “từ trên trời rơi xuống” Cố Thành của nàng

sao. Nhưng mà, tên này không phải chết rồi à?

“Nhân Nhân” Cố Thành nhìn Liễu Nhân Nhân bụng mang dạ chửa, trong lòng

chấn động không kém gì nàng.

Khương Thúy Hoa cười tít mắt, trêu: “Con bé này chắc là mừng quá hóa ngốc

rồi” Chồng mình về mà, không vui sao được?

Liễu Nhân Nhân ngẩng đầu nhìn trời, rồi lại liếc nhìn Cố Thành.

Thôi được rồi, giữa thanh thiên bạch nhật chắc không có ma quỷ hiện hình đâu.

Chồng nguyên chủ chưa chết, thì. cũng tốt.

Liễu Nhân Nhân hít một hơi, nhìn người chồng của nguyên chủ trước mặt, nhàn

nhạt hỏi: “Anh chưa chết à?”

Cái gã đàn ông này, không chết cũng chẳng biết đường nhắn tin về nhà lấy một

câu, nguyên chủ đúng là bị hắn hại thê thảm.

“Chưa, lúc trước anh bị thương, hôn mê một thời gian, tỉnh lại thì ổn rồi” Cố

Thành giải thích tránh nặng tìm nhẹ.

Thực ra tình huống lúc đó của hắn vô cùng nguy kịch, coi như là. từ cõi chết

trở về, điều dưỡng mấy tháng trời mới khỏi hẳn. Nhưng chuyện đã qua rồi, nói ra

chỉ tổ làm người ta lo lắng thêm.

“À” Liễu Nhân Nhân mặt không cảm xúc.

Khương Thúy Hoa thấy thế thì sốt ruột không thôi, con bé này sao lại phản ứng

thế chứ, bà chu môi ra hiệu với Cố Thành, nói đỡ: “Nhân Nhân à, trong lòng chắc

chắn là vui lắm đấy”

“Mẹ, không sao đâu ạ” Cố Thành không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Liễu Nhân Nhân

đang giận hắn, cũng phải thôi. lâu như vậy không có tin tức gì. Huống hồ nàng

còn đang mang thai, là lỗi của hắn trước.

“Mẹ, mẹ không đi làm ạ?” Liễu Nhân Nhân hỏi.

mua/chuong-22-ly-honhtml]

Khương Thúy Hoa nghe vậy vỗ đùi cái đét: “Chết thật, nhìn mẹ này, vui quá nên

lẩn thẩn rồi, mẹ chỉ xin đội trưởng nghỉ một lát thôi, giờ phải về làm việc ngay

đây”

Cũng tại bà không tinh ý, giữa chốn đông người thế này, vợ chồng son chắc chắn

ngại không dám thân mật, bà không nên ở lại làm kỳ đà cản mũi. Khương Thúy

Hoa quay người tất tả đi ngay.

Liễu Nhân Nhân thấy bà đi xa, bèn nhờ bà cụ Thái xin nghỉ giúp một lát, sau đó

bảo Cố Thành: “Anh đi theo tôi một chút”

Nói xong, nàng vác bụng đi về phía trong thôn. Cố Thành ngoan ngoãn đi theo

sau.

Bà cụ Thái ở lại phía sau nhìn theo mà trợn mắt há hốc mồm. Trời đất ơi, chồng

con bé Nhân Nhân chưa chết kìa.

Haizz! Vừa nãy bà còn định làm mai mối cho người ta, đúng là lo bò trắng răng,

hy vọng Liễu Nhân Nhân không để bụng những lời bà nói.

Mọi người đều đang đi làm đồng nên trong thôn lúc này vắng tanh.

Liễu Nhân Nhân đi đến một chỗ râm mát thì dừng lại, xoay người hỏi người đàn

ông trước mặt: “Nói đi, anh đến tìm tôi có việc gì?”

Cố Thành rũ mắt nhìn nàng, đánh giá Liễu Nhân Nhân một lượt. Nàng vẫn giống

trước kia, chỉ khác là. bụng đã to vượt mặt. Trong lòng hắn vô cùng xúc động,

cảm xúc dâng trào. Chưa từng có ai nói với hắn là Liễu Nhân Nhân mang thai.

Ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng chỉ hỏi được một câu: “Nhân Nhân, em vẫn

khỏe chứ?”

Liễu Nhân Nhân sắc mặt bình thản: “Cũng tàm tạm, ăn được ngủ được, cuộc

sống khá ổn” Nàng hiện tại thực sự rất ổn, nếu không có người đến phá vỡ cuộc

sống yên bình này thì càng tốt hơn.

Cố Thành nhạy cảm, tự nhiên nhận ra thái độ lạnh nhạt của Liễu Nhân Nhân,

nàng đối với hắn cứ như biến thành người khác vậy. Cũng không biết rốt cuộc đã

xảy ra chuyện gì.

Cố Thành thành khẩn nói: “Nhân Nhân, anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nếu

cha mẹ anh có làm gì không phải, anh thay mặt họ xin lỗi em. Giờ anh về rồi, sau

này sẽ không để em chịu ấm ức nữa. Em. nếu đã hết giận thì cùng anh về nhà

nhé?”

“Về nhà?” Liễu Nhân Nhân cười lạnh, “Anh có biết vợ anh đã trải qua những gì

không mà bảo tôi về?”

Nguyên chủ ở nhà họ Cố. nói thật thì đó không phải cuộc sống của con người,

giờ người cũng chẳng còn, nàng đời nào chịu về cái nhà đó. Hơn nữa, Liễu Nhân

Nhân đến nhà họ Liễu còn chẳng muốn ở lâu, sao có thể theo Cố Thành về nhà

họ Cố được.

Cố Thành thấy sắc mặt nàng không đúng, liền hỏi: “Vậy em nói cho anh biết, rốt

cuộc em đã chịu ấm ức gì? Yên tâm, em là vợ anh, anh chắc chắn sẽ đứng về

phía em”

Liễu Nhân Nhân lười đôi co với hắn, những chuyện dơ bẩn mà nguyên chủ phải

chịu đựng, nàng cũng chẳng muốn nhớ lại làm gì. Nàng chỉ lạnh lùng nói: “Anh về

hỏi người nhà anh đi. Dù sao thì tôi cũng sẽ không về cùng anh đâu, anh chết

cái tâm đó đi”

Nàng không muốn về Cố Thành cũng không ép, giọng trầm xuống: “Được, vậy

anh đợi em hết giận rồi tính tiếp”

Liễu Nhân Nhân: “”

Quả thực tức đến bật cười, cái tên này không hiểu tiếng người à?

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng không phải nguyên chủ, sau này cũng không muốn dây dưa

không dứt với người nhà họ Cố. Liễu Nhân Nhân nói thẳng: “Nếu anh đã về rồi thì

thu xếp thời gian, chúng ta sớm đi làm thủ tục ly hôn đi”

Cố Thành lúc này thật sự bị nàng dọa cho kinh hãi, giọng căng thẳng: “Liễu Nhân

Nhân, em nói thế là có ý gì?”

Liễu Nhân Nhân liếc hắn một cái: “Thì ý trên mặt chữ đấy, tôi không sống nổi với

anh nữa, chúng ta ly hôn đi”

Tuy Cố Thành trông cũng được, điều kiện các mặt đều tốt, nhưng nàng không

phải nguyên chủ, chẳng có tí tình cảm nào với hắn. Hơn nữa nhà họ Cố lại như

thế. Nàng không muốn dây dưa lằng nhằng, nếu Cố Thành chưa chết thì ly

hôn sớm cho rảnh nợ. Muốn cắt đứt thì cắt cho gọn, dây dưa rễ má chẳng hay ho

gì.

Cố Thành mặt căng như dây đàn hỏi nàng: “Em để mắt đến người khác rồi à?”

Liễu Nhân Nhân: “”

Cái kiểu người gì thế này, quả nhiên không phải người một nhà không vào cùng

một cửa, hóa ra nhà họ Cố toàn nhìn người ta như thế à?

Liễu Nhân Nhân thấy không đáng thay cho nguyên chủ, hỏi vặn lại: “Anh nghĩ về

vợ mình thế đấy hả?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.