[TRỌNG SINH TN 60] XƯỞNG CƠ KHÍ NHỮNG NĂM 60

Chương 4



Du Tư Khổ vốn đã hẹn với Dư Phượng Mẫn cùng đi xưởng cơ khí. Hôm nay cô

dậy sớm, nghĩ bụng nếu đứng ở bến xe thì phải đợi tận nửa tiếng, nên cô đi

thẳng đến nhà Dư Phượng Mẫn luôn. Đi tay không đến nhà người ta thì không

tiện vào, Tư Khổ đứng ngoài cổng gọi lớn: “Phượng Mẫn ơi, cậu dậy chưa?”

Dư Phượng Mẫn vừa mới tỉnh, còn đang lười biếng nằm nướng, nghe tiếng Tư

Khổ thì giật mình bật dậy như cá gặp nước: “Dậy rồi, tớ ra ngay đây!” Cô nàng

nhanh chóng mặc quần áo, mái tóc ngắn chỉ kịp quẹt vài đường lược rồi đội

mũ, xỏ giày chạy ra.

“Tới đây!”

“Bạn cháu đến kìa, sao không mời vào nhà ngồi chơi, đã ăn cơm chưa?” Mẹ Dư

nhiệt tình hỏi.

“Mẹ ơi, bọn con đến căng tin đơn vị ăn luôn ạ!” Sẵn tiện thử xem hương vị cơm

xưởng cơ khí ra sao. Dư Phượng Mẫn hăng hái ra khỏi cửa. Thấy Tư Khổ vai

vác tay xách lỉnh kỉnh, cô nàng giật mình: “Sao cậu mang nhiều đồ thế này?”

Tư Khổ đáp: “Nhà tớ có họ hàng đến ở, chật quá không đủ chỗ nên tối nay tớ ở

luôn ký túc xá xưởng”

Đỡ phải chen chúc. Dư Phượng Mẫn thoáng do dự xem có nên quay vào xách

theo chăn đệm không. Chỉ một lát sau, mẹ Dư đã mang đồ ra tận nơi: chăn

màn, quần áo, giày dép, cả phích nước nóng và chậu tráng men. mọi thứ đều

được gói ghém tươm tất.

“Này, cầm lấy con” Mẹ Dư cười hiền từ: “Xưởng cơ khí xa nhà mình, con cứ đi ở

thử xem sao, nếu không quen thì lại về nhà ở”

Dư Phượng Mẫn hí hửng vác đồ lên vai. Tư Khổ lễ phép vẫy tay: “Cháu chào dì

ạ”

“Lần sau rảnh lại sang chơi nhé cháu”

“Phượng Mẫn, mẹ cậu tốt với cậu thật đấy”

“Không phải đâu, mẹ tớ làm chủ nhiệm Hội Phụ nữ, bận tối ngày, bà ấy còn

mong tớ ở ngoài cho rảnh nợ ấy chứ” Dư Phượng Mẫn lầm bầm. Mẹ cô chuyện

gì cũng tốt, duy chỉ có cái tính trách nhiệm quá cao, suốt ngày đi xử lý chuyện

nhà người ta, nào là chồng đánh vợ, nào là con cái không nuôi cha mẹ. đủ

thứ chuyện lông gà vỏ tỏi.

Hai người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã đến bến xe buýt. Vì còn sớm nên

xe vắng, có chỗ ngồi, hai người nhanh chân chiếm ghế. Đường trong thành phố

bằng phẳng, nhưng ra đến ngoại ô hướng về phía xưởng thì đường xấu, xe xóc

nảy tưng tưng, ngồi ghế sau đúng là cực hình cho cái mông.

Cuối cùng cũng tới xưởng cơ khí. Hai người vội vã xuống xe. Cảnh tượng chen

chúc đi làm mỗi ngày đúng là khổ sai, ở luôn trong xưởng là sáng suốt nhất.

Các anh ở khoa bảo vệ rất trách nhiệm, kiểm tra kỹ thẻ ra vào của Tư Khổ và

Phượng Mẫn mới cho vào. Hôm qua thủ tục ở phòng đăng ký chưa xong nên

chưa được sắp xếp chỗ ở. Hôm nay Tư Khổ quyết định đến phòng đăng ký

trước.

“Hay là đợi chủ nhiệm Lý đến rồi cùng đi?” Phượng Mẫn hỏi, có người cũ dẫn đi

thì dễ làm việc hơn.

“Cứ sang xem sao, nếu ở đó có người thì mình làm sớm cho xong, nhận phiếu

lương thực rồi còn đi ăn cơm, cậu thấy đúng không?” Tư Khổ làm việc luôn như

vậy, tự mình thử trước, không được mới nhờ vả. Phượng Mẫn tính tình dễ nghe

theo, bèn gật đầu.

Cửa phòng đăng ký đang mở, bên trong có một anh chàng mặt tròn, mặc bộ đồ

công nhân đang thu dọn đồ đạc. Trên bàn gần đó đặt một chiếc cặp lồng

nhôm, bên trên có hai cái màn thầu đen nóng hổi đang bốc khói.

Tư Khổ gõ cửa: “Chào đồng chí, bọn tôi là nhân viên mới vào xưởng, đến để

làm thủ tục đăng ký”

Anh chàng mặt tròn quay đầu lại: “Có giấy giới thiệu không?”

“Giấy giới thiệu hôm qua đã nộp cho chủ nhiệm Lý rồi ạ, đây là thẻ ra vào khoa

bảo vệ cấp cho bọn tôi, anh xem qua ạ” Tư Khổ đặt hành lý xuống, đưa thẻ

qua.

Anh chàng kiểm tra xong, thấy đúng là thật, bèn rút ra hai tờ khai: “Điền vào

đây. Tôi họ Giang”

“Anh Giang, làm phiền anh quá” Tư Khổ nhanh chóng điền xong các thông tin

ngày sinh, học vấn, thành phần gia đình rồi đưa lại: “Anh Giang ơi, anh có biết

ký túc xá nữ đi lối nào không ạ?”

Anh Giang đáp: “Ký túc xá cũng phải làm đơn xin đấy” Nói đoạn anh lại rút

thêm hai tờ đơn.

Thường thì xét duyệt đơn từ phải mất thời gian. Tư Khổ lộ vẻ khó xử: “Anh xem,

bọn tôi đồ đạc mang đến cả rồi, thân con gái dặm trường vác bao nhiêu thứ

này đến đây cũng chẳng dễ dàng gì”

Anh Giang thấy vậy bèn nói: “Cứ điền đơn đi, lát nữa tôi dẫn hai cô sang đó

xem, nếu còn giường trống thì các cô cứ vào ở trước”

Tảng đá trong lòng Tư Khổ bấy giờ mới rơi xuống. Anh Giang này khá dễ tính,

không biết các đồng nghiệp khác trong xưởng ra sao. Dư Phượng Mẫn nhìn

chằm chằm vào hai cái màn thầu đen nóng hổi trên bàn, bụng bỗng kêu “rột”

một tiếng không đúng lúc chút nào.

Anh Giang ngẩn người một giây, rồi cầm một cái màn thầu đưa tới: “Chưa ăn

sáng hả?”

“Không cần đâu ạ,” Phượng Mẫn lùi lại, “Tí nữa bọn tôi nhận phiếu lương thực

rồi tự đi mua!”

Anh Giang ấn cái màn thầu vào tay Phượng Mẫn: “Phiếu lương thực không

phát nhanh thế đâu, các cô cứ ăn đi, lát nữa tôi ra căng tin sau” Anh nghĩ một

lát rồi bồi thêm: “Đợi bao giờ có phiếu, mua lại trả tôi sau cũng được”

60/chuong-4.html]

Cái màn thầu còn lại anh nhét cho Tư Khổ.

“Anh Giang, anh tốt quá!”

“Vì nhân dân phục vụ mà” Anh Giang cười hiền.

Thật tốt. Tư Khổ bắt đầu thấy mong chờ vào cuộc sống ở nhà máy sắp tới.

Chương 4: Ký túc xá nữ

Ký túc xá là một dãy nhà lầu hai tầng xây bằng gạch đỏ, đây là khu mới xây

dành cho nữ công nhân. Tầng một là phòng bốn người và sáu người, tầng hai

là phòng đôi và một số ít phòng đơn. Ở đây có một quy định ngầm: thường là

cán bộ nữ hoặc con em trong xưởng mới được phân lên tầng hai. Công nhân

mới như hai cô thường sẽ ở phòng sáu người tầng dưới.

Tiểu Giang dẫn hai người đến gặp dì Trương ở ban quản lý ký túc xá ngay lối

vào tầng một. Việc được ở phòng mấy người hoàn toàn phụ thuộc vào dì

Trương này.

“Dì Trương ơi, đây là hai đồng chí nữ mới đến xưởng, dì giúp sắp xếp chỗ ở với

ạ”

Dì Trương tầm hơn năm mươi tuổi, người gầy, gò má hơi cao, trông có vẻ không

được niềm nở lắm. Dì liếc nhìn hai cô: “Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười tám ạ” “Mười chín ạ”

Dì Trương đã có tính toán trong lòng. Dì quay vào bàn làm việc, lấy chùm chìa

khóa bên hông mở ngăn kéo bị khóa, lấy ra hai chiếc chìa khóa.

“Phòng của hai đứa ở tầng hai, số 206, phòng bốn người, trong đó đã có một

đồng chí ở rồi” Dì dặn dò: “Đã vào xưởng thì là người một nhà, không được xích

mích, có vấn đề gì thì báo lại với dì”

“Vâng ạ, chúng cháu cảm ơn dì”

Tiểu Giang thấy việc đã xong định rời đi thì bị dì Trương gọi giật lại: “Tiểu

Giang, cháu qua khoa bảo vệ gọi đội trưởng Ngô qua đây gặp dì một lát, dì có

việc tìm cậu ấy”

“Cháu đi ngay đây ạ”

Tư Khổ vác chăn đệm lên lầu. Dãy hành lang dài, số phòng dán ngay cửa, cô

nhanh chóng tìm thấy phòng 206. Cửa đang đóng.

“Tư Khổ, phòng này này” Phượng Mẫn đặt đồ xuống, định tra chìa khóa mở

cửa.

“Có người đang ở đấy” Tư Khổ giữ tay Phượng Mẫn lại. Tự ý mở cửa là không

hay. Cô gõ cửa nhưng không ai thưa. “Có ai ở trong không ạ?”

Vẫn im lìm. Bỗng cửa phòng 205 đối diện mở toang, một cái “đầu tổ quạ” thò

ra: “Mấy người nhỏ tiếng thôi chứ, để cho người ta ngủ với!” Cô nàng này làm

ca đêm, năm giờ sáng mới về đến nơi.

Dư Phượng Mẫn trợn mắt: “Chị nói gì thế, ai làm gì mà ồn, chị nhìn mặt trời sắp

cháy mông rồi còn nằm trong chăn, không biết xấu hổ à!”

“Đầu tổ quạ” tức giận quát lên: “Tôi làm ca đêm, vừa mới chợp mắt đã bị mấy

người làm tỉnh! Không biết giữ trật tự à!”

Tư Khổ nhìn phòng 206, ồn ào thế này mà bên trong không phản ứng gì thì

chắc chắn là không có người. Cô tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ, cửa mở.

Phượng Mẫn vẫn đang chống nạnh, vẻ mặt không cam chịu thua cuộc. Tư Khổ

không can thiệp, cô lẳng lặng chuyển hành lý của hai người vào phòng. Căn

phòng có cửa sổ nhìn thẳng ra ngoài, bên trái cửa sổ có một chiếc giường đã

trải ga kẻ ca-rô, trên có đồ đạc, rõ ràng đã có người ở. Ba chiếc giường còn lại

đều trống.

Phòng ở tầng hai không phải giường tầng mà là bốn chiếc giường đơn rộng

một mét kê sát tường. Cạnh cửa có tủ để đồ, sau cửa đóng hai cái đinh, có

một chiếc khăn mặt đang treo. Trên bàn có ca tráng men, bàn chải và vài cuốn

sách. Căn phòng được dọn dẹp khá sạch sẽ.

Tư Khổ không chọn giường ngay mà để Phượng Mẫn chọn trước. Quay lại thấy

Phượng Mẫn vẫn đang đấu khẩu với “đầu tổ quạ” phòng đối diện như hai đứa

trẻ tiểu học, loanh quanh cũng chỉ có mấy câu đó.

“Phượng Mẫn, cậu nằm giường nào?” Tư Khổ lên giọng hỏi.

“Đợi tớ tí!” Phượng Mẫn chưa cãi xong.

“Lát nữa còn phải sang gặp chủ nhiệm Lý đấy, cất đồ nhanh rồi đi thôi, ngày

đầu tiên đừng để muộn việc”

Nghe thấy thế, Phượng Mẫn thấy có lý, ngày đầu đi làm không nên để lại ấn

tượng xấu. Cô quay sang bảo “đầu tổ quạ”: “Chuyện này tạm dừng ở đây, tối về

tôi nói chuyện với chị sau!”

Nói rồi cô nàng chẳng cần biết đối phương đồng ý hay không, quay phắt vào

phòng 206 rồi “rầm” một cái đóng sập cửa lại. “Đầu tổ quạ” tức đến nổ phổi,

cơn buồn ngủ bay sạch sành sanh, chỉ hận không thể lao vào đánh nhau một

trận với Dư Phượng Mẫn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.