ô khẽ hỏi Dư Phượng Mẫn bên cạnh: “Tôi đi phân xưởng, còn cậu?”
Dư Phượng Mẫn đáp: “Tôi cũng thế”
Sau khi bàn bạc xong, hai người liền nói: “Thưa Chủ nhiệm, chúng tôi muốn
xuống phân xưởng làm thợ nguội ạ”
Đỗ Tư Khổ còn bổ sung thêm một câu: “Bây giờ chúng tôi vẫn chưa biết làm,
nhưng chúng tôi có thể học, chúng tôi chịu khổ được! Chắc chắn sẽ học hành
tử tế ạ!”
“Đúng thế ạ!” Dư Phượng Mẫn lớn tiếng phụ họa.
Chủ nhiệm Cố ngạc nhiên liếc nhìn hai người, rồi lại nhìn sang Chủ nhiệm Lý.
Chịu khổ được? Hai đứa này không phải diện “con ông cháu cha” sao?
Chủ nhiệm Lý bồi thêm: “Hai đứa nó cầm giấy giới thiệu vào đây đấy” Ý là
không phải do ông nhét vào. Ông chỉ là thấy có duyên với mấy cô bé này thôi,
khụ, đương nhiên điều này chẳng liên quan gì đến việc cha của Dư Phượng
Mẫn là Chủ nhiệm Ủy ban Cách mạng cả.
Chỉ là “có duyên” thôi.
Sắc mặt Chủ nhiệm Cố giãn ra đôi chút: “Được rồi, vậy hai cô xuống phân
xưởng Một” Ông ta thầm nghĩ để xem mấy tiểu thư này trụ lại phân xưởng
được mấy ngày.
Tại phân xưởng Một.
Chủ nhiệm Cố bên tổng vụ dẫn hai cô gái đến khu làm việc của Phó quản đốc
phân xưởng. Phó quản đốc phân xưởng Một họ Hạ, mặt dài, lông mày rậm,
khoảng ngoài năm mươi tuổi, dáng người cao lớn vạm vỡ.
Nghe Chủ nhiệm Cố nói đây là hai học việc thợ nguội mới, sắc mặt ông Hạ
không được tốt cho lắm.
“Hai cô ra ngoài đợi một lát” Ông Hạ sa sầm mặt nói với hai người.
Đỗ Tư Khổ và Dư Phượng Mẫn đi ra ngoài, còn tinh ý khép cửa lại. Cửa gỗ
không cách âm, chẳng mấy chốc bên trong đã truyền ra tiếng tranh cãi gay
gắt.
Dư Phượng Mẫn buồn bực nói: “Việc ở phân xưởng cũng đâu có nhẹ nhàng gì,
sao trông ông Phó quản đốc này như kiểu không muốn nhận chúng mình thế
nhỉ?”
Đỗ Tư Khổ làm động tác “suỵt”. Cái cửa này có ngăn được tiếng đâu.
Một lúc sau, bên trong im lặng. Cửa mở, Chủ nhiệm Cố cười hì hì bước ra: “Chủ
nhiệm Hạ, vậy tiểu Đỗ và tiểu Dư giao cho ông nhé. Hai đứa nó học vấn cao,
đầu óc nhanh nhạy lại chịu thương chịu khó, cứ tìm một thợ già dẫn dắt là làm
được việc ngay”
Chủ nhiệm Hạ bán tín bán nghi. Chủ nhiệm Cố hài lòng rời đi.
Ông Hạ đen mặt gọi lớn: “Bằng Tử, lại đây một lát”
Chẳng mấy chốc, một thanh niên gầy gò đi tới, người lọt thỏm trong bộ đồ bảo
hộ lao động.
“Đây là tiểu Đỗ, đây là tiểu Dư, là học việc mới của phân xưởng mình. Cậu dắt
hai đứa nó đi, xem có làm ăn được gì không” Chủ nhiệm Hạ rõ ràng là không
đặt kỳ vọng gì, giao người cho Bằng Tử xong là đuổi cả ba đi luôn.
Việc ở phân xưởng nặng nhọc lại mệt, không phải thứ mà mấy cô gái trẻ chịu
thấu.
“Đi theo tôi” Bằng Tử tuy gầy nhưng làm việc rất nghiêm túc theo lời cấp trên:
“Lát nữa hai cô đi nhận một bộ dụng cụ. Bình thường ngoài việc theo tôi học
hỏi thì cũng phải tự luyện tập các kỹ thuật cưa, dũa”
“Anh Bằng Tử ơi, cưa là làm thế nào ạ?” Dư Phượng Mẫn ngây ngô hỏi.
Bằng Tử im lặng hồi lâu, rồi mới thở dài: “Lát nữa hai cô cứ bắt đầu từ việc
nhận mặt dụng cụ trước đi”
Đỗ Tư Khổ hỏi: “Anh Bằng Tử, xưởng cơ khí mình có thư viện hay có sách dạy
về nghề nguội không anh?”
Tại khu tập thể đường sắt.
Sắc mặt mẹ Đỗ cực kỳ khó coi. Bà dẫn gia đình em gái về, nhà thì không có ai
đã đành, sân còn bị khóa ngoài. Chậu quần áo giặt dở vẫn vứt chỏng chơ giữa
sân.
Hoàng Thái Hà thấy cửa khóa cũng giật mình. Nhà chồng chị Hai không hoan
nghênh mình sao?
Mẹ Đỗ gượng cười: “Chắc là đi chợ mua thức ăn rồi, chúng ta cứ vào trước đi”
May mà bà có mang chìa khóa. Mở cửa xong, bà dẫn mọi người vào nhà.
Trong nhà quả thực vắng ngắt. May mà trên bàn có bày ít hạt dưa, đậu phộng,
lại còn có nửa gói trà (đồ của ông cụ Đỗ còn sót lại từ Tết). Điều này chứng tỏ
bà mẹ chồng cũng có lòng, biết giữ lễ nghĩa.
Mẹ Đỗ đon đả: “Khát rồi phải không, mọi người muốn uống gì? Trà hay nước
đường?” Rồi bà sực nhớ ra: “Hôm qua nhà cô Lưu hàng xóm có biếu ít bánh
quy đào, thơm ngọt lắm, để tôi lấy cho mọi người nếm thử” Nói xong bà lấy
chìa khóa mở tủ bếp lấy bánh ra.
Vu Nguyệt Oanh nhìn những thứ đồ mà ngay cả Tết cũng chưa chắc được ăn
này, mắt hơi đỏ lên. Cô mím môi nhìn Hoàng Thái Hà: “Mẹ, cha không khỏe,
hay để cha nghỉ ngơi một lát đi ạ” Câu này cô không tiện nói trực tiếp với dì.
60/chuong-6.html]
Mẹ Đỗ rót bát nước đường cho Vu Cường: “Dượng uống cái này đi, uống vào
cho có sức”
“Cảm ơn chị Hai” Vu Cường yếu ớt đáp. Hoàng Thái Hà đỡ bát cho chồng
uống.
Mẹ Đỗ tính toán để dượng nghỉ ở phòng thằng Ba (anh Ba). Phòng phía Tây là
của mấy đứa con gái, phòng phía Đông là của vợ chồng bà, phòng phía Nam
của người già, còn một phòng của cô út thì càng không tiện cho người ngoài
vào.
Phòng thằng Ba vốn là ba anh em ở chung, nhưng thằng Hai đã xuống nông
thôn hai năm nay chưa về. Đồ đạc của cái thằng bướng bỉnh đó bà không dám
đụng vào, sợ nó về thấy ai động vào đồ mình lại bỏ đi biệt tích thì khổ.
“Thái Hà, lại đây giúp chị một tay”
Mẹ Đỗ tìm một tấm ván cửa, lấy hai cái ghế dài, bắc tạm một chiếc giường mới
trong phòng thằng Ba. Bà còn tìm bộ chăn đệm cũ của thằng Cả ngày xưa đem
ra trải. Đồ tuy sạch nhưng để lâu có mùi ẩm mốc, song lúc này cũng chẳng
kén chọn được.
Vu Nguyệt Oanh nhìn những gì dì Hai làm mà trong lòng thấy nghèn nghẹn.
Nhà to thế này, giường chiếu bao nhiêu mà không dọn nổi một gian cho cha cô
nghỉ tử tế, phải bắc tạm tấm ván cho ông nằm, có phải là coi thường người
nghèo như nhà cô không?
Chương 6: Phát phiếu lương thực
Tại xưởng cơ khí.
Bằng Tử dẫn Đỗ Tư Khổ và Dư Phượng Mẫn đến kho nhận hai bộ dụng cụ cũ
để luyện tay nghề. Dụng cụ mới thì phải đợi đến khi trở thành thợ chính mới
có.
Cả buổi sáng trôi qua nhanh chóng. Đến giờ cơm trưa, Bằng Tử mới biết hai
cô chưa đi lĩnh phiếu lương thực. Ở căng tin chỉ nhận phiếu lương thực và
phiếu cơm, không có thì đừng hòng ăn gì.
“Đi thôi”
Đỗ Tư Khổ cứ ngỡ “đi” là đi ăn cơm nên định từ chối khéo. Cô tính lát nữa tranh
thủ chạy về nhà ăn cơm, sẵn tiện báo một tiếng chuyện mình dọn ra ngoài ở.
Sáng nay đi vội quá chưa kịp để lại lời nhắn.
Nhưng Dư Phượng Mẫn đã hỏi trước: “Đi đâu hả anh?”
“Phòng tổng vụ, đi nhanh lên kẻo họ nghỉ trưa mất” Bằng Tử rảo bước: “Ngày
đầu tiên đến phải lĩnh phiếu lương thực ngay, nếu không sau này lấy gì mà ăn”
Ăn ở căng tin không chỉ cần phiếu lương thực mà còn cần cả phiếu cơm. Phiếu
cơm dùng tiền mua hoặc dùng phiếu lương thực đổi, phiếu cơm ghi mệnh giá
tiền để mua thức ăn, còn mua cơm (tinh bột) thì phải dùng cả phiếu cơm lẫn
phiếu lương thực.
Nghe đến lĩnh phiếu lương thực, Đỗ Tư Khổ lập tức đi theo, Dư Phượng Mẫn
cũng vậy.
“Anh Bằng Tử ơi, không phải bên chỗ đăng ký xin cấp rồi mới đi lĩnh sao?” Dư
Phượng Mẫn thắc mắc.
Bằng Tử giải thích: “Phòng đăng ký cũng thuộc tổng vụ, đều do Chủ nhiệm Cố
quản hết. Đi nhanh lên!”
Trong lòng anh ta thầm tính: “Mấy đứa không có phiếu lương thực, mình dắt đi,
mình cũng coi như nửa người thầy, không lẽ lại để chúng nó ăn của mình?”.
Bằng Tử cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội. kẹt xỉ. Anh ta không chỉ tiếc tiền cho
người khác mà còn tiếc cho cả chính mình, lương bổng đều nộp hết cho vợ,
trong túi ngoài suất cơm mỗi ngày ra thì không dư lấy một xu.
Ba người đi như bay, quãng đường mười phút đi mất có năm phút. Tới phòng
tổng vụ thì thấy cửa đóng. Không biết có người không, Bằng Tử vội gõ cửa.
“Vào đi”
Chủ nhiệm Cố đang ở trong, tiểu Giang bên phòng đăng ký cũng đang báo cáo
công việc. Có người rồi! Bằng Tử thở phào, vậy là bữa trưa của hai người mới
này có chỗ bấu víu rồi. Anh ta dẫn hai cô vào.
Thấy Chủ nhiệm Cố cũng ở đó, Bằng Tử hơi hốt hoảng. Anh ta thích gặp tiểu
Lại bên tổng vụ hơn, vì ông Cố tuy trông hòa nhã nhưng thực ra rất khó đối
phó.
“Thưa Chủ nhiệm Cố, đây là hai học việc mới của phân xưởng Một. Các cô ấy
đi vội chẳng mang theo gì, trưa nay không có cơm nóng mà ăn, tôi nghĩ hay là
cho hai cô ấy lĩnh phiếu lương thực trước ạ”
Bằng Tử không dám nhìn thẳng mặt ông Cố, cứ nhìn chằm chằm xuống đất
mà nói. Đỗ Tư Khổ và Dư Phượng Mẫn im lặng đứng sau lưng.
Chủ nhiệm Cố đáp: “Được rồi, tôi biết rồi. Còn việc gì nữa không?”
“Dạ hết rồi ạ” Bằng Tử nói. Ông Cố chỉ tay ra cửa, ý bảo đi ra được rồi.
Bằng Tử nhìn sắc mặt ông Cố, không dám nói thêm gì nữa đành đi ra ngoài.
Dù sao tổng vụ cũng quản việc phát phiếu, anh ta không dám đắc tội. Làm
được đến mức này cho hai cô em là anh ta đã đánh bạo lắm rồi. Sao lại đúng
lúc gặp ông Cố thế này chứ? Giá mà có tiểu Lại ở đây thì tốt.
Ra đến cửa, Bằng Tử lôi túi phiếu lương thực và phiếu cơm của mình ra, đếm
dư hai tờ, định bụng hôm nay sẽ “chịu đấm ăn xôi” mời hai đứa “đệ tử” một
bữa. Nhưng anh ta định dặn trước là đây là cho mượn, bao giờ phát phiếu phải
trả lại.
Ai ngờ quay đầu lại, tiểu Đỗ và tiểu Dư không đi theo. Người bước ra sau anh ta
là tiểu Giang, cậu ta còn tiện tay đóng cửa lại: “Chủ nhiệm Cố đang nói chuyện
riêng với họ”
Mắt Bằng Tử sáng lên: “Vậy là ông ấy đồng ý cấp phiếu rồi sao?”
Anh ta nhanh tay nhét ngay xấp phiếu vào túi áo trong, cài cúc thật chặt.
Trong phòng tổng vụ.
“Về chuyện phiếu lương thực là thế này: phiếu lương thực đi theo hộ khẩu.
Phiếu của các cô hiện tại đang nằm ở nhà, do người thân lĩnh tại cửa hàng
lương thực theo định mức của Nhà nước. Hôm nay ngày mười hai, mà xưởng
mình thì mười lăm hàng tháng mới phát phiếu. Nếu các cô muốn lĩnh tại
xưởng, thì trong vòng ba ngày tới phải chuyển hộ khẩu về đây, thủ tục tốt nhất
nên xong trước ngày mười bốn”