[TRỌNG SINH TN 60] XƯỞNG CƠ KHÍ NHỮNG NĂM 60

Chương 18



Bà nội vừa về, con Út đã quấn quýt lấy tay bà, cái miệng nhỏ như bôi mật,

loáng một cái đã khiến bà vui như mở cờ.

Xong nó mới than vãn là cái cặp lồng nhôm của mình vừa cũ vừa bé, nắp lại

kẹt không mở được. Bà nội nghe xong liền thấy không ổn ngay. Thế là chẳng

bao lâu, chiếc cặp lồng nhôm hoa văn mới tinh vốn thuộc về ông nội, đang

được bà nội giấu kỹ, đã chuyển sang quyền sở hữu của con Út.

Cô út đứng bên cạnh nhìn mà trong lòng thấy khó chịu vô cùng. Đợi đến khi

tiếng mẹ Đỗ gọi vang lên từ ngoài sân, con Út và bà nội mới lục đục đi ra.

Con gái cô út là Quách Văn Tú khẽ nói nhỏ với mẹ: “Mẹ ơi, trưa nay con thấy bà

nội đưa cho anh Ba bao nhiêu là đồ tốt, còn có cả một đống kẹo to thế này

này” Văn Tú dùng tay vẽ một vòng tròn lớn, rồi bĩu môi đầy ủy khuất: “Chẳng

để lại cho con lấy một viên”

Lòng cô út càng thêm nghẹn đắng. Thằng Ba đã hai mươi tuổi rồi, lại là con

trai, ăn lắm kẹo thế làm gì? Tính ra trong nhà này bé nhất là con Văn Tú nhà

cô. Mới ngày đầu tiên mà đồ tốt trong nhà đã ưu tiên hết cho con cái nhà anh

cả, con cô chỉ biết đứng nhìn, thế thì ra cái thể thống gì? Chẳng lẽ cô dắt con

về nhà ngoại để chịu khổ sao? Cô thấy chuyện này cần phải nói chuyện

nghiêm túc với bà nội một phen.

Bên ngoài sân.

Mẹ Đỗ vừa nhìn thấy bà nội là mặt sa sầm ngay lập tức. Bà già này đã vét sạch

tiền trong tay bà, lý do thì tìm hay lắm: sợ bà đem tiền về tiếp tế cho em gái.

Quan trọng là ông Đỗ lại tin sái cổ. Hừ!

Bà nội thấy thế, nhưng trước mặt con cháu và người ngoài thì không muốn làm

bẽ mặt mẹ Đỗ, liền hỏi: “Thế dượng út nhà cháu thế nào rồi?” “Qua cơn nguy

kịch rồi, còn phải nằm viện mấy ngày nữa” Mẹ Đỗ trả lời không nóng không

lạnh.

Vu Nguyệt Oanh bỗng nhỏ giọng xen vào: “Dì ơi, tiền dì giúp chúng cháu đóng

phí khám bệnh chúng cháu sẽ trả lại dì ạ, lát nữa cháu vào lấy trong hành lý”

Ái chà. Số tiền đó vốn là lấy từ trong hành lý nhà họ Vu ra, mẹ Đỗ quên chưa

nói với mấy mẹ con em gái. “Không cần đâu Nguyệt Oanh, tiền đó lấy từ trong

hành lý nhà cháu đấy, là tiền của nhà cháu cả” Nói đoạn, mẹ Đỗ móc ra mười

mấy đồng tiền lẻ: “Còn chỗ này dùng không hết, cháu cầm lấy mà giữ”

Vu Nguyệt Oanh sững sờ. Tiền chữa bệnh dùng bằng số tiền họ vất vả tích cóp

bấy lâu nay sao? Mà giờ chỉ còn lại có bấy nhiêu thôi sao?

Nhà họ Thẩm hàng xóm.

Trong nhà đang náo loạn như gà bay chó nhảy. Anh Ba đợi đúng năm phút

mới thấy Thẩm Dương với khuôn mặt bầm dập bước ra. “Anh Thẩm, tối nay anh

cho em mượn cái xe đạp một lúc được không?” “Không vấn đề gì” Thẩm Dương

đồng ý ngay lập tức.

Cũng may có anh Ba sang, cứu anh một bàn thua trông thấy. Lúc này mẹ anh

vẫn đang ở trong nhà khóc lóc om sòm, bảo là nếu anh dám dắt Hà Mỹ Tư về

nhà lần nữa thì bà sẽ treo cổ lên xà nhà không sống nữa. Thẩm Dương lấy chìa

khóa mở khóa xe, đẩy chiếc xe đạp ra giao cho anh Ba. “Cảm ơn anh Thẩm

nhé”

Đỗ Tư Khổ đợi hơn mười phút thì anh Ba mới tới. Anh Ba đạp xe đến trước mặt:

“Lên xe đi” Tư Khổ móc ra hai cái bánh ngô đưa qua: “Anh ăn đi rồi hãy đi” Anh

Ba đi đưa cơm cho bệnh viện xong là về gặp cô ngay, chắc chắn chưa kịp ăn

cơm nhà. Lúc nãy cô có tìm vài nhà quanh đây hỏi mua đồ ăn, đa phần người

ta đã ăn xong cả rồi, may có một nhà vừa đồ bánh ngô nóng hổi. Cô phải tốn

bao công sức mới dùng phiếu lương thực đổi được hai cái.

Anh Ba cũng chẳng khách sáo, cầm lấy bánh ngô ăn ngấu nghiến: “Mua đâu ra

thế?” Một cái bánh ngô mà anh cắn bốn miếng đã hết sạch, suýt thì nghẹn.

Tư Khổ đưa cái cặp lồng nhôm chứa nước máy qua, anh Ba tu một hơi dài. “Đi

thôi” Anh Ba ngồi phía trước, Tư Khổ ngồi sau, mớ chậu men đồ đạc treo lỉnh

kỉnh trên ghi-đông xe.

“Xưởng cơ khí đúng không?” “Vâng. Trạm cuối xe buýt số 6 là tới ạ” “Xe số 6 đi

vòng lắm, mình đi đường tắt cho nhanh”

Xưởng cơ khí, ký túc xá nữ.

60/chuong-18.html]

Dư Phượng Mẫn cứ nhìn đăm đăm ra cửa, hễ có động tĩnh gì là cô lại nhỏm

dậy xem có phải Tư Khổ về không. Tư Khổ đã nhờ Viên Tú Hồng nhắn lại là tối

nay sẽ về. Phượng Mẫn đã tắm rửa xong từ sớm, còn đổ đầy nước nóng vào

phích. Sợ Tư Khổ về đói, cô còn lấy một cái màn thầu ở nhà ăn về. Thế mà giờ

này vẫn chưa thấy bóng dáng đâu?

Phượng Mẫn đợi đến phát đói, đành bẻ đôi cái màn thầu, ăn một nửa, để dành

cho Tư Khổ một nửa. Giường bên cạnh, Viên Tú Hồng đột nhiên lên tiếng: “Bạn

có nghe thấy tiếng gì không?” Phượng Mẫn đang nhai rau ráu, lúng búng nói:

“Mình đói quá nên ăn thôi mà” Cô ăn thì tất nhiên phải có tiếng động, ai nhai

đồ mà không phát ra tiếng chứ? Hay là Tú Hồng đang cạnh khóe mình?

Tú Hồng chỉ ra ngoài cửa sổ: “Tiếng từ bên ngoài vọng vào ấy” Phượng Mẫn

xuống giường, định kéo rèm cửa ra xem. “Đừng!” Tú Hồng chộp lấy tay Phượng

Mẫn, không cho cô kéo rèm. Nhỡ đâu bên ngoài cửa sổ là một khuôn mặt

người thì sao? Cô sợ lắm. Phượng Mẫn nghiêng tai lắng nghe một hồi, chẳng

thấy tiếng gì nữa. Không có tiếng là tốt rồi.

Tú Hồng buông tay Phượng Mẫn ra, run rẩy nói: “Mấy hôm nay mình cứ hay

nghe thấy động tĩnh bên ngoài lúc nửa đêm” Trong lòng cô cực kỳ sợ hãi, đêm

nào cũng đóng chặt cửa sổ, còn thủ sẵn một khúc gậy gỗ to dưới gầm

giường.

Đến xưởng cơ khí rồi. Tư Khổ xuống xe, đưa đèn pin cho anh Ba: “Anh cầm lấy

mà đi đường” “Không cần đâu, trong xưởng này chẳng có mấy chỗ sáng, em tự

giữ lấy mà dùng,” anh Ba nói, “Đường đi anh nhớ kỹ rồi, em đừng lo. Mau vào

đi!” Anh Ba kiên quyết không nhận. Quãng đường từ cổng xưởng vào đến ký

túc xá còn xa lắm.

“Phòng bảo vệ chắc chắn có đèn pin, em mượn một cái là được. Anh cầm lấy

đi” Tư Khổ nhét đèn pin vào túi anh Ba rồi quay người đi về phía cửa nhỏ của

phòng bảo vệ. Cổng chính thường chỉ mở khi có xe lớn ra vào. Tư Khổ có thẻ ra

vào nên bảo vệ cho cô vào ngay.

Anh Ba thấy Tư Khổ thực sự đã vào trong xưởng mới yên tâm đạp xe về nhà.

Tại phòng bảo vệ. “Đèn pin này sáng mai trả lại là được,” đồng chí bảo vệ trẻ

tuổi chưa đợi Tư Khổ mở lời đã chủ động cho mượn, còn đưa thêm cho cô một

khúc gậy to bằng cổ tay để phòng thân. “Chú ý an toàn nhé” Đồng chí đó nhắc

nhở. Lúc này trong phòng trực chỉ có mình anh ta, Đội trưởng Ngô đang dẫn

những người khác đi tuần tra trong xưởng. Nghe đồn là trong xưởng có trộm.

“Cảm ơn đồng chí, tôi sẽ chú ý ạ”

Tư Khổ nâng cao cảnh giác, cầm gậy và đèn pin đi về phía ký túc xá nữ.

Chương 15: Có người!

Khu tập thể đường sắt.

Cơm canh đã bưng lên bàn. Mẹ Đỗ nhận ra người ăn chẳng có mấy, chỉ có ba

người: Mẹ Đỗ, con Út và Vu Nguyệt Oanh. Người thì ít mà thức ăn thì nhiều. Bà

nội lúc nãy dắt cô út và Văn Tú đi tìm Chủ nhiệm Lương bên Hội phụ nữ đã ăn

cơm ở bên đó luôn rồi. Đáng lẽ là định về nhà ăn vì thời này nhà nào cũng

thiếu lương thực, sang nhà người ta ăn cơm là không hay. Nhưng cô Lương

nhiệt tình quá, bảo là cơm nấu nhiều lắm, bà mà không ở lại là chê cơm nhà cô

không ngon. Đã nói thế thì làm sao mà đi được?

Bà nội nhìn năm đĩa thức ăn trên bàn, món thì nhiều mà người thì thiếu.

“Thằng Hữu Thắng (bố Đỗ) đâu rồi?” Bà hỏi mẹ Đỗ. Mẹ Đỗ vẫn thái độ lạnh

nhạt, kéo dài mặt ra: “Con biết đâu được, từ lúc về đã chẳng thấy mặt mũi đâu,

không biết chết bờ chết bụi nào rồi” Cái xe bò là của nhà Tiểu Vệ, chắc lão

lại đang la cà bên đó rồi.

Bà nội thấy thái độ của mẹ Đỗ thì mặt càng dài hơn: “Chồng mình chưa về mà

cũng không biết đường đi tìm” Làm vợ kiểu gì thế không biết? Lại còn dám

trưng bộ mặt đó ra với bà, ông nhà bà còn chưa chết đâu nhé.

Mẹ Đỗ nói thẳng: “Mẹ này, chúng ta mở cửa nói lời thật lòng đi. Chút tiền

dưỡng già của con với nhà con là mẹ lấy đúng không? Theo lý mà nói mẹ là bề

trên, con không nên vô lễ, nhưng chuyện này phải phân xử rõ ràng. Lương ông

Đỗ có bấy nhiêu, nuôi một gia đình lớn, giờ lại thêm hai miệng ăn ngồi không

nữa”

Bà liếc nhìn về phía phòng cô út: “Mẹ đừng có không thích nghe, cô út về đây

có đóng tiền ăn không? Hay là mẹ với bố nuôi cô ấy?” Nếu không đóng tiền ăn

thì chẳng phải vẫn dùng lương ông Đỗ để nuôi sao? Bà nội cười gằn: “Đắc Mẫn

không được về nhà ngoại chắc? Chị còn dám lý sự cơ đấy?” Bà bảo: “Được, đợi

ngày kia bố nó về, chị đi mà nói với ông ấy” Đây là nhà họ Đỗ, không có lý gì

không cho con cái nhà họ Đỗ ở.

“Mẹ, con không bảo là không cho cô út ở, con chỉ bảo lương nhà con ít, ngần

ấy miệng ăn thì nuôi không nổi” Mẹ Đỗ lại quay về mục tiêu cũ: “Mẹ trả lại sổ

tiết kiệm cho con, cô út muốn ở bao lâu cũng được” Bà nội nhìn Vu Nguyệt

Oanh đang ngồi bên bàn: “Tiền này tôi không động vào một xu nào cả, chỉ là

giữ hộ chị thôi” Nói đi nói lại cũng chỉ có một câu: tiền bây giờ không trả.

“Thôi được rồi, chuyện này dừng ở đây, chị bảo thằng Hữu Thắng sang đây mà

đòi” Bà nội quay lưng đi vào phòng: “Tiền đó là nó làm ra” Mẹ Đỗ bị chặn

họng. Tiền ông Đỗ làm ra, mà bà với ông ấy là vợ chồng, tiền ông ấy làm ra

chẳng phải là tiền của bà sao? Hơn nữa, ngày xưa mẹ Đỗ cũng có công việc

đàng hoàng, chẳng qua vì sinh con nuôi con nên mới bị kẹt ở nhà không đi đâu

được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.