[TRỌNG SINH TN 60] XƯỞNG CƠ KHÍ NHỮNG NĂM 60

Chương 23



Đi rồi.

Bác Phương nhiệt tình muốn tiễn, Đỗ Tư Khổ gạt đi: “Chuyện xe kéo của bác

còn chưa xong mà, đừng bận tâm đến cháu, mọi người cứ lo việc đi ạ” Chẳng

phải còn phải tìm thùng xe để thử khả năng tải trọng của xe sao.

Tư Khổ rời đi. Trên đường, các công nhân đều đang vội vã đi về phía phân

xưởng, cô cũng đi theo dòng người.

Phòng bảo vệ thì để trưa ghé qua vậy. Cô muốn xem trước xem nữ đồng chí kia

có giúp mình trả đèn pin và gậy ngắn không. Nếu cô ấy trả giúp, cô sẽ giúp

che giấu chuyện đêm qua cho cô ấy. Còn nếu không trả. thì rất tiếc, cô chỉ có

thể nói thật thôi. Danh dự của nữ đồng chí đó đành phải để cô ấy tự nghĩ cách

giữ lấy.

Còn về gã đàn ông bỏ chạy đêm qua, chắc không khó tìm. Tên đó bị cô nện

một gậy vào lưng, chắc chắn sẽ có vết bầm tím. Tay hắn lại bị cô gái kia cắn

một cái, hẳn là vẫn còn dấu răng, sâu hay nông thì chưa rõ. Bây giờ là ban

ngày, hắn có gan lớn đến đâu chắc cũng không dám gây án giữa thanh thiên

bạch nhật.

Tại bộ phận sửa chữa.

Ngay sau khi Tư Khổ đi không lâu, Phó tổ trưởng Từ đã dẫn Tổng công sư Đinh

tới nơi. Nhóm Tiểu Hà đã đi tìm thùng xe, chỉ còn mình bác Phương đứng cạnh

xe kéo, ngắm nghía xem xét.

“Bác Phương, tôi đã mời được Tổng công sư Đinh của xưởng cơ khí đến cho

bác rồi đây!” Giọng Phó tổ trưởng Từ đầy vẻ tự hào. Lời bà nói nhất định là có

trọng lượng. Nhìn xem, bà đã mặt dày đi cầu xin mãi mới mời được Tổng công

sư Đinh tới đây.

Bác Phương ngạc nhiên nhìn bà Từ một cái. Xe đã sửa xong rồi, còn mời Tổng

công sư đến làm gì nữa? Bác nói: “Phó tổ trưởng Từ, không cần đâu ạ. Chuyện

xe kéo bà không cần lo nữa, sửa xong rồi”

Bà Từ cười bảo: “Sáng sớm tôi đã đi tìm người cho bác rồi, bác đừng nói lẫy.

Chuyện xe kéo thì xưởng cơ khí chắc chắn sẽ lo đến cùng” Bà tưởng bác

Phương chờ lâu quá nên tự ái, lại khuyên: “Bác yên tâm, có Tổng công sư Đinh

ở đây, xe của bác chỉ là chuyện nhỏ thôi”

Bà Từ quay sang khách khí với ông Đinh: “Tổng công sư Đinh, phiền ông xem

giúp cho”

Cái vị cán bộ này sao nghe không hiểu lời người ta nói thế nhỉ? Bác Phương

nâng cao tông giọng: “Phó tổ trưởng Từ, xe của tôi sửa xong rồi, giờ đang chạy

thử đây, không cần sửa cũng chẳng cần xem nữa! Giờ tôi chỉ thiếu cái thùng xe

để đo tải trọng thôi. Nếu bà thực lòng muốn giúp thì mượn hộ tôi cái thùng xe

qua đây thử một tí”

“Sửa xong rồi?”

Không thể nào. Sư phụ Vương không có mặt, Tổ trưởng Lý cũng chưa về, cái xe

kéo này ai sửa được? Bà Từ không tin nổi một chút nào.

“Là cậu Tiểu Hà bên này, cùng mấy cậu trẻ ở bộ phận sửa chữa,” Bác Phương

nói, “Còn có một cô bé Tiểu Đỗ rất trẻ nữa”

Tiểu Hà thì bà biết, là học trò của sư phụ Vương nhưng vẫn chưa ra nghề,

không thể tự mình đảm đương việc sửa xe được. Còn Tiểu Đỗ là ai? Đám trẻ

này to gan thật đấy, nhỡ đâu sửa hỏng xe thì tính sao? Một chiếc xe kéo rẻ

nhất cũng gần một nghìn đồng, lương cả năm của đám trẻ này cộng lại cũng

không đền nổi.

Khu tập thể đường sắt.

Anh Ba nhà họ Đỗ dậy từ sớm, dội gáo nước lạnh cho tỉnh táo, thay quần áo rồi

dắt xe đạp đi trả. Trả xe xong thì cũng mất hút luôn.

Con Út nhà họ Đỗ đêm qua ngủ không ngon. Tối qua mẹ nó lại tìm thêm một

bộ chăn nệm trải ở giường tầng trên cho chị họ Vu Nguyệt Oanh ngủ. Giường

tầng, ai ngủ phần nấy cũng tốt, nhưng chị họ đêm qua cứ trằn trọc mãi, làm cái

giường gỗ kêu kẽo kẹt, kẽo kẹt suốt đêm, khiến nó cũng mất ngủ theo.

Sáng ra, con Út đã càu nhàu: “Mẹ, hay mẹ lấy tấm ván giường ở phòng anh Ba

sang phòng con, cho chị họ ngủ dưới đất đi” Để nửa đêm chị ấy có xoay người

cũng không làm nó tỉnh giấc.

Mẹ Đỗ lườm nó: “Con nói cái gì thế? Chị con ngủ tầng trên, có đụng chạm gì

đến con đâu, con bé này sao mà ích kỷ thế”

60/chuong-23.html]

Út cãi lại: “Con ích kỷ đâu, con có cấm chị ở lại đâu, chỉ là con không muốn

ngủ giường tầng với chị ấy thôi. Hay là mẹ kéo cái giường của anh Ba qua, đổi

cái giường tầng này đi”

Mẹ Đỗ không đồng ý: “Anh con cao lớn thế kia, giường tầng ngắn quá không

nằm được”

Thấy Vu Nguyệt Oanh đi tới, con Út không nói nữa. Nó cầm túi xách đi học

luôn. Nguyệt Oanh định đi đưa bữa sáng cho bố mẹ, nhưng vừa vào bếp xem

thì chẳng có gì cả.

“Dì ơi, sáng nay ăn gì ạ?” Cô nhỏ giọng hỏi. “Lát nữa dì dẫn con ra nhà ăn mua

một ít” Mẹ Đỗ hỏi, “Mấy cái bát mang từ bệnh viện về hôm qua rửa chưa?” Lát

nữa còn phải dùng để đựng thức ăn mang vào.

Nguyệt Oanh ngẩn người. Bát đĩa là do em họ mang về, cô không hề đụng tay

vào. Mẹ Đỗ vào bếp kiểm tra thì thấy hộp cơm vẫn còn bẩn nguyên. Bà đưa

cho Nguyệt Oanh: “Ngoài kia có vòi nước, con mang ra rửa đi” Nói xong, bà

nhìn vào trong phòng, thấy giờ này rồi mà ông Đỗ vẫn chưa dậy, hôm nay còn

phải đi làm nữa chứ.

Bà vào phòng vỗ một cái rõ đau vào người ông Đỗ: “Dậy đi làm đi!” Miệng lại

lẩm bẩm: “Đã bảo bỏ rượu đi không nghe, thứ đó vừa tốn tiền vừa hại thân”

Thật chẳng hiểu đàn ông thích gì ở cái thứ ấy.

Bố Đỗ tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ vì trận rượu hôm qua với lão Vệ. “Hỏng

rồi” Ông chợt nhớ ra hôm qua dường như đã hứa hẹn điều gì đó ở nhà lão Vệ.

“Lại chuyện gì nữa?” Mẹ Đỗ sầm mặt. Chuyện gì mà đến mức phải thốt lên hai

chữ “hỏng rồi”. Bố Đỗ không dám nói thật, chỉ ậm ừ: “À, tôi nhớ lại cơn ác mộng

đêm qua thôi”

Xong đời rồi. Hôm qua uống say quá hóa lú, ông lại hứa với lão Vệ là sẽ tìm

việc cho thằng con út nhà lão. Ông còn lỡ miệng bảo bên đầu máy hỏa xa

đang thiếu công nhân đốt lò (người xúc than vào lò hơi). Đó vốn là vị trí ông

nhắm cho con trai thứ ba của mình, phải nhờ vả, chạy chọt bao nhiêu quan hệ

mới xong. Cái miệng hại cái thân, sao uống tí rượu vào lại đem việc làm của

con mình cho người ta chứ. Đừng thấy nghề đốt lò cực nhọc, nhưng làm lâu sẽ

được lên phụ lái, sau này lên tài xế hỏa xa là chuyện trong tầm tay.

Bố Đỗ quyết định lát nữa sẽ mang chai rượu sang nhà lão Vệ trả lễ, coi như

chuyện công việc chưa từng nhắc tới. “Bà nó ơi, phiếu rượu nhà mình để đâu

nhỉ?”

Mẹ Đỗ đang lục lọi ngăn kéo, lấy làm lạ vì sổ hộ khẩu rõ ràng để ở đây mà tìm

mãi không thấy. Đang bực dọc lại nghe ông Đỗ hỏi phiếu rượu, bà nổi đóa luôn:

“Phiếu rượu! Ông còn muốn uống nữa à? Trong túi có tiền không mà đòi mua

rượu! Mua làm cái gì?”

“Tôi tìm việc cho thằng Ba bên đường sắt mình, thấy có hy vọng rồi nên định

mua chai rượu mang đi biếu” Bố Đỗ nói thật một nửa.

Nghe chuyện tìm việc làm, sắc mặt mẹ Đỗ giãn ra hẳn: “Công nhân chính thức

hay thời vụ?” Hôm qua bà Lưu hàng xóm vừa đem chuyện công việc của con

cái ra khịa bà xong. Tuy bà có phụ họa theo nhưng trong lòng vẫn khó chịu

lắm. “Chính thức chứ” Bố Đỗ ngồi dậy, “Thời vụ thì cần gì tôi phải tốn sức chạy

vạy, quà cáp như thế”

Chính thức cơ đấy! Mẹ Đỗ mở cờ trong bụng: “Được được, phiếu rượu dì nhớ là

có, để dì đi tìm. Nhưng mà nói đến mua rượu thì lại phải nhắc đến tiền, bao

nhiêu tiền tiết kiệm của hai vợ chồng mình đều nằm trong tay bà nội cả, ông tự

đi mà đòi nhé” Cả ngày hôm qua bà đòi mãi mà không được xu nào.

Bố Đỗ không lo, mẹ ông không phải người không biết điều, chuyện công việc

của cháu nội chắc chắn bà sẽ khác. “Ông nó có thấy sổ hộ khẩu nhà mình đâu

không? Tôi tìm mãi không ra” “Có khi ở trong tủ không?” “Tôi nhớ rõ là để trong

ngăn kéo mà” Mẹ Đỗ nói vậy nhưng vẫn ra tủ lục lọi.

Cuối cùng cũng tìm thấy. Có cuốn sổ này trong tay, bà sẽ mang lên đồn công

an, bà không tin là không tìm được con Tư. Mẹ Đỗ nhét sổ hộ khẩu vào túi. Bố

Đỗ đi làm, ăn sáng luôn ở nhà ăn công đoàn. Mẹ Đỗ định dắt Nguyệt Oanh đi

mua đồ ăn mang vào viện thì chẳng thấy cô đâu nữa. Đi đâu rồi? Hộp cơm vẫn

để chình ình trên bàn, mở ra xem thì vẫn. bẩn nguyên như cũ. Hôm qua Thái

Hà còn khen con bé Nguyệt Oanh ngoan ngoãn, siêng năng lắm cơ mà.

Xưởng cơ khí, phân xưởng 1.

Đỗ Tư Khổ không đi làm muộn. Cô đến gần như cùng lúc với Dư Phượng Mẫn.

Phượng Mẫn mang bánh bao sang phòng đăng ký, anh Giang cứ khăng khăng

không nhận, hai bên đẩy qua đẩy lại mãi, cuối cùng Phượng Mẫn phải ấn thẳng

cái bánh vào miệng anh ta mới xong chuyện.

Lúc từ phòng đăng ký ra, Phượng Mẫn gặp Chủ nhiệm Lý. Ông vẫn nhiệt tình

như thế, hỏi cô có quen với công việc ở xưởng không, nếu thích nghi tốt sau

này sẽ tìm cơ hội điều cô lên làm văn phòng.

“Tư Khổ, yên tâm nhé, tớ nói với anh Giang rồi, bánh bao là cậu bỏ tiền túi ra

mua đấy” Phượng Mẫn không nhận vơ công trạng, cô nói rất rõ ràng. Tư Khổ

cũng không quá để tâm chuyện nhỏ nhặt này.

Sáng nay, hai cô gái đi theo sư phụ nguội tên Bằng, dùng dũa để mài linh kiện.

Phải mài sao cho tất cả giống hệt nhau, không được sai sót dù chỉ một li, mà

năng suất vẫn phải cao. Tất nhiên đó là tiêu chuẩn của công nhân chính thức,

còn với thợ học việc như Tư Khổ và Phượng Mẫn, yêu cầu thấp hơn chút, linh

kiện đại thể không sai lệch quá nhiều là được, còn độ tinh xảo thì anh Bằng sẽ

xử lý sau.

“Đừng vội, cứ thong thả mà làm, phụ tùng máy móc yêu cầu cao lắm, làm nghề

nguội là phải kiên nhẫn” Anh Bằng dặn dò.

Tư Khổ tĩnh tâm lại, bắt chước từng động tác của anh Bằng, tỉ mỉ mài giũa linh

kiện, chỗ nào dũa không tới thì dùng giấy nhám. Càng làm, lòng cô càng thấy

bình lặng. Phượng Mẫn thì không được kiên nhẫn như thế, cô cũng học, cũng

thử, nhưng liên tục bị anh Bằng “dập tơi tả”: “Cái này không được, thấy chỗ lồi

này không? Không được có vết này, làm lại đi” “Cái này cũng hỏng, sờ vào

không mượt tay. Linh kiện thế này lắp vào máy sẽ làm hỏng cả hệ thống đấy”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.