Ngày hôm sau đi làm, Tô Chiêu Chiêu đã đem chuyện mình sắp theo học lớp hàm
thụ của Đại học Hải Thành nói với lãnh đạo.
“Cái gì? Em định đi học đại học à?” Trưởng phòng Tạ không tin vào tai mình.
Tô Chiêu Chiêu gật đầu: “Vâng, chuyên ngành Kế toán lớp hàm thụ của Đại học
Hải Thành ạ”
Trưởng phòng Tạ vui mừng xoa hai tay vào nhau: “Tốt, tốt quá! Tôi cũng từng
nghe nói về lớp hàm thụ của Đại học Hải Thành rồi. Hồi mới mở lớp, phân xã Hải
Thành cũng được chia mấy suất, nhưng hợp tác xã mình chẳng tranh được suất
nào. Lần này hay rồi, hợp tác xã mình cuối cùng cũng có một sinh viên đại học.
Đi, để tôi dẫn em sang báo tin vui này với Chủ nhiệm Lưu!”
Trưởng phòng Tạ dắt Tô Chiêu Chiêu đi tìm Chủ nhiệm Lưu.
Vừa vào phòng, anh đã không đợi được mà báo ngay tin mừng này.
Chủ nhiệm Lưu cũng rất phấn khởi, dặn dò Trưởng phòng Tạ: “Sắp xếp công việc
cho khéo vào, cố gắng đừng để ảnh hưởng đến giờ lên lớp của Tiểu Tô”
Trưởng phòng Tạ đáp: “Dạ được, để em thu xếp”
Tô Chiêu Chiêu vội vàng cảm ơn: “Chủ nhiệm và trưởng phòng cứ yên tâm, em
nhất định sẽ không để ảnh hưởng đến công việc đâu ạ”
Chủ nhiệm Lưu cười ha hả: “Tôi tin em”
Chưa đầy nửa ngày, từ trên xuống dưới hợp tác xã ai nấy đều biết Tô Chiêu
Chiêu sắp đi học đại học.
Vừa học xong lớp tiến tu lại đi học đại học, tiền đồ đúng là không thể đong đếm
được.
Từng người một đều đến trước mặt cô nói lời chúc mừng.
Ngay cả Phó chủ nhiệm Hồ gặp cô cũng tươi cười rạng rỡ, dặn cô phải học tập
thật tốt, đừng phụ lòng cơ hội này.
Dặn dò Tô Chiêu Chiêu xong, Phó chủ nhiệm Hồ quay người vào văn phòng, nghĩ
đến đứa con gái đã gả đi, lòng ông lại trào dâng một nỗi nghẹn khuất, nụ cười
trên mặt cũng vụt tắt.
Đến lúc tan làm về nhà, nhìn thấy Hồ Giai cứ ở lì nhà ngoại không chịu đi, ông lại
càng bực mình hơn.
“Con không về nhà mình đi, cứ ở mãi nhà ngoại làm cái gì? Coi có ra thể thống gì
không!”
Hồ Giai chẳng buồn quan tâm, vẫn cứ ăn uống thản nhiên.
Mẹ Hồ đi tới đỡ lấy chiếc cặp công tác trong tay ông: “Ông là bố mà sao lại nói
năng như thế?”
Phó chủ nhiệm Hồ trợn mắt: “Thế tôi phải nói thế nào? Bà ra ngoài mà xem, có
đứa con gái nào như nó không! Khó khăn lắm mới nhét được nó vào lớp tiến tu,
chỉ mong nó học hành ra cái hồn cái tử, để người trong đơn vị đỡ bảo nó ngoài
chân chạy việc vặt ra thì chẳng biết làm cái gì! Đã chiếm chỗ mà chẳng làm nên
trò trống gì, nó thì hay rồi!”
Nói đoạn, ông lại lườm Hồ Giai một cái, thấy cô ta rũ rượi trên ghế như không
xương: “Con ngồi cho hẳn hoi vào!”
Hồ Giai khẽ nhúc nhích, cố gắng ngồi thẳng lưng lên.
“Con có biết Tô Chiêu Chiêu người ta sắp đi học đại học rồi không! Đều từ lớp
tiến tu ra cả, con nhìn người ta đi, rồi nhìn lại mình xem! Học vấn của cô ấy còn
chẳng cao bằng con đâu!” Phó chủ nhiệm Hồ hận sắt không thành thép.
Ông vốn cũng chẳng mong con gái mình xuất chúng gì cho cam, nhưng cũng
không ngờ nó lại là loại bùn nhão không trát nổi tường thế này!
Hồ Giai liếc nhìn bố mình một cái: “Thế bố đi mà nhận cô ta làm con gái ấy”
cua-chung/chuong-232.html]
“Con nói cái giọng gì thế hả! Con thành ra thế này bây giờ là lại trách bố à? Bố
bắt con không được học hẳn hoi sao? Bố bảo con đi yêu đương với gã lao động
thời vụ à? Lại còn là một thằng làm thuê bị đuổi việc nữa chứ!”
Phó chủ nhiệm Hồ chỉ tay vào bụng cô ta: “Không biết tự trọng! Bảo sao mà
không ngóc đầu lên nổi!”
Hồ Giai vốn không muốn cãi nhau với bố, nhưng nghe ông nói vậy, cô ta như phát
điên mà gào lên: “Bố bảo con không biết tự trọng? Con có muốn đi học lớp tiến tu
đâu? Con không hề muốn! Con đang đi làm yên ổn, là bố cứ ép con đi! Nếu không
phải các người bảo con vào đại học mà tìm đối tượng, con đã chẳng bao giờ nghĩ
đến chuyện đó! Sinh viên đại học người ta dựa vào cái gì mà nhìn trúng con? Con
thành ra thế này đều là do các người hại cả! Bố lấy tư cách gì mà trách con! Bố
chán ghét con thế thì con đi chết cho xong nhé! Để bố khỏi phải ngứa mắt”
Mẹ Hồ sợ xanh mặt: “Đừng có nói những lời dại dột thế con, bố con không có ý
đó đâu”
Mặt Phó chủ nhiệm Hồ đỏ gay như gan lợn vì quá tức giận, ông kéo mẹ Hồ lại,
giáng cho bà một bạt tai: “Tôi bảo bà đừng có lải nhải bên tai nó! Đều là do bà
dạy hư nó cả!”
Mẹ Hồ kêu lên một tiếng, ôm mặt khóc nức nở.
Trong lòng bà cũng hối hận vì trước đây đã rỉ tai con gái những lời đó.
Nếu con gái không màng chuyện tìm người yêu ở đại học thì đã không bị gã lao
động thời vụ lừa mất đời con gái rồi mang thai, càng không bị người ta đe dọa
đến mức phải gả con đi, khiến con bé bị nhà chồng nắm thóp, sống khổ sở như
vậy.
Càng khiến bà bây giờ không thể ngẩng mặt lên được trước mặt chồng mình.
“Ông Hồ, ông bớt giận đi”
Mẹ Hồ chỉ biết khuyên nhủ chồng: “Dù sao đi nữa, Giai Giai cũng là con gái mình,
mình không thể bỏ mặc nó thật được. Ông cũng biết bà mẹ chồng nó hành hạ
người ta thế nào rồi đấy, ở nhà chồng sống không yên ổn, không về nhà ngoại thì
nó biết đi đâu bây giờ”
Phó chủ nhiệm Hồ chống nạnh, thở dốc vài hơi, dù sao cũng là đứa con gái mình
cưng chiều bao nhiêu năm, giận thì giận nhưng vẫn phải lo. Ông chỉ tay vào Hồ
Giai: “Vị trí làm việc của con bố vẫn giữ đấy, con quay lại đó mà đi làm”
Hồ Giai ngẩn ra: “Con vẫn còn được đi làm ạ?”
Cô ta cứ tưởng bố mình đã làm thủ tục thôi việc cho mình rồi.
Trước đây ông giận dữ như thế, bảo cô ta làm xấu mặt ông.
Phó chủ nhiệm Hồ hậm hực nói: “Trước đây bố làm cho con giấy nghỉ ốm, giờ
quay lại báo cáo đi làm là được”
Nhà chồng không về thì thôi vậy, nếu thằng con rể biết điều, đối xử tốt với con gái
mình thì sau này có cơ hội ông sẽ thu xếp cho nó một công việc ở đây, có khi bà
mẹ chồng bên kia tức nổ đom đóm mắt cũng chẳng làm gì được.
Còn nếu nó không biết điều thì, hừ!
Con gái của Chủ nhiệm hợp tác xã mua bán, dù có ly hôn thì vẫn đầy người muốn
cưới!
Mẹ Hồ vui mừng khôn xiết, quên cả cái đau vì cái tát trên mặt: “Sao ông không nói
với tôi? Tôi cứ sợ ông chuyển Giai Giai về tận thị trấn chỗ nhà chồng nó cơ”
Nếu mà chuyển về hợp tác xã bên đó thật thì xa quá, con gái có chuyện gì cũng
chẳng giúp đỡ được gì.
“Nói với bà để bà đi rêu rao ngay với con gái bà à? Cái bụng bà không chứa nổi
hai lạng dầu!”
Phó chủ nhiệm Hồ chỉ vào Hồ Giai: “Biết sớm thế thì nó có biết rút kinh nghiệm
không?”
Hồ Giai bĩu môi, rút kinh nghiệm với con gái mình thì làm sao chứ?
“Ngày mai con quay lại đi làm ngay!” Phó chủ nhiệm Hồ chốt hạ.
Vừa nghe tin vị trí vẫn còn thì Hồ Giai khá vui, nhưng nghe bảo đi làm, lòng cô ta
lại bắt đầu chùn bước: “. Con, con vẫn đang mang thai mà, hay là đợi thêm
thời gian nữa đi bố”