Cô ta sợ xấu hổ, cô ta kết hôn đột ngột thế này, mọi người chắc chắn sẽ đoán già
đoán non, bàn ra tán vào.
Cô ta cũng sợ lời đảm bảo của Tô Chiêu Chiêu không tính tiền, về đơn vị lại nói
linh tinh.
“Đợi cái gì mà đợi?” Phó chủ nhiệm Hồ lại lườm cô ta một cái, “Mang thai thì
sao? Mang thai thì không đi làm nữa à? Con là mang thai chứ có phải gãy
tay đứt chân đâu!”
Nói đoạn ông lại nhìn vào bụng cô ta: “Tháng mới bấy nhiêu đã muốn nghỉ ngơi,
con đừng có bảo là định đợi đẻ xong mới đi làm nhé? Nếu con thực sự nghĩ thế
thì biến về nhà mình mà ở!”
Mẹ Hồ vội vàng nói: “Đi chứ đi chứ! Chúng ta đi, Giai Giai à, cái việc đó của con
cũng đâu có mệt, mang thai cũng không ảnh hưởng gì đâu. Mau đồng ý đi,
đừng để bố con nổi giận”
Hồ Giai mím môi, hồi lâu sau mới gật đầu: “Thì con đi là được chứ gì. .Thế còn
Lư Thanh, con đi làm ở đây rồi thì anh ấy tính sao? Mẹ chồng con giờ cứ vì
chuyện anh ấy mất việc mà suốt ngày gây khó dễ cho con”
“Lo tốt việc của con là được rồi, chuyện của nó con đừng quản, bố tự có sắp
xếp”
..
Thấm thoắt, Cố Tưởng và Cố Niệm khai giảng, mà cũng đã đến lúc Tô Chiêu
Chiêu phải đi học lớp hàm thụ.
Buổi học đầu tiên của lớp hàm thụ diễn ra vào cuối tuần đầu tiên sau khi khai
giảng.
Thời gian là chín giờ rưỡi sáng.
Tô Chiêu Chiêu không đợi được xe buýt, mà nếu sáng ra đạp xe đi thì phải xuất
phát từ rất sớm, thế nên Cố Hành đã mượn xe của bộ đội, đưa theo cả hai anh
em Cố Tưởng, Cố Niệm cùng tiễn cô đến trường.
“Đợi khu công nghiệp đi vào hoạt động, chắc là xe buýt sẽ tăng thêm mấy chuyến
nữa” Cố Hành vừa lái xe vừa trò chuyện với Tô Chiêu Chiêu.
Công nhân của khu công nghiệp có người từ trong thành phố đến, cũng có người
từ các xã trấn đổ về, việc tăng thêm chuyến xe buýt chỉ là chuyện sớm muộn.
Cố Tưởng và Cố Niệm ngồi ở ghế sau, tì người vào cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc
đồng quê lướt qua từng khung hình.
Tô Chiêu Chiêu thổi làn gió sớm mát rượi: “Thế thì tốt quá, đợi có thêm chuyến
xe, em đi học cũng không vất vả thế này nữa, sáng ra thực sự là dậy không nổi”
Tối qua cô còn dõng dạc bảo sáng nay nhất định phải dậy sớm để tự đạp xe vào
thành phố, nhưng đến lúc này thật sự chẳng còn chút ý chí muốn rời giường nào.
Cái chăn ấm có ma lực riêng, khiến người ta không nỡ rời xa mà!
Cố Hành biết cô dậy không nổi nên hôm qua đã mượn xe sẵn, sáng ra vừa dậy là
đi lái xe về ngay.
Đến cổng trường, Tô Chiêu Chiêu xuống xe, vẫy vẫy tay: “Ba cha con cứ tự đi
chơi trong phố đi nhé”
Cố Hành ló đầu ra: “Trưa anh qua đón em đi ăn cơm”
“Được nha”
Tô Chiêu Chiêu vẫy tay lần nữa rồi chạy lon ton vào cổng trường.
Lớp học của hệ hàm thụ cuối cùng cũng không hẻo lánh cũ kỹ như lầu Văn Hội
nữa, con đẻ với con nuôi đúng là có sự khác biệt rất lớn.
Lúc Tô Chiêu Chiêu vào lớp, bên trong đã có một phần học viên ngồi sẵn, đa số
mọi người đang cúi đầu đọc sách, một số ít thì đang nói chuyện nhỏ nhẹ.
Thấy Tô Chiêu Chiêu đi vào, một nam sinh ngồi gần cửa đứng dậy: “Bạn cũng là
học viên lớp kế toán phải không?”
Tô Chiêu Chiêu mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy”
Nam sinh đó nói: “Chào bạn, mình là Lôi Minh, cũng là bạn cùng lớp kế toán với
bạn. Chỗ ngồi trong lớp bạn cứ tùy ý chọn nhé, lát nữa đến giờ thầy giáo sẽ vào
điểm danh, nhớ nhất định phải thưa nhé, không thầy lại tưởng bạn không đến”
cua-chung/chuong-233.html]
Tô Chiêu Chiêu cảm ơn lần nữa.
Trong lớp ngồi lưa thưa, cô tìm một chỗ phía rìa rồi ngồi xuống.
Phía sau cô là một chị gái, trông tầm ngoài hai mươi tuổi, nhỏ giọng chào cô:
“Chào bạn nhé”
Tô Chiêu Chiêu quay đầu lại cười một cái: “Chào bạn”
Người bạn đó lại hỏi cô: “Bạn ở đơn vị nào thế? Bạn cũng được đơn vị tiến cử đi
học đại học à?”
Tô Chiêu Chiêu lấy sổ và bút trong túi xách ra: “Mình ở hợp tác xã mua bán, còn
bạn?”
Chuyện được ai tiến cử đi học, cô nói lấp liếm cho qua.
Đợi đến khi cả lớp quen thân nhau rồi Tô Chiêu Chiêu mới biết, các bạn học hầu
hết đều được đơn vị tiến cử đi học đại học hàm thụ, chỉ có số ít là được giáo viên
Đại học Hải Thành giới thiệu, ví dụ như cô.
Người bạn kia trực tiếp từ phía sau chuyển lên ngồi cạnh cô, gương mặt tròn trịa
đầy vẻ tươi cười: “Chúng mình ngồi cùng nhau đi cho dễ nói chuyện. Mình ở nhà
máy cơ khí, mình tên là Chu Xuân Yến, còn bạn tên là gì?”
Nhà máy cơ khí?
Khu công nghiệp cũng sắp xây nhà máy cơ khí, không biết có phải là cùng một
nơi không. Tô Chiêu Chiêu không rành về các nhà máy ở Hải Thành lắm, biết
cũng không nhiều.
“Chào bạn, mình tên là Tô Chiêu Chiêu”
Tô Chiêu Chiêu chợt nảy ra một ý: “Bạn không phải là em gái của chị Chu Xuân
Mai đấy chứ?”
Mắt Chu Xuân Yến trợn tròn: “Sao bạn biết hay vậy?”
Thế giới đúng là nhỏ bé, duyên phận lại càng kỳ diệu hơn.
“Mình là bạn cùng lớp tiến tu với chị gái bạn”
Chu Xuân Yến bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra là thế! Trùng hợp quá đi mất!”
Lại vui vẻ nói tiếp: “Lát nữa tan học mình phải đi tìm chị mình ngay, nhất định phải
kể cho chị ấy nghe chuyện này mới được”
Tô Chiêu Chiêu cũng thấy vui: “Chị ấy mà biết chắc chắn cũng sẽ ngạc nhiên
lắm”
Bạn học lớp tiến tu chắc cũng không ngờ cô lại còn đi học đại học hàm thụ nữa.
Thầy giáo bước vào lớp, Tô Chiêu Chiêu và Chu Xuân Yến cũng ngừng câu
chuyện.
Từ hôm nay, Tô Chiêu Chiêu chính thức bắt đầu khóa học tại lớp hàm thụ.
Buổi sáng học hai tiết, sau khi kết thúc, những người bạn học còn chưa mấy thân
thiết rủ nhau xuống căng tin ăn trưa.
“Chiêu Chiêu, chúng mình cùng xuống căng tin đi” Chu Xuân Yến gọi thẳng tên
cô, còn bao biện rằng: Làm gì có ai gọi bạn học là chị chứ?
Tô Chiêu Chiêu không dám cho Cố Hành leo cây: “Hôm nay chắc không được rồi,
chồng với con mình cũng vào phố, đã hẹn là cùng đi ăn cơm rồi”
“Bạn kết hôn rồi á? Có cả con rồi cơ à?”
Thấy Chu Xuân Yến ngạc nhiên như vậy, Tô Chiêu Chiêu lại thấy lạ: “Mình từng
này tuổi rồi, kết hôn có con chẳng phải rất bình thường sao?”
“Bạn từng này tuổi là bao nhiêu? Rõ ràng nhìn chỉ tầm tầm tuổi mình thôi mà”
Tô Chiêu Chiêu suýt thì bật cười, trong lòng sướng rơn. Phụ nữ mà, dù ở độ tuổi
nào cũng thích được khen trẻ. Nhất là khi bị người ta tưởng là trẻ đến mức chưa
thể có chồng con!