“Phải không?” Ôn Nguyệt cười nhạt, không chút chân thành đáp, “Nhưng tôi
đâu có coi các người là người nhà”
Thấy Ôn Nguyệt không nể mặt, nụ cười trên môi Trần Bảo Cầm tắt ngấm, trong
lòng dấy lên một tia tức giận.
Ôn Gia Kỳ đầu óc đơn giản, không hiểu tại sao Ôn Nguyệt lại quay về. Nhưng
Trần Bảo Cầm thì nhanh chóng đoán được sự tình: chắc chắn Ôn Vinh Sinh đã
gọi Ôn Nguyệt về để giáo huấn.
Lúc mới thấy Ôn Nguyệt, Trần Bảo Cầm còn tính toán xem có nên nói đỡ vài
câu cho cô trước mặt Ôn Vinh Sinh hay không.
Không phải bà ta đột nhiên phát thiện tâm, mà vì bà ta biết Ôn Vinh Sinh luôn
cảm thấy áy náy với đứa con gái duy nhất còn sót lại của vợ cả. Ông ta tức
giận chỉ là nhất thời, nếu mắng mỏ quá đáng, sau này ắt sẽ hối hận.
Nếu bà ta đứng ra hòa giải mâu thuẫn cha con, vừa thể hiện được phong thái
của bậc trưởng bối, lại vừa khiến Ôn Vinh Sinh nhớ đến cái tốt của mình mỗi
khi hối hận, cớ sao mà không làm?
Nhưng bà ta không ngờ Ôn Nguyệt lại chẳng nể nang mình chút nào.
Trần Bảo Cầm cân nhắc một chút rồi đổi giọng:
“A Nguyệt à, tuy con không coi dì là trưởng bối, nhưng sự thật vẫn rành rành ra
đó, dì và cha con có tổ chức hôn lễ đàng hoàng. Có những lời con có thể
không nghe, nhưng dì là người lớn thì không thể không nói”
Nói đến đây, Trần Bảo Cầm dừng lại thở dài, giả vờ bất đắc dĩ:
“Chuyện hôm nay con làm thật sự không thỏa đáng. Dì biết Bảo Nghi từng đắc
tội với con, nhưng việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài. Dù có thế nào
con cũng không nên vì trả thù mà công khai chuyện cô ta ngoại tình cho thiên
hạ biết. Làm vậy cố nhiên con được hả giận nhất thời, nhưng cha con thì mất
hết mặt mũi”
Nghe qua thì có vẻ như Trần Bảo Cầm đang khuyên răn chân thành, nhưng Ôn
Nguyệt không ăn cái bài này. Cô nhìn bà ta cười như không cười:
“Một người vợ lẽ thì đừng hòng ra dáng trưởng bối trước mặt tôi”
Sắc mặt Trần Bảo Cầm cứng đờ. Ôn Gia Kỳ tức đỏ mặt tía tai:
“Daddy và mommy cưới nhau theo Đại Thanh Luật Lệ, hôn nhân của họ được
pháp luật hiện hành bảo hộ. Mày là phận con cháu mà nói năng như thế là bất
hiếu!”
“Cô lôi Đại Thanh Luật Lệ ra nói chuyện với tôi à?” Ôn Nguyệt hỏi ngược lại,
“Vậy cô có biết một trăm năm trước, thiếp thất không được coi là nữ chủ nhân
không? Trước mặt bà ta, cô không được gọi là ‘mommy’ mà chỉ được gọi là ‘di
nương’ thôi đấy! Lúc mẹ tôi còn sống, mẹ cô phải đứng hầu mẹ tôi. Giờ mẹ tôi
mất rồi, mẹ cô lẽ ra phải đến quỳ lạy trước mộ mẹ tôi mới đúng lễ nghĩa!”
Giọng Ôn Nguyệt đầy vẻ khinh miệt: “Còn tôi là đích nữ danh chính ngôn
thuận. Tôi nể mặt thì coi bà ta là trưởng bối, không nể mặt thì bà ta cũng chỉ là
hạng người hầu kẻ hạ thôi! Muốn chỉ trích tôi bất hiếu thì bảo Daddy đưa mẹ
cô lên làm chính thất đi đã. Khi nào thành vợ kế đàng hoàng rồi hẵng lên mặt
dạy đời tôi. Một kẻ làm lẽ mà đòi ra oai, đúng là cười rụng cả răng!”
Bành Lệ Phân qua đời đã gần mười năm, nếu Ôn Vinh Sinh muốn đưa Trần Bảo
Cầm lên làm chính thất thì đã làm từ lâu rồi. Đến giờ bà ta vẫn mang phận vợ
lẽ, chứng tỏ Ôn Vinh Sinh không hề có ý định đó.
Lâu dần, chuyện này trở thành nỗi đau khó nói trong lòng Trần Bảo Cầm, thậm
chí là cả ba mẹ con bà ta.
Những lời của Ôn Nguyệt như từng nhát dao cứa vào tim hai mẹ con họ. Trần
Bảo Cầm tức đến mức ôm ngực thở dốc, còn Ôn Gia Kỳ thì không kiềm chế
được, lao vào định đánh Ôn Nguyệt.
Nhưng Ôn Nguyệt phản ứng rất nhanh. Thấy Ôn Gia Kỳ lao tới, cô bật dậy khỏi
sô pha, lùi lại hai bước né đòn rồi trụ vững chân. Không chút do dự, cô vung
tay giáng cho Ôn Gia Kỳ một cái tát trời giáng.
“Bốp!”
huong-cang-thap-nien-90/chuong-21-me-con-ba-hai-tiephtml]
Tiếng tát vang lên chát chúa. Ôn Gia Kỳ sững sờ, mất một lúc mới đưa tay lên
ôm mặt. Cảm nhận cơn đau rát ập đến, cô ta mới từ từ quay đầu lại, đôi mắt đỏ
ngầu trừng trừng nhìn Ôn Nguyệt, không dám tin hỏi:
“Mày dám đánh tao!”
Ôn Nguyệt thấy buồn cười. Rõ ràng Ôn Gia Kỳ là người động thủ trước, sao bị
đánh trả lại làm ra vẻ ngạc nhiên thế kia? Chẳng lẽ cô ta nghĩ Ôn Nguyệt chỉ
biết đứng yên chịu trận?
“Tôi đánh cô thì sao nào? Theo Đại Thanh Luật Lệ, cô chỉ là thứ nữ do vợ lẽ
sinh ra, xách giày cho đích nữ như tôi còn chưa xứng. Đừng nói là đánh cô,
tôi có đem bán cô đi cũng chẳng ai dám ý kiến gì!”
Hệ thống nghe không nổi nữa: [Ký chủ à, luật pháp Đại Thanh quy định ‘nữ
tòng phụ’ (con gái nghe theo cha), đích nữ và thứ nữ không có sự khác biệt
quá lớn về địa vị đâu ạ. Hơn nữa, dù cô là đích nữ thì việc bán thứ nữ cũng là
phạm pháp nha ~] Cô bị mấy cái thuyết âm mưu cung đấu tẩy não rồi hả!
Đương nhiên, là một hệ thống thông minh, nửa câu sau nó rất biết điều mà
nuốt ngược vào trong.
Ôn Nguyệt đáp trả một cách hùng hồn: [Ta biết chứ, nhưng nước ta có câu ‘Cái
gì có lợi cho ta thì cái đó đúng’. Ta không quan tâm luật thật hay giả, chỉ cần
giúp ta cãi thắng thì nó là chân lý! Thua gì thì thua chứ không thể thua khí thế,
hiểu chưa?]
Hệ thống: [Được rồi ạ. Nhưng mà ta tra rồi, nước cô hình như không có câu
nào như thế đâu]
Ôn Nguyệt không thèm đôi co với hệ thống nữa, vì trong lúc họ giao tiếp, não
của Ôn Gia Kỳ cuối cùng cũng “load” xong:
“Đại Thanh diệt vong từ đời nào rồi, bây giờ chúng ta bình đẳng!”
“Cô cũng biết Đại Thanh vong rồi à? Thế vừa nãy cô lôi Đại Thanh Luật Lệ ra
làm gì?” Ôn Nguyệt mỉa mai, “Hay là cái gì có lợi cho cô thì cô lôi luật Đại
Thanh ra, còn cãi không lại thì cô bảo Đại Thanh vong rồi?”
Ôn Gia Kỳ cứng họng: “Mày! Mày! Mày!”
“Mày mày cái gì, nói không lại thì ngậm miệng vào! Trừng mắt nhìn tôi làm gì?
Lại muốn đánh người hả?”
Cãi không lại Ôn Nguyệt, Ôn Gia Kỳ điên tiết, quả nhiên giơ tay lên định lao vào
cô lần nữa: “Tao liều mạng với mày!”
Thư Sách
Nhưng lần này Ôn Nguyệt không nghênh chiến. Cô quay người chạy vọt ra cửa,
ôm chặt lấy cánh tay Ôn Vinh Sinh vừa bước xuống xe, khóc lóc mách:
“Daddy xem kìa! Con vừa về đến nhà là chị cả đã đòi đánh con!”
Ôn Gia Kỳ vừa đuổi theo ra đến nơi, trên mặt vẫn còn hằn rõ vết 5 ngón tay:
“!!!!”
Ôn Vinh Sinh sinh năm 1933, tính đến nay đã 61 tuổi.
Tuy nhiên ông ta phất lên từ sớm, dù trải qua thăng trầm nhưng nhìn chung
vẫn thuận lợi, tiền bạc rủng rỉnh, sống trong nhung lụa nên ngoại hình không bị
thời gian tàn phá nhiều.
Đặc biệt là mái tóc. Ở tuổi này ai cũng lấm tấm bạc, nhưng mái tóc chải ngược
bóng mượt của Ôn Vinh Sinh lại đen nhánh, không thấy sợi bạc nào. Chẳng
biết do cơ địa tốt hay do ông ta chăm nhuộm tóc.
Tóm lại, nhìn bề ngoài, ông ta chỉ như người mới ngoài 50.
Không chỉ trẻ trung, ngũ quan của ông ta cũng rất đẹp, các đường nét cân đối
hài hòa. Đôi mắt và cái mũi là hai điểm nổi bật nhất. Mắt không quá to nhưng
sâu và sáng, đuôi mắt hơi xếch lên, mí lót rõ ràng. Mũi cao thẳng, sống mũi hơi
gồ lên nam tính. Nếu trẻ lại hai mươi tuổi, cái mũi này có thể được các thẩm
mỹ viện lấy làm hình mẫu phẫu thuật.