Khoan đã, bọn họ là báo lá cải bát quái, đẳng cấp vốn đã không cao cho lắm
rồi mà?
Nhưng sếp đã nói thế thì Hoàng Chí Hào đương nhiên không dám cãi. Ông ta
xem qua những cái tên Ôn Nguyệt khoanh tròn, đa phần đều là những đơn vị
mới liên hệ hôm nay.
Sản phẩm của họ đúng là có chất lượng hơn, mức phí đưa ra cũng cao hơn,
một hợp đồng có thể bằng mấy hợp đồng hôm qua cộng lại. Tuy nhiên, yêu
cầu của họ cũng khắt khe hơn, chủ yếu là về doanh số, nếu không đạt sẽ phải
hoàn lại tiền.
Hoàng Chí Hào sợ Ôn Nguyệt không để ý phần ghi chú này nên đặc biệt nhắc
lại một lần nữa.
“Không thành vấn đề. Nhưng yêu cầu về doanh số phải đàm phán lại”
“Ý cô là?”
“Số báo tới, chúng ta sẽ in 100.000 bản”
Hoàng Chí Hào giật mình thon thót: “Nhiều thế á?”
So với số lượng in kỳ trước, 100.000 bản quả là con số khủng khiếp. Nhưng
nhìn vào sức nóng của vụ “dưa” trước, cộng thêm vụ “con trai trưởng vua tàu
thủy bị đánh tráo” sắp tới, Ôn Nguyệt tin chắc 100.000 bản báo miễn phí sẽ
bay vèo trong một nốt nhạc.
Hơn nữa, mục đích cuối cùng của cô là lan truyền tin tức để kiếm điểm hóng
biến, kiếm tiền chỉ là phụ, nên in càng nhiều càng tốt.
Cô vừa “vặt” được của Ôn Vinh Sinh 4,6 triệu đô (tiền tiêu vặt bị cắt mấy năm
qua cộng thêm tháng này), giờ tiền nong không thành vấn đề. Con số 100.000
bản thậm chí còn là mức khiêm tốn đấy.
Ôn Nguyệt khẳng định chắc nịch: “Đúng vậy, 100.000 bản. Ông liên hệ với họ
ngay hôm nay, bảo họ trả lời trước 6 giờ chiều, quá hạn không chờ”
Số lượng in tăng vọt, phí quảng cáo đương nhiên cũng phải tăng theo, không
chỉ gấp đôi mà có khi gấp ba, gấp bốn. Những nhãn hàng Ôn Nguyệt chọn vốn
đã trả giá cao, giờ đùng một cái đòi tăng giá gấp mấy lần, lại bắt chốt đơn
trước 6 giờ chiều.
Hoàng Chí Hào lo lắng: “Thời gian có gấp quá không cô?”
Ôn Nguyệt đáp: “Số báo mới sáng mai phải ra lò rồi, tôi cho họ thời gian suy
nghĩ thế là quá dư dả”
Theo lịch thì báo của họ phát hành vào thứ Sáu. Tuần này nhờ chế độ lương
thưởng mới nên nhân viên làm việc rất hăng say, dù không săn được tin “bom
tấn” nhưng cũng đủ để lấp đầy các trang báo.
Chỉ là chất lượng tin tức vẫn còn chút thiếu sót, chắc phải mua thêm tin từ
đồng nghiệp để bù vào.
Nhưng. Hoàng Chí Hào vẫn ái ngại: “Cô Ôn, muốn tẩu tán hết 100.000 bản
báo mới, e là hơi khó khăn đấy ạ”
Đừng nói 100.000, 30.000 bản bán đúng giá còn khó.
Đó chính là lý do ông ta chưa dám nhận lời ngay với các bên quảng cáo. Trong
lòng không chắc chắn mà!
Thư Sách
Nhưng nhớ lại những gì diễn ra mấy ngày qua, Hoàng Chí Hào lại thấy Ôn
Nguyệt không phải kiểu tiểu thư con nhà giàu “thùng rỗng kêu to”, làm ăn bừa
bãi. Cô dám bảo in 100.000 bản, chắc chắn trong tay phải có “hàng nóng”.
Nghĩ đến đây, mắt Hoàng Chí Hào sáng lên: “Chẳng lẽ cô Ôn còn nắm giữ tin
tức chấn động nào nữa sao?”
“Đúng là có một tin ‘siêu to khổng lồ'”
Vừa nói, Ôn Nguyệt vừa lấy từ trong túi xách ra một phong bì dày cộp. Hoàng
Chí Hào mở ra xem, lần lượt thấy một bản kết quả xét nghiệm ADN, rồi lại một
bản nữa, kèm theo hai tấm ảnh và ba cuốn băng ghi âm.
Trong kết quả xét nghiệm, thông tin khách hàng được mã hóa thành A, B, C.
Trong đó A và B không có quan hệ cha con, còn B và C được xác nhận là cha
con ruột.
Hoàng Chí Hào lập tức liên tưởng bậy bạ, mắt trợn tròn: “Hai bản xét nghiệm
này. đừng bảo là của người nhà cô nữa nhé?”
Không phải chứ?
Nuôi một đứa con không phải con mình đã đành, giờ lòi ra thêm đứa nữa cũng
không phải con ruột? Đầu tỷ phú rốt cuộc phải mọc bao nhiêu cái sừng đây?
huong-cang-thap-nien-90/chuong-39-tin-tuc-that-gia-thieu-gia-len-bao-4.html]
Dù là dê béo thì cũng không thể cứ nhè một người mà vặt lông mãi thế chứ!
..
Lưu Triệu Khang là người gốc Quảng Đông, thời chiến loạn theo cha mẹ chạy
nạn sang Hương Giang.
Tuổi thơ và thời niên thiếu của ông gắn liền với khu nhà ổ chuột. Cuộc sống
tuy không dư dả nhưng cũng không đến mức đói khổ. Ký ức sâu đậm nhất
trong ông là mùi thơm ngọt ngào lan tỏa mỗi khi nồi chè của mẹ sôi sùng sục.
Lớn lên, ông từng bôn ba làm thuê khắp nơi. Nhưng vì trình độ văn hóa có hạn,
không làm được việc nhẹ lương cao, thu nhập chỉ đủ sống qua ngày.
Đến năm 30 tuổi, ông vẫn chẳng làm nên trò trống gì. Thương cha mẹ già yếu,
cuối cùng ông quyết định về nhà tiếp quản quán chè, rồi kết hôn sinh con dưới
sự giúp đỡ của gia đình.
Làm việc khác thì làng nhàng, nhưng ông lại có thiên phú đặc biệt trong việc
nấu chè. Sau khi lập gia đình, ông nhanh chóng đưa quán chè thoát khỏi khu ổ
chuột, mở rộng sang các khu trung tâm sầm uất như Vượng Giác, Du Ma Địa,
Tiêm Sa Chủy.
Hiện tại, thương hiệu “Chè Lưu Ký” của ông đã có 8 chi nhánh, khá có tiếng
tăm ở Hương Giang. Quán nào cũng nườm nượp khách, doanh thu mỗi ngày ít
nhất cũng cả chục ngàn đô.
Ông cũng từ “Khang bán chè” lột xác thành “Ông chủ Lưu”, mua nhà tậu xe, có
thể coi là công thành danh toại.
Nhưng lòng tham con người là vô đáy. Lúc mới tiếp quản quán chè, ông chỉ
mong buôn bán thuận lợi. Khi quán đông khách, ông lại mơ mở được quán ở
khu trung tâm. Đến khi mở được rồi, ông lại muốn mở chuỗi, muốn thương hiệu
nổi tiếng hơn nữa.
Thế nhưng hai năm gần đây, Lưu Triệu Khang cảm nhận rõ sự chững lại của
việc kinh doanh. Giới trẻ Hương Giang dường như chuộng trà sữa trân châu và
các loại bánh ngọt phương Tây hơn.
Ăn chè? Đó là chuyện của mấy ông bà già!
Làm thế nào để “Chè Lưu Ký” lấy lại phong độ đây?
Quảng cáo?
Nhưng quảng cáo ở đâu? TV, tạp chí hay báo giấy?
Quảng cáo TV thì thôi bỏ đi, vài giây lên sóng tốn cả mấy chục vạn, bán cả nhà
cả cửa hàng đi cũng chẳng đủ tiền. Mà bán cửa hàng rồi thì quảng cáo làm gì
nữa?
Quảng cáo tạp chí, báo giấy thì rẻ hơn, nhưng cũng tùy loại. Mấy tờ báo lớn
như Văn Hối Báo, Tuần san Đông Chu. muốn đăng ở vị trí đẹp thì giá cũng
chát chúa.
Đăng ở mấy góc khuất thì rẻ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, chính ông mua
báo còn chẳng thèm nhìn vào mấy góc đó, liệu đăng ở đấy có tác dụng gì
không?
Còn mấy tờ báo lá cải vô danh tiểu tốt thì rẻ bèo, nhưng “vô danh” đồng nghĩa
với “không ai đọc”. Khéo số người biết đến tờ báo đó còn ít hơn số người biết
đến quán chè của ông.
Thế thì bỏ tiền ra quảng cáo làm gì? Thà bảo người ta quảng cáo cho mình còn
kiếm được tiền ấy chứ.
Vấn đề lại quay trở về vạch xuất phát.
Nói cho cùng, tất cả những băn khoăn này đều xuất phát từ việc: ông không đủ
nhiều tiền. Vốn liếng có hạn nên sự lựa chọn cũng bị bó hẹp theo.