Dịch Hoài nhếch môi: “Cảm ơn” Rồi anh hỏi Ôn Nguyệt có đói không, “Thời
gian còn sớm, chúng ta ăn chút gì lót dạ rồi hãy đi nhé?”
Tuy chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, Ôn Nguyệt biết thừa mấy
bữa tiệc kiểu Tây nhìn thì long trọng, đồ ăn bày biện đẹp mắt, nhưng đa phần
toàn đồ ngọt, chẳng thích hợp để lấp đầy cái bụng rỗng.
Với đề nghị của Dịch Hoài, Ôn Nguyệt hoàn toàn tán thành. Thế là hai người
sóng vai đi về phía phòng ăn.
Quản gia đã chuẩn bị sẵn, hai người vừa ngồi xuống là người hầu bưng thức ăn
lên ngay. Các món ăn đều ngon miệng nhưng thanh đạm, tránh tình trạng “Tào
Tháo đuổi” khi đang dự tiệc.
Dù vậy, Ôn Nguyệt cũng không dám ăn quá no.
Chiếc váy hôm nay cô mặc khá ôm dáng, bụng dưới chỉ cần nhô lên một chút
là lộ ngay. Cô không muốn mang cái bụng bia đi dự tiệc đâu.
Ăn uống no nê, hai người nghỉ ngơi một lúc rồi mới xuất phát đến nhà họ Lâm.
Dinh thự nhà họ Lâm không nằm trên núi Thái Bình nhưng cũng không xa lắm,
tính cả thời gian kẹt xe thì lái xe đến đó cũng chỉ mất hơn nửa tiếng.
Khi hai người đến nơi, bữa tiệc vừa mới bắt đầu. Tuy nhiên khách khứa đã đến
rất đông, siêu xe xếp hàng dài từ gara nhà họ Lâm ra đến tận hai, ba dặm bên
ngoài.
Nhưng bên trong cũng không phải là hết chỗ đỗ. Thấy Dịch Hoài đưa thiệp mời
ra, nhân viên phụ trách bãi xe liền hướng dẫn tài xế lái vào trong. Chỉ có xe của
vệ sĩ là phải đỗ bên ngoài, sẽ có người dẫn họ vào phòng nghỉ.
Chủ trạch nhà họ Lâm rất rộng lớn, riêng biệt thự cho các thành viên trong gia
đình ở đã có bảy, tám tòa. Ngoài ra còn có sảnh tiệc chuyên dùng để tiếp
khách, hầm rượu, khu nhà ở cho người giúp việc, chưa kể vườn tược, bể bơi,
sân vận động. đúng chuẩn trang bị của một dinh thự siêu cấp.
Ôn Nguyệt và Dịch Hoài xuống xe, được người hầu dẫn đường đi về phía sảnh
tiệc.
Sảnh tiệc cách cổng chính không xa, là một tòa nhà kiểu Tây hai tầng. Trần
mỗi tầng cao hơn so với các kiến trúc xung quanh, thiết kế vuông vức, cửa sổ
lớn, nhìn qua là biết không phải nơi dùng để ở thường ngày.
Lúc này cửa sảnh tiệc mở rộng, đèn đuốc sáng trưng, tiếng nhạc du dương
vang vọng. Người ra vào tấp nập, ai nấy đều ăn mặc lộng lẫy, không khí vô
cùng náo nhiệt.
Ôn Nguyệt và Dịch Hoài vừa bước đến cửa thì thấy có người vội vã đi từ trong
ra.
Đi đầu là một người phụ nữ trung niên trong bộ lễ phục đen trễ vai sang trọng,
tóc búi cao. Dù khóe mắt đã hằn dấu vết thời gian nhưng bà vẫn toát lên vẻ
đẹp mặn mà, quý phái.
Theo sau bà là một thanh niên khoảng 30 tuổi, ngũ quan có nét giống người
phụ nữ nhưng nam tính và trầm ổn hơn. Bộ vest bốn mảnh chỉnh tề càng tôn
lên khí chất đĩnh đạc của anh.
Không cần hệ thống nhắc, Ôn Nguyệt cũng nhận ra hai người này.
Người phụ nữ là Thiệu Minh Châu – bà chủ nhà họ Lâm. Người thanh niên là
Lâm Vĩnh Hiền – “thiếu gia thật” trong vụ scandal chấn động vừa qua.
Ôn Nguyệt cứ tưởng họ ra để đón Dịch Hoài. Dù xét về tài sản anh không bằng
gia tộc vua tàu thủy, nhưng trong giới phú hào Hương Giang anh cũng là nhân
vật có máu mặt, quan trọng nhất là tuổi trẻ tài cao, tiền đồ rộng mở.
Còn cô tuy là con gái tỷ phú nhưng không tham gia việc kinh doanh, ở nhà
cũng không được sủng ái, đương nhiên chẳng lọt vào mắt xanh của những
nhân vật tầm cỡ này.
Nhưng thật bất ngờ, Thiệu Minh Châu vừa ra đến nơi đã nắm lấy tay Ôn
Nguyệt, thân thiết nói:
“Dì vốn định gọi điện trực tiếp cho con, nhưng nghĩ lại thấy đường đột quá nên
đổi sang gửi thiệp mời”
“Cháu ạ?” Ôn Nguyệt ngơ ngác chỉ vào mình, nghi ngờ Thiệu Minh Châu nhận
nhầm người.
“Đương nhiên là con rồi” Thiệu Minh Châu cười rạng rỡ, “Nếu không nhờ con,
đến giờ nhà dì vẫn không biết đứa con nuôi nấng suốt 30 năm không phải ruột
thịt, mẹ con dì cũng chẳng thể đoàn tụ thuận lợi thế này”
Ôn Nguyệt hiểu ra. Thiệu Minh Châu là người sáng suốt, bà biết cô đã góp
công lớn trong vụ phanh phui sự thật này và ghi nhớ ân tình đó.
Ừm, tình huống này cũng không quá bất ngờ. Dù sao nửa tháng trước cô cũng
từng “dát vàng lên mặt” mình như thế trước mặt Ôn Vinh Sinh, giờ chỉ là lời nói
đó thành hiện thực thôi.
Thư Sách
huong-cang-thap-nien-90/chuong-60-doi-tuong-hong-bien-moi-2.html]
Ôn Nguyệt khiêm tốn đáp: “Thực ra cháu cũng chẳng có công cán gì lớn, bằng
chứng đều là do người khác cung cấp cho cháu mà”
“Cháu chịu đăng nó lên báo là dì đã cảm kích lắm rồi” Thiệu Minh Châu nói
chân thành, nhưng cũng không kìm được tò mò, “Nhưng thú thật là dì cũng rất
muốn biết nguồn gốc của những bằng chứng đó”
“Cái này cháu cũng chịu,” Ôn Nguyệt đã chuẩn bị sẵn kịch bản, “Cháu nhận
được thư nặc danh, người gửi và địa chỉ đều để trống”
“Ra là vậy”
Thiệu Minh Châu trầm ngâm một lát rồi nói: “Dì muốn đăng thông báo tìm
người dài hạn trên báo của cháu. Nếu người chụp được những bằng chứng đó
liên hệ với dì, dì sẵn sàng đáp ứng một yêu cầu của họ”
Nghe câu này, Ôn Nguyệt cũng hơi động lòng.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô từ bỏ ý định tự thú.
Để tránh việc các đại gia bị bóc phốt quay sang trả thù nhân viên tòa soạn, Ôn
Nguyệt mới phải chơi lớn, thu hút mọi sự chú ý về phía mình.
Nhưng cô cũng phải lo cho an toàn của bản thân. Vì thế cô bịa ra một “người
cung cấp tin nặc danh” để cảnh cáo những kẻ muốn thủ tiêu mình rằng: dù
không có cô, nguồn tin vẫn sẽ không bị cắt đứt.
Lời hứa của Thiệu Minh Châu tuy hấp dẫn, nhưng mạng sống quan trọng hơn.
Thế là Ôn Nguyệt đành cắn răng giấu nhẹm chuyện mình chính là người bà
đang tìm kiếm.
Cô cũng không từ chối đề nghị của Thiệu Minh Châu. Dù sao chút tiền đăng
báo tìm người chẳng bõ bèn gì với bà chủ nhà họ Lâm, hơn nữa có cô ở đây,
chẳng lo có kẻ mạo danh nhận công.
Tính ra chuyện này đối với Thiệu Minh Châu chẳng có gì thiệt hại.
Còn với cô thì trăm lợi mà không có một hại: vừa kiếm tiền cho tòa soạn, vừa
giúp tung hỏa mù với kẻ thù, một mũi tên trúng hai đích.
Hai người nhanh chóng thống nhất chuyện này, sau đó Thiệu Minh Châu mới
chính thức giới thiệu Lâm Vĩnh Hiền với Ôn Nguyệt.
Trước đó Ôn Nguyệt chưa từng gặp Lâm Vĩnh Hiền, nhưng cô không lạ gì anh
chàng số nhọ này trong nguyên tác.
Xuất thân hào môn nhưng bị người ta cố ý đánh tráo, lại còn hiếu kính kẻ thù
như bà nội ruột cả đời, đến lúc c·hết cũng không biết thân phận thật sự của
mình.
Lâm Vĩnh Hiền cũng không xa lạ gì Ôn Nguyệt.
Sau khi chính thức nhận tổ quy tông, anh đã tìm hiểu ngọn nguồn sự việc, biết
Báo Giải trí Đông Giang thuộc về Ôn Nguyệt, cũng đã xem đoạn video cô một
mình cân cả đám phóng viên để bảo vệ anh (?).
Anh không ngốc, dù thông tin nắm được không đầy đủ, nhưng anh cũng đoán
được nếu Lâm Vĩnh Khang thuê người g·iết bà nội thành công, thì nạn nhân
tiếp theo rất có thể sẽ là anh.