Trần Kế Khang vuốt cằm, tính toán: “Cứ thông báo là phối hợp với cảnh sát
diễn tập phòng chống cướp đi. Dù sao người dân cũng chẳng biết gì đâu,
chúng ta nói sao thì họ tin vậy thôi”
“Ý của Trần tổng tôi hiểu rồi”
“Cô hiểu là được”
Chưa để ông ta dứt lời, Ôn Nguyệt đã cắt ngang, giọng điệu đầy mỉa mai: “Triết
lý điều hành của Trần tổng thật ‘cao siêu’: coi chủ tiệm là lũ ngốc dễ bị lừa, coi
khách hàng là những con gà mờ dễ dắt mũi. Hợp tác với cảnh sát thì không,
gặp cướp thì giả chết. Vậy xin hỏi, nếu xảy ra chuyện thật, ai sẽ là người
đứng ra chịu trách nhiệm?”
Không đợi Trần Kế Khang kịp phản ứng, cô tự hỏi tự trả lời: “À, hóa ra là tôi –
cái đứa ‘coi tiền như rác’ này chứ gì!”
Trần Kế Khang bị nói trúng tim đen, mặt đỏ tía tai, cứng họng không nói nên
lời.
Ôn Nguyệt vờ như không thấy, tiếp tục bồi thêm một cú: “Giờ thì tôi đã hiểu tại
sao mấy năm nay Bách Hóa Lệ Vinh cứ giậm chân tại chỗ. Có một người lãnh
đạo ‘tài ba’ như ông dẫn dắt, Lệ Vinh chưa phá sản đúng là kỳ tích của tạo
hóa”
Trần Kế Khang tức đến mức đập bàn cái rầm, gào lên: “Ôn Nguyệt! Cô đừng
tưởng cô là con gái ông chủ mà tôi sợ cô! Với những lời lẽ hỗn xược vừa rồi, tôi
hoàn toàn có thể sa thải cô ngay lập tức, cô tin không?”
“Tin chứ, sao lại không tin. Trần tổng quyền lực ngút trời cơ mà” Ôn Nguyệt
đứng dậy, làm động tác mời đầy thách thức, “Ông có thể bảo thư ký soạn quyết
định sa thải ngay bây giờ. Nhưng trước khi tôi nhận được văn bản chính thức,
tôi vẫn là Phó tổng giám đốc phụ trách khu vực này. Và xét thấy những kiến
nghị của ông hoàn toàn vô giá trị, tôi quyết định sẽ tự mình xử lý theo cách
của tôi”
Nói xong, cô quay lưng bước thẳng ra cửa, bỏ mặc Trần Kế Khang đang tức sôi
máu trong phòng.
Trở về văn phòng, Ôn Nguyệt thực hiện ngay hai cuộc gọi.
Cuộc đầu tiên gọi cho Hoàng Chí Hào, nhờ ông ta liên hệ gấp với giới truyền
thông đến Bách Hóa Lệ Vinh chi nhánh Vịnh Đồng La. Cô sẽ tổ chức họp báo
ngay tại đó.
Cuộc thứ hai gọi cho Giám đốc Hồ, thông báo kế hoạch và yêu cầu chuẩn bị
địa điểm gấp.
Thực ra, việc liên hệ báo chí không cần đến Hoàng Chí Hào vì Lệ Vinh có bộ
phận truyền thông riêng. Nhưng vừa cãi nhau to với Trần Kế Khang, Ôn Nguyệt
không dại gì mà tin dùng người của công ty vào lúc này. Dùng “gà nhà” vẫn an
tâm hơn.
Xong xuôi, cô cùng trợ lý tức tốc lên xe đến Vịnh Đồng La.
Lương Gia Minh tin tức rất nhanh nhạy. Ôn Nguyệt vừa ra khỏi cửa, ông ta đã
biết chuyện cô cãi nhau tay đôi với Trần Kế Khang. Mười lăm phút sau, nội
dung cuộc cãi vã cũng đến tai ông ta. Nghe nói Trần Kế Khang chửi bới Ôn
Nguyệt om sòm trong văn phòng.
Thư Sách
Lương Gia Minh vừa thấy hả hê vì đối thủ bị chọc tức, vừa thấy Ôn Nguyệt quá
bốc đồng. Dù sao Trần Kế Khang cũng là sếp sòng, lại là cổ đông lớn. Đối đầu
trực diện thế này, dù có Ôn Vinh Sinh chống lưng, cô cũng khó mà toàn mạng.
Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời.
Thông thường, họp báo của các tập đoàn lớn sẽ được tổ chức trang trọng tại
khách sạn 5 sao, có chỗ ngồi, nước uống đầy đủ cho phóng viên.
Nhưng Ôn Nguyệt dẹp hết mấy cái nghi thức rườm rà đó. Cô chỉ đạo Giám đốc
Hồ dựng sân khấu ngay tại sảnh tầng 1 của trung tâm thương mại. Phóng viên
đến cứ tự nhiên chọn chỗ đứng, ai nhanh chân thì được chỗ tốt.
Đặc biệt, cô không hề ngăn cấm khách hàng hay chủ tiệm tham gia. Ai thích
hóng chuyện cứ việc đứng vòng ngoài xem thoải mái.
Buổi họp báo “dã chiến” bắt đầu. Ôn Nguyệt không vòng vo tam quốc mà đi
thẳng vào vấn đề: Cảnh sát nhận được thư nặc danh cảnh báo về âm mưu
cướp tiệm vàng của băng nhóm Diệp Thiên Hoa. Cô cũng tranh thủ phổ cập
kiến thức về những vụ án kinh hoàng mà tên trùm này từng gây ra trong quá
khứ.
Thực ra không cần cô nhắc, cái tên Diệp Thiên Hoa đã là nỗi ám ảnh của người
dân Hương Giang hơn mười năm trước. Những người lớn tuổi có mặt bắt đầu xì
xào bàn tán sôi nổi.
Ôn Nguyệt giơ tay ra hiệu im lặng rồi tiếp tục kể về sự kiện ngày hôm qua. Cô
không đi sâu vào chi tiết nghiệp vụ cảnh sát, chỉ tóm tắt rằng kế hoạch “bắt ba
ba trong rọ” đã thất bại vì tên trùm quá xảo quyệt, đánh hơi thấy mùi nguy
hiểm nên đã hủy bỏ hành động vào phút chót.
Cô phân tích: “Với bản tính của những kẻ như Diệp Thiên Hoa – ‘không thấy
thỏ không thả chim ưng’, chưa cướp được chục triệu tiền vàng thì hắn sẽ
không bao giờ từ bỏ. Vì thế, khả năng rất cao là hắn đang ẩn mình đâu đó, chờ
thời cơ chín muồi để ra tay lần nữa”
huong-cang-thap-nien-90/chuong-156-nu-pho-tong-tuyen-chien-cuoc-hop-bao-
da-chien-gay-chan-donghtml]
Giọng cô trầm xuống, đầy cảm xúc:
“Có người khuyên tôi rằng, khi mọi chuyện chưa rõ ràng thì tốt nhất nên im
lặng. Giấu nhẹm đi để các chủ tiệm yên tâm buôn bán, để khách hàng vô tư
đến mua sắm. Nếu chẳng may bi kịch xảy ra, đó là do bọn cướp, chứ đâu phải
lỗi của trung tâm thương mại. Phủi tay một cái là xong trách nhiệm”
“Nhưng tôi tin rằng, nền tảng của mọi mối quan hệ là sự chân thành. Giữa
trung tâm thương mại với đối tác và khách hàng cũng vậy. Vì thế, tôi quyết
định nói ra sự thật này”
Đám đông bên dưới im phăng phắc, chăm chú lắng nghe từng lời của cô gái
trẻ.
“Để các chủ tiệm có thể an tâm kinh doanh, để quý khách hàng có thể thoải
mái mua sắm mà không phải nơm nớp lo sợ, tôi xin cam kết: Bách Hóa Lệ Vinh
tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn. Chúng tôi sẽ dốc toàn lực, phối hợp
chặt chẽ với cảnh sát để bảo vệ an toàn cho mọi người”
Tiếp đó, cô tung ra “đòn sát thủ”:
“Tập đoàn Lệ Vinh sẽ trích một khoản tiền thưởng lớn. Bất kỳ người dân nào
cung cấp thông tin hữu ích về hành tung của băng nhóm Diệp Thiên Hoa, tùy
theo mức độ quan trọng, sẽ nhận được phần thưởng từ 3.000 đến 100.000 tệ”
Cuối cùng, cô kêu gọi: “Bảo vệ an ninh Hương Giang là trách nhiệm của mỗi
người. Vì sự bình yên của gia đình và cộng đồng, tôi mong mọi người đừng thờ
ơ, hãy cùng chung tay với chúng tôi và lực lượng cảnh sát”
À quên, trước khi kết thúc, cô không quên “đá đểu” các đối thủ cạnh tranh một
câu thâm thúy:
“Tuy mục tiêu ban đầu của Diệp Thiên Hoa là Bách Hóa Lệ Vinh nhưng sau khi
bị lộ, biết đâu hắn sẽ đổi ‘khẩu vị’ sang chỗ khác. Mong các trung tâm thương
mại bạn cũng nên đề cao cảnh giác”
Ý tại ngôn ngoại: Đừng có mà thừa cơ thuê báo chí dìm hàng bà. Bà xui xẻo thì
chúng mày cũng liệu hồn, chưa biết ai chết trước đâu!
Đây gọi là chiêu “giếc địch một ngàn, tự tổn tám trăm”, lôi cả lũ xuống bùn
cùng chịu trận!
Ôn Nguyệt vừa tổ chức họp báo xong thì tin tức đã bay về đến tai Lương Gia
Minh và Trần Kế Khang.
Lương Gia Minh chỉ biết lắc đầu cảm thán cho sự liều lĩnh của cô. Còn Trần Kế
Khang thì như núi lửa phun trào, lại một màn chửi bới om sòm trong văn
phòng.
Mắng chửi chán chê, ông ta gọi điện “mách lẻo” với Ôn Vinh Sinh.
Ôn Vinh Sinh tuy đời tư bê bối nhưng đầu óc kinh doanh vẫn cực kỳ sắc sảo.
Nghe qua câu chuyện, ông lập tức phân tích được thiệt hơn.
Cái hại thì rõ rành rành như Trần Kế Khang lo ngại: Bách Hóa Lệ Vinh vừa dính
phốt phòng cháy chữa cháy, giờ lại thêm tin bị cướp rình rập, khách hàng sợ
xanh mặt, chắc chắn sẽ né xa.
Nhưng cái lợi.