Trần Kế Khang gọi Ôn Nguyệt vào văn phòng, chưa kịp nói chuyện chính sự đã
bắt đầu màn “dạy đời”. Hết bóng gió chuyện phụ nữ nên an phận, lại đến
khuyên cô sớm về nhà chồng con cho rảnh nợ.
Ôn Nguyệt nhẫn nhịn lần một, lần hai, đến lần thứ ba thì không thể nuốt trôi
cục tức này nữa. Cô ngắt lời: “Trần tổng, mấy ngày nay tôi rất bận. Nếu ông tìm
tôi không có việc gì quan trọng thì tôi xin phép về làm việc tiếp”
Nụ cười trên mặt Trần Kế Khang tắt ngấm. Ông ta gật gù: “Được, được lắm.
Vậy chúng ta nói chuyện chính sự. Tại sao cô không báo cáo với tôi việc Bách
Hóa Lệ Vinh ở Vịnh Đồng La bị băng nhóm Diệp Thiên Hoa nhắm đến?”
Ôn Nguyệt lặp lại lời giải thích cô đã nói với Lương Gia Minh.
Thư Sách
Nhưng Trần Kế Khang khác Lương Gia Minh. Lương Gia Minh là người được Ôn
Vinh Sinh cài vào để kiềm chế quyền lực của Trần Kế Khang, nên ông ta nghe
lời Ôn Vinh Sinh răm rắp.
Còn Trần Kế Khang tự coi mình là công thần khai quốc. Ông ta cùng Ôn Vinh
Sinh gây dựng cơ nghiệp từ thuở hàn vi, nhưng cuối cùng Ôn Vinh Sinh trở
thành tỷ phú số một, còn ông ta chỉ nắm giữ chút cổ phần còm cõi của công ty
con. Oán khí tích tụ bao năm, khiến ông ta không ngần ngại bắt tay với các cổ
đông khác để chống đối Ôn Vinh Sinh.
Gần đây, nhà họ Ôn liên tiếp gặp bê bối: Con trai cả thì vô sinh, con trai út thì
không phải con ruột. Ôn Vinh Sinh không chịu nhường ghế thì chớ, lại còn đưa
con gái vào công ty. Ý đồ quá rõ ràng: Muốn dọn đường cho con gái kế vị!
Nghĩ đến cảnh tương lai phải cúi đầu trước một con nhãi ranh vắt mũi chưa
sạch, Trần Kế Khang càng thêm khó chịu. Thà để người khác lên nắm quyền
còn hơn!
Với toan tính riêng, Trần Kế Khang không dễ dàng phục tùng mệnh lệnh của
Ôn Vinh Sinh như Lương Gia Minh. Ngay cả trong các cuộc họp tập đoàn, ông
ta cũng dám đập bàn tranh cãi tay đôi nếu lợi ích bị ảnh hưởng. Huống hồ lần
này Ôn Vinh Sinh không ra mặt, chỉ có mình Ôn Nguyệt đứng mũi chịu sào.
Trần Kế Khang đập bàn quát lớn:
“Cô làm ơn nhớ cho kỹ mình đang làm việc ở đâu và ai là sếp trực tiếp của cô!
Chuyện lớn như vậy mà cô dám qua mặt tôi, báo cáo thẳng lên Chủ tịch Ôn, đó
là vi phạm nghiêm trọng quy tắc làm việc! Cô tưởng có ông Ôn chống lưng thì
tôi không dám phạt cô chắc?”
Giọng Trần Kế Khang vang như sấm, nước bọt bắn tứ tung. Nhưng Ôn Nguyệt
– một người từng trải qua kiếp làm công ăn lương bị sếp đày đọa đủ kiểu –
mặt không biến sắc. Cô chỉ khẽ đẩy ghế lùi sang phải một chút để tránh “mưa
bom bão đạn”.
Đợi ông ta xả hết cơn giận, Ôn Nguyệt bình thản hỏi: “Vậy bây giờ Trần tổng
định xử lý tôi thế nào?”
Câu hỏi này thực sự làm khó Trần Kế Khang.
Trừ lương? Con gái tỷ phú ai thèm quan tâm mấy đồng bạc lẻ?
Đình chỉ công tác? Giáng chức? Cô ta là do Chủ tịch đích thân bổ nhiệm, ông
ta làm gì có quyền quyết định.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-155-cuoc-chien-quyen-luc-tai-le-vinh-pho-
tong-duong-dau-sep-cuhtml]
Dù không ưa Ôn Vinh Sinh, nhưng Trần Kế Khang cũng biết chừng mực. Ông ta
chỉ dám chống đối ngầm, chứ công khai trừng phạt con gái rượu của sếp tổng
thì chẳng khác nào tuyên chiến. Ôn Vinh Sinh đâu phải tay vừa, chọc giận ông
ta thì có khi Trần Kế Khang bay ghế trước.
Suy tính một hồi, Trần Kế Khang đành xuống nước, nói giọng kẻ cả: “Nể tình
lần này chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng, tôi sẽ không phạt cô. Nhưng tôi
cảnh cáo, tuyệt đối không được có lần sau, hiểu chưa?”
Ôn Nguyệt đáp gọn lỏn: “Đã rõ”
Tìm được lối thoát danh dự, Trần Kế Khang tiếp tục hạch sách về kế hoạch tiếp
theo.
Ôn Nguyệt không giấu giếm, trình bày phương án của mình. Trần Kế Khang
nghe xong liền nhảy dựng lên:
“Không được! Tuyệt đối không được! Chuyện này nội bộ biết với nhau là đủ rồi.
Thông báo cho nhân viên rồi tin tức lọt ra ngoài thì sao? Vịnh Đồng La vốn đã
ế ẩm sau vụ phòng cháy chữa cháy, giờ thêm tin bị cướp nhắm đến thì chó nó
thèm đến! Lỡ bọn đối thủ như Bách Thái biết được, chúng lại thuê báo chí bôi
nhọ chúng ta thì sao?”
“Trần tổng nghĩ rằng chúng ta im lặng thì sẽ giấu được sao?” Ôn Nguyệt vặn
lại, “Tôi nhớ tôi đã dặn Giám đốc Hồ giữ bí mật tuyệt đối”
Trần Kế Khang chột dạ. Là sếp tổng, việc cài cắm tai mắt ở các chi nhánh là
chuyện thường tình, nhưng bị Ôn Nguyệt nhìn thấu tim đen khiến ông ta lúng
túng. Ông ta ho khan: “Chúng ta là người nhà, biết thì không sao. Nhưng để
người ngoài biết thì phiền phức lắm”
“Một chuyện mà quá ba người biết thì không còn là bí mật nữa. Trần tổng nghe
được, Lương tổng nghe được, thì làm sao đảm bảo các chủ tiệm vàng trong
trung tâm không nghe ngóng được?” Ôn Nguyệt lập luận sắc bén, “Lúc này,
càng che giấu càng tỏ ra chột dạ. Chi bằng chúng ta công khai minh bạch,
tuyên bố Bách Hóa Lệ Vinh sẽ không lùi bước trước tội phạm, sẵn sàng hợp
tác với cảnh sát để bảo vệ an toàn cho khách hàng và đối tác. Như vậy vừa
trấn an dư luận, vừa thể hiện trách nhiệm doanh nghiệp”
Trần Kế Khang muốn bắt bẻ tiếp, nhưng kinh nghiệm thương trường mách bảo
ông ta rằng Ôn Nguyệt nói có lý. Sắc mặt ông ta càng thêm khó coi:
“Nhưng theo tôi biết, cảnh sát hành động dựa trên một lá thư nặc danh. Kết
quả là dàn quân mấy ngày trời mà chẳng thấy bóng dáng tên cướp nào. Ai biết
lá thư đó thật hay giả, hay là trò đùa của kẻ nào đó? Theo tôi, vụ này chỉ là
hiểu lầm tai hại thôi”
“Vậy ý ông là?”
“Ý tôi là, nếu cảnh sát yêu cầu phối hợp nữa thì cô cứ từ chối khéo đi. Bọn họ
bị lừa xoay như chong chóng thì kệ họ, chúng ta là dân làm ăn, không thể rảnh
rỗi mà chạy theo họ mãi được. Còn chuyện hôm qua”
Thực tâm, Trần Kế Khang cho rằng dù có chuyện thật thì cũng chẳng liên quan
gì đến trung tâm thương mại. Cướp bóc là do con người gây ra, tiệm vàng có
mất của thì cũng không thể đổ lỗi cho ban quản lý tòa nhà.
Chỉ cần họ im lặng, chủ tiệm vàng sẽ không biết cảnh sát đã cảnh báo trước,
khách hàng càng không hay biết gì. Họ cứ giả ngu như không có chuyện gì xảy
ra.
Nếu lỡ có biến cố thật, mọi chuyện vỡ lở, thì đã có Ôn Nguyệt – “Hoàng Thái
nữ” đứng mũi chịu sào.
Dù kết quả thế nào cũng còn tốt hơn là để tin đồn lan truyền làm ảnh hưởng
đến lượng khách. Mấy trung tâm thương mại ở khu đảo là nguồn thu chính của
Lệ Vinh, nếu doanh số cứ lẹt đẹt thế này thì báo cáo tài chính cuối năm sẽ xấu
xí vô cùng!