“7 giờ tối mai, Vịnh Đồng La, Bách Hóa Lệ Vinh .”
Nhận được tin nhắn mật từ Diệp Thiên Hoa qua hệ thống, Ôn Nguyệt lập tức
hành động. Cô nhờ hệ thống soạn một bức thư nặc danh, nhưng lần này người
nhận không phải cảnh sát Lý Thành Bang, mà là chính cô.
Tại sao lại gửi cho chính mình?
Lý do rất đơn giản: Lần trước, kế hoạch “ôm cây đợi thỏ” thất bại khiến nội bộ
cảnh sát chia rẽ. Nhiều người bắt đầu nghi ngờ độ tin cậy của nguồn tin nặc
danh. Dù Lý Thành Bang vẫn kiên định, nhưng anh chỉ là một sĩ quan cấp thấp,
tiếng nói không đủ trọng lượng để thay đổi cục diện.
Nếu Ôn Nguyệt tiếp tục gửi thư nặc danh đến đồn cảnh sát, rất có thể nó sẽ bị
xem nhẹ hoặc ném vào sọt rác, dẫn đến việc bỏ lỡ cơ hội vàng tóm gọn băng
cướp.
Vì thế, cô quyết định đích thân đi báo án.
Cảnh sát Hương Giang luôn coi trọng mối quan hệ với giới thượng lưu, bởi họ
thường xuyên nhận được những khoản quyên góp hào phóng từ các tỷ phú. Lời
nói của người giàu đôi khi còn có sức nặng hơn cả bằng chứng.
Ôn Nguyệt tuy chưa phải tỷ phú, nhưng với tư cách là con gái cưng của Ôn
Vinh Sinh và là Phó tổng giám đốc Bách Hóa Lệ Vinh , tiếng nói của cô chắc
chắn có giá trị hơn Lý Thành Bang gấp nhiều lần.
Để đảm bảo tính nhất quán, bức thư này vẫn sử dụng font chữ và phong cách
giống hệt lần trước. Tuy nhiên, cô cố tình không đề cập đến nơi ẩn náu của
nhóm Hoàng Đại Dũng. Cô lo ngại cảnh sát sẽ nóng vội đi bắt “tôm tép” mà bỏ
lỡ “cá lớn”, lặp lại sai lầm khiến Diệp Thiên Hoa đánh hơi thấy và lặn mất
tăm.
Ngoài ra, Ôn Nguyệt còn chuẩn bị thêm một “át chủ bài”: Đoạn ghi âm cuộc gọi
của Diệp Thiên Hoa.
Đây là phương án dự phòng. Nếu cảnh sát tin tưởng và hợp tác ngay, cô sẽ giữ
lại đoạn băng. Nhưng nếu họ do dự, nghi ngờ, đây sẽ là bằng chứng thép buộc
họ phải hành động.
Vấn đề là, sau 10 năm, liệu còn ai trong lực lượng cảnh sát nhận ra giọng nói
của tên trùm tội phạm này không?
Chuẩn bị đâu vào đấy, Ôn Nguyệt gọi điện cho Cảnh sát trưởng Từ (Madam Từ)
của đồn cảnh sát Loan Tử. Cô thông báo mình vừa nhận được một bức thư nặc
danh khẩn cấp và muốn gặp bà trực tiếp.
Madam Từ nghe xong cũng đau đầu. Vụ Diệp Thiên Hoa chìm xuống cả tuần
nay, bà cứ ngỡ mọi chuyện đã êm xuôi, hoặc giả đó chỉ là tin vịt.
Nào ngờ Ôn Nguyệt lại “đào” nó lên.
Biết Ôn Nguyệt mới nhậm chức và phụ trách đúng khu vực Vịnh Đồng La, lại
từng công khai tuyên chiến với tội phạm, thái độ của cô kiên quyết hệt như Lý
Thành Bang. Madam Từ không muốn đắc tội với nhà họ Ôn, đành miễn cưỡng
đồng ý gặp mặt.
Địa điểm hẹn gặp vẫn là phòng họp kín tại khách sạn.
Từ khi Ôn Nguyệt bước chân vào Lệ Vinh, cánh phóng viên bám theo cô như
hình với bóng. Nhất là sau buổi họp báo chấn động tuần trước, cô trở thành
tâm điểm chú ý của cả giới truyền thông lẫn kinh doanh.
Nếu lúc này cô đường đường chính chính đến đồn cảnh sát, chẳng khác nào
lạy ông tôi ở bụi này. Diệp Thiên Hoa tinh quái như cáo già, hắn mà biết tin thì
kế hoạch lại đổ sông đổ bể.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-158-mat-ma-hanh-dong-cuoc-gap-bi-mat-tai-
khach-sanhtml]
Thế nên, Ôn Nguyệt phải cải trang kỹ lưỡng, đổi xe hai lần mới đến được điểm
hẹn, cứ như điệp viên 007 đi làm nhiệm vụ.
Madam Từ không đi một mình. Bà mang theo một thư ký ghi chép và Lý Thành
Bang.
Việc Lý Thành Bang có mặt là do Ôn Nguyệt yêu cầu. Cô cần một đồng minh
trong nội bộ cảnh sát, người kiên định với giả thuyết Diệp Thiên Hoa tái xuất,
để cùng cô thuyết phục Madam Từ.
Đúng như dự đoán, Madam Từ tỏ ra hoài nghi hơn nhiều so với lần trước. Bà
cho rằng cảnh sát không nên bị một kẻ nặc danh dắt mũi đi vòng vòng.
Thư Sách
Hết cách, Ôn Nguyệt đành tung ra con át chủ bài: Đoạn ghi âm.
Nghe xong giọng nói rè rè phát ra từ máy ghi âm, sắc mặt Madam Từ trở nên
nghiêm trọng: “Cô chắc chắn đây là giọng của Diệp Thiên Hoa chứ?”
“Nếu Madam không tin, có thể tìm người từng tiếp xúc với hắn để xác nhận”
Ôn Nguyệt bình tĩnh đáp, “Nhưng người gửi thư không muốn lộ diện, nên tôi hy
vọng chuyện này được giữ kín tuyệt đối. Đoạn ghi âm này cũng không thể lọt
ra ngoài”
Cô không nói thẳng là không nộp ghi âm, nhưng chiếc máy ghi âm này xuất xứ
từ hệ thống, cô có thể điều khiển tiêu hủy từ xa bất cứ lúc nào nếu cảm thấy
không an toàn.
Madam Từ hiểu nỗi lo của người dân, gật đầu đồng ý. Bà lập tức cho gọi một
cảnh sát lão luyện từng thẩm vấn Diệp Thiên Hoa 10 năm trước đến nghe thử.
Vị cảnh sát già nghe đi nghe lại vài lần, nhíu mày suy tư: “Lúc tôi thẩm vấn
hắn, hắn mới ngoài 30, giờ đã hơn 40 rồi, giọng nói có thể thay đổi ít nhiều.
Nhưng âm sắc, cách nhả chữ, ngữ điệu. rất giống hắn. Khả năng là cùng một
người rất cao”
Lời khẳng định của lão tướng khiến Madam Từ tin đến bảy tám phần. Nhưng
bà vẫn thắc mắc: “Rốt cuộc kẻ gửi thư là ai? Tại sao hắn lại có được đoạn ghi
âm này?”
“Tôi nghĩ danh tính người đó không quan trọng bằng việc Diệp Thiên Hoa thực
sự sắp hành động vào tối mai” Ôn Nguyệt nhấn mạnh, ánh mắt kiên định nhìn
thẳng vào vị chỉ huy cảnh sát.
“Madam Từ, tôi biết bà vẫn còn nghi ngờ. Nhưng thà tin là có còn hơn không.
Nếu Diệp Thiên Hoa không đến, chúng ta chỉ mất công một chút. Nhưng nếu
hắn thực sự xuất hiện mà cảnh sát không có sự chuẩn bị nào, hậu quả sẽ là
tính mạng của bao nhiêu người dân vô tội. Tôi tin rằng bà không bao giờ muốn
nhìn thấy bi kịch đó xảy ra”