Ôn Vinh Sinh sợ nếu còn nói tiếp thì số tiền ông tốn không chỉ dừng lại ở vài
trăm ngàn tệ mà có khi phải vào viện vì tăng xông, bèn bất đắc dĩ nói: “Không
cần mày trả lại tiền đâu”
“Thế thì được”
Ôn Nguyệt hả hê bước ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền tóm ngay được một kẻ
nghe lén. Cô nhìn đối phương từ đầu đến chân rồi hỏi: “Chị bò ở đây làm gì
thế?”
Ôn Gia Kỳ vội vàng hỏi: “Mày với Daddy nói chuyện gì vậy? Có nói đến chuyện
sa thải Ôn Gia Hân không?”
“Cái này à,” Ôn Nguyệt ngẩng đầu làm bộ nhớ lại, vừa nhấc chân đi ra ngoài
vừa nói, “Có nói chứ. Daddy hỏi tôi để trấn an cổ đông thì có phải nên điều
chuyển Ôn Gia Hân khỏi công ty hay không”
Mắt Ôn Gia Kỳ sáng lên: “Thế mày nói sao?”
“Tôi nói là” Ôn Nguyệt chưa nói hết câu đã đi qua hành lang. Nhìn thấy Ôn
Gia Hân đang ngồi trong phòng khách giả vờ bình tĩnh, cô nhếch môi cười khẽ,
“Tôi nói quả thật nên làm như vậy”
Ôn Gia Kỳ lập tức mày hớn hở, liếc xéo Ôn Gia Hân, nói: “Có người ấy mà, vào
công ty là cái đuôi vểnh lên tận trời, tưởng mình chắc chắn lên làm người thừa
kế. Kết quả năng lực không đủ, chưa đầy một tháng đã hiện nguyên hình rồi
nhỉ?”
“Chị đắc ý cái gì? Dù tôi không làm người thừa kế thì cái ghế đó cũng chẳng
đến lượt chị ngồi đâu” Ôn Gia Hân đã sớm điều chỉnh lại tâm trạng, không
mặn không nhạt đáp trả Ôn Gia Kỳ rồi quay sang Ôn Nguyệt, “Chị Hai, chúng ta
có thể đổi chỗ nói chuyện một chút không?”
“Vào phòng khách bên kia đi”
Ôn Nguyệt không từ chối, nói xong liền quay người đi về phía hành lang, tùy ý
chọn một phòng khách rồi bước vào.
Ôn Gia Hân đi theo ngay sau, việc đầu tiên cô ta làm khi vào phòng là khóa trái
cửa để tránh Ôn Gia Kỳ xông vào bất ngờ.
Ôn Nguyệt thấy vậy cũng không ngăn cản. Đừng nói Ôn Gia Hân chưa đến
bước đường cùng phải làm liều, kể cả có thật sự phát điên, cô ta cũng không
thể ra tay với cô ngay tại nhà họ Ôn. Cô càng không lo Ôn Gia Hân dùng khổ
nhục kế tự làm mình bị thương để hãm hại, nếu chuyện đó xảy ra thật, tốn chút
giá trị “hóng dưa” mua bằng chứng là xong.
Vì thế, thấy Ôn Gia Hân đóng cửa, Ôn Nguyệt chỉ tùy tiện chọn chỗ ngồi xuống,
hỏi: “Cô tìm tôi có việc gì?”
Ôn Gia Hân không ngồi, đứng cúi đầu nhìn Ôn Nguyệt hỏi: “Những lời chị vừa
nói có thật không?”
“Lời nào?”
“Những lời chị nói với Ôn Gia Kỳ ấy. Chị bảo Daddy tìm chị nói chuyện là để hỏi
xem có nên điều chuyển tôi khỏi công ty không, điều đó là thật sao?”
Ôn Nguyệt chống tay lên tay vịn ghế, chống cằm nhìn Ôn Gia Hân: “Thay vì ở
đây hỏi dò tôi, sao cô không đi hỏi thẳng ý kiến của Daddy?”
Ôn Gia Hân mím môi, không lên tiếng.
“Ồ, tôi biết rồi, cô không dám”
Bị nói trúng tim đen, Ôn Gia Hân đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt u tối nhìn chằm
chằm Ôn Nguyệt.
Ôn Nguyệt chẳng thèm để ý ánh mắt đó, tiếp tục: “Có câu ‘trăm nghe không
bằng một thấy’, cô biết không? Câu này dùng cho cô cũng rất hợp, nhưng là
theo nghĩa tiêu cực. Cô từ nhỏ phẩm học kiêm ưu, lại tự mình thi đậu đại học
Cambridge, quanh năm ở Anh Quốc ít khi về nhà. Lâu ngày không gặp, chúng
tôi cứ tưởng cô ghê gớm lắm, kết quả gặp người thật mới biết cô cũng chỉ đến
thế mà thôi”
Trước khi gặp lại Ôn Gia Hân, Ôn Nguyệt luôn cho rằng phòng ba rất lợi hại,
trong lòng có phần kiêng dè.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-231-lua-chon-cua-on-gia-han-2.html]
Nhưng giờ nghĩ lại, trong nguyên tác kế hoạch của họ thành công không phải
vì mưu kế cao minh, mà là vì họ luôn nấp trong bóng tối tính kế người khác,
còn năng lực thực sự của Ôn Gia Hân e rằng cũng có hạn.
Nghĩ cũng phải, 20 năm tới là thời kỳ hoàng kim của bất động sản, mà sản
nghiệp chính của nhà họ Ôn lại là bất động sản, vậy mà Ôn Gia Hân lại đánh
mất vị trí người giàu nhất trong chính 20 năm này.
Có thể thấy dưới sự dẫn dắt của cô ta, tương lai nhà họ Ôn phát triển cũng chỉ
ở mức bình thường.
Chẳng qua trước đây phòng ba luôn ẩn mình trong bóng tối nên cô đã bỏ qua
điểm này. Giờ Ôn Gia Hân bước ra ánh sáng, điểm yếu cũng theo đó mà lộ ra.
Ôn Gia Hân vốn tự phụ, nghe vậy sắc mặt liền thay đổi, nắm chặt tay nói:
“Lần này đúng là tôi đã phạm sai lầm, nhưng chị Hai cũng đừng đắc ý quá
sớm. Tôi và Từ Thiên Ân đúng là có tiếp xúc vài lần, nhưng chúng tôi đi lại gần
gũi đến mấy cũng không bằng quan hệ mật thiết giữa chị và Từ Thiên Dương.
Chị nói xem, nếu chuyện chị từng vì Từ Thiên Dương mà tính đường đào hôn bị
lộ ra ngoài, liệu mọi người còn quan tâm đến chút chuyện cỏn con của tôi nữa
không?”
Ôn Nguyệt cười lạnh: “Thế thì tôi vẫn thua kém cô rồi. Hai anh em nhà họ Từ bị
cô xoay như chong chóng trong lòng bàn tay, tin tức này chắc chắn giật gân
hơn nhiều so với chút chuyện quá khứ nát bét của tôi”
Biểu cảm của Ôn Gia Hân cứng đờ, trong mắt thoáng qua tia hoảng loạn: “Chị
nói cái gì, tôi nghe không hiểu?”
“Cô nghe không hiểu?” Ôn Nguyệt đứng dậy, đi đến trước mặt Ôn Gia Hân hỏi,
“Cô tưởng tôi ngu thật à? Tưởng tôi cả đời này cũng không nhìn thấu cái trò cô
sai khiến Từ Thiên Dương dây dưa với tôi sao?”
Khi lớp giấy cửa sổ đã bị chọc thủng, Ôn Gia Hân ngược lại trấn tĩnh lại. Cô ta
nhìn thẳng vào mắt Ôn Nguyệt, giọng điệu trào phúng: “Chẳng phải chị ngu
xuẩn thật sao? Nếu không ngu, chị có thể bị Từ Thiên Dương dắt mũi suốt bao
nhiêu năm như vậy à?”
Ôn Gia Hân cười khẩy hai tiếng: “Chị còn chưa biết chứ gì? Từ đầu đến cuối
người Từ Thiên Dương yêu chỉ có tôi. Là tôi bảo anh ta chơi trò mập mờ với chị
nhưng không xác định quan hệ, là tôi bảo anh ta lấy cớ chị muốn kết hôn để
rời bỏ chị, cũng là tôi bảo anh ta đối xử với chị lúc gần lúc xa. Anh ta chính là
con chó bên cạnh tôi, tôi bảo làm gì thì anh ta sẽ làm cái đó”
Khi nói những lời này, trên mặt Ôn Gia Hân không còn chút nào vẻ ôn nhu
thường ngày, biểu cảm thậm chí có phần vặn vẹo.
Thư Sách
Ôn Nguyệt không ngạc nhiên, chỉ hỏi lái đi: “Con chó của cô đã vào đồn cảnh
sát, nói không chừng còn phải ngồi tù, cô không định đi thăm nó sao?”
“Tại sao tôi phải đi thăm anh ta? Tôi ước gì anh ta ngồi tù cả đời, vĩnh viễn
đừng bao giờ ra ngoài!” Ôn Gia Hân siết chặt hai tay, mắt hằn lên tia hận thù,
“Anh ta nói yêu tôi, nói có thể làm tất cả vì tôi, kết quả thì sao? Quỹ từ thiện
nhà họ Từ có vấn đề lớn như vậy mà anh ta không hé răng với tôi nửa lời! Nếu
không phải anh ta giấu giếm, sao tôi lại rơi vào nông nỗi này, bị chị và Ôn Gia
Kỳ cười nhạo như vậy?”
Ôn Nguyệt cảm thấy Ôn Gia Hân và Từ Thiên Dương đúng là một cặp trời sinh.
Cả hai đều coi chân tình như cỏ rác, đều ích kỷ đến cực đoan, vì mục đích của
bản thân thì cái gì cũng có thể lợi dụng, và luôn cho rằng mình là người khổ
nhất thiên hạ.
Nhưng cô không định đòi công bằng cho Từ Thiên Dương, chỉ tiếp tục hỏi:
“Cho nên cô hận hắn?”
Ôn Gia Hân lớn tiếng: “Đương nhiên tôi hận anh ta! Tôi hận anh ta chết đi
được!”
“Hiểu rồi” Ôn Nguyệt gật đầu, xoay người nắm lấy tay nắm cửa, “Tôi sẽ dành
thời gian đi thăm tù, thuận tiện chuyển lời của cô cho Từ Thiên Dương”