Sắc mặt Ôn Gia Hân biến đổi, vừa định mở miệng ngăn cản thì Ôn Nguyệt đã
vặn tay nắm cửa. Giọng nói của Ôn Gia Kỳ cũng theo đó vọng vào: “Hai người
trốn trong đó nói chuyện gì vậy?”
“Chút việc riêng thôi”
“Việc riêng gì mà nói lâu thế?” Ôn Gia Kỳ vẻ mặt đầy nghi ngờ, liếc mắt nhìn
vào trong dò xét Ôn Gia Hân, giọng điệu hả hê nói, “Daddy bảo mày đến thư
phòng gặp ông ấy kìa”
Ôn Gia Hân cắn môi, vén tóc mái trước trán nói: “Tôi biết rồi”
Tuy miệng đáp lời nhưng chân cô ta vẫn không nhúc nhích. Mãi đến khi Ôn Gia
Kỳ thúc giục: “Cô nhanh lên đi, Daddy đợi lâu rồi đấy”, cô ta mới hít sâu một
hơi, lướt qua hai người, đi dọc hành lang đến trước cửa thư phòng, gõ cửa gọi:
“Daddy, là con, Gia Hân”
“Vào đi”
Trong thư phòng truyền ra tiếng của Ôn Vinh Sinh. Ôn Gia Hân lúc này mới vặn
tay nắm cửa, bước vào trong.
Thấy bóng dáng Ôn Gia Hân khuất sau cửa thư phòng, Ôn Nguyệt cũng chuẩn
bị rời đi. Ôn Gia Kỳ thấy vậy vội hỏi: “ Mày không ở lại xem kịch hay à?”
Ôn Nguyệt không trả lời, đi thẳng qua hành lang và phòng khách rồi lên xe rời
đi, để lại Ôn Gia Kỳ bất mãn bĩu môi: “Đồ hâm!”
……
Lúc ăn cơm trước mặt mọi người, Ôn Gia Hân dám nghẹn ngào rơi lệ, nhưng
lúc này vào thư phòng, đối mặt riêng với Ôn Vinh Sinh, cô ta lại không dám để
lộ chút tủi thân nào. Đứng nghiêm chỉnh xong, cô ta nói ngay: “Daddy, con sai
rồi”
Ôn Vinh Sinh đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy cũng không mở mắt, chỉ
nhàn nhạt hỏi: “Nói xem, con đã phạm những lỗi gì?”
“Khi lựa chọn quỹ từ thiện, con lẽ ra phải cẩn thận hơn chứ không nên bị
những bài báo và danh tiếng bên ngoài đánh lừa. Sau khi bước đầu đạt được
thỏa thuận hợp tác, con cũng không nên lơ là, ỷ vào quan hệ đối tác mà cùng
Từ Thiên Ân tham gia buổi đấu giá từ thiện. Báo chí đồn đoán chúng con hẹn
hò, con cũng không nên vì kiêng dè quan hệ hợp tác giữa hai nhà mà không
đứng ra làm rõ, dẫn đến việc nhà họ Từ xảy ra chuyện, Lệ Vinh chúng ta cũng
bị liên lụy”
Giọng Ôn Gia Hân dần trầm xuống, đầu cúi thấp: “Sau khi sự việc xảy ra, lẽ ra
con phải lập tức đứng ra thanh minh con và Từ Thiên Ân không có quan hệ gì,
nhưng con đã không làm thế. Con cũng không nên nuôi tâm lý cầu may, cho
rằng đợi Daddy về thì sóng gió sẽ qua, nên mãi không gọi điện cho Daddy để
nhận lỗi”
Ôn Gia Hân nói rất xúc động, giọng dần nghẹn ngào, nhưng biểu cảm trên mặt
Ôn Vinh Sinh vẫn không hề thay đổi, mắt cũng không mở ra. Hồi lâu sau ông
mới hỏi: “Gia Kỳ nói vừa nãy con và A Nguyệt vào phòng khách, hai đứa nói
chuyện gì?”
“Không có……” Ôn Gia Hân ngẩng đầu, muốn tìm chút manh mối trên gương
mặt Ôn Vinh Sinh nhưng chẳng thấy gì cả, đành thất vọng cúi đầu, lựa lời nói,
“Chị Hai nói Daddy gọi chị ấy vào thư phòng là để hỏi xem có phải điều chuyển
con khỏi công ty là tốt hơn không, chị ấy nói phải”
“Chỉ nói chuyện này thôi sao?”
“Đương nhiên ạ” Tim Ôn Gia Hân đập thót một cái, gượng cười hỏi, “Daddy
nghĩ chúng con nói chuyện gì?”
Ôn Vinh Sinh không trả lời, chỉ mở mắt, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Ôn
Gia Hân hỏi: “Vậy con nghĩ thế nào?”
Ôn Gia Hân sững sờ, ngẩng đầu hỏi lại: “Dạ?”
Ôn Vinh Sinh nói rõ ràng hơn: “Để trấn an các cổ đông công ty, con có cho
rằng ta nên điều chuyển con đi nơi khác không?”
“Con……” Ôn Gia Hân lộ vẻ do dự.
Cô ta đương nhiên muốn tiếp tục ở lại công ty. Chỉ có ở lại đó, cô ta mới có cơ
hội làm lại từ đầu. Ngược lại, nếu rời đi với sai lầm lần này, muốn quay lại sẽ vô
cùng khó khăn.
Nhưng cô ta không biết Ôn Vinh Sinh muốn nghe câu trả lời nào.
Có lẽ ông hỏi như vậy là hy vọng cô ta có thể chủ động rút lui để chia sẻ nỗi lo
với ông.
Hơn nữa ở Lệ Vinh, ý kiến của các cổ đông khác thực ra không quan trọng, chỉ
cần Ôn Vinh Sinh thiên vị cô ta, thì ngày sau cô ta có thể quay lại hay không,
quay lại làm chức vụ gì, cũng chỉ là một câu nói của Daddy mà thôi.
Nghĩ đến đây, Ôn Gia Hân nói: “Nếu chuyện này làm Daddy khó xử, con nguyện
ý gánh vác sai lầm, rời khỏi Bất động sản Lệ Vinh”
huong-cang-thap-nien-90/chuong-232-lua-chon-cua-on-gia-han-3.html]
Ôn Gia Hân tưởng rằng câu trả lời của mình hợp ý Ôn Vinh Sinh, nào ngờ ông
nghe xong lại lộ vẻ thất vọng.
Trong lòng ông quả thực thất vọng về Ôn Gia Hân.
Trấn an cổ đông đúng là vấn đề nan giải, nhưng không phải là không có cách
giải quyết.
Lệ Vinh là đế chế thương mại do một tay ông gây dựng, ông có quyền kiểm
soát tuyệt đối với công ty. Không thể nào có chuyện ông không trấn an nổi cổ
đông. Nếu ông muốn bảo vệ Ôn Gia Hân, sẽ chẳng ai dám nói gì.
Hơn nữa, giống như Ôn Nguyệt đã nói, các cổ đông chỉ quan tâm đến giá trị cổ
phiếu. Chỉ cần khủng hoảng hình ảnh được giải quyết, họ căn bản sẽ chẳng để
tâm đến chút lỗi lầm này của Ôn Gia Hân.
Mặt khác, vốn dĩ Ôn Gia Hân và Từ Thiên Ân chẳng có quan hệ gì sâu sắc, chỉ
ăn vài bữa cơm, chưa hề xác định quan hệ. Chỉ cần nó có thể yên ổn ở lại công
ty, đợi vụ việc quỹ Quang Minh qua đi, chuyện cỏn con giữa nó và Từ Thiên Ân
sẽ chẳng còn ai nhớ đến.
Ngược lại, nếu nó rời công ty lúc này, chẳng khác nào xác nhận tin đồn là thật,
thừa nhận giữa họ có mờ ám.
Nếu là bình thường, dù họ có hẹn hò thật cũng chẳng sao. Nhưng họ lại tiếp
xúc ngay vào thời điểm nhạy cảm khi Ôn Gia Hân đang chọn quỹ từ thiện cho
công ty, mà trùng hợp thay quỹ từ thiện nhà họ Từ nó chọn lại xảy ra vấn đề.
Ngày sau chuyện này bị bới móc lại, khó tránh khỏi sẽ trở thành bằng chứng
cho việc nó công tư bất phân. Thậm chí nghiêm trọng hơn, người ta còn có thể
nói nó thông đồng với người ngoài để lừa gạt tài sản công ty.
Chuyện này sẽ trở thành vết nhơ lớn nhất trong sự nghiệp của nó!
Cho nên Ôn Vinh Sinh trước sau vẫn muốn cho nó một cơ hội, nhưng nó quả
thực. Học nhiều sách vở như vậy, thành tích ưu tú đến mấy thì chung quy
cũng chỉ là lý thuyết suông.
Thực sự bước vào thương trường, nó vậy mà ngay cả đạo lý đơn giản ấy cũng
không nhìn thấu, còn tưởng mình đang dùng kế “lấy lùi làm tiến”.
Cuộc đời nó quá suôn sẻ, chưa từng trải qua trắc trở. Dù đã vào công ty nhưng
vẫn chưa thoát khỏi sự bao bọc của gia đình, cứ tưởng chỉ cần dỗ cho cha vui
vẻ thì khó khăn nào cũng dễ dàng giải quyết.
Nếu Ôn Gia Hân chỉ là một đứa con gái bình thường, Ôn Vinh Sinh sẽ rất hưởng
thụ sự lấy lòng của nó.
Nhưng nếu coi nó là đối thủ cạnh tranh cho vị trí người thừa kế, Ôn Vinh Sinh
cảm thấy nó có quá nhiều vấn đề.
Đúng là nó còn trẻ, mới tốt nghiệp đại học, kinh nghiệm chưa đủ. Rất nhiều
đạo lý ông có thể từ từ dạy bảo, nó thông minh, chắc chắn sẽ hiểu.
Nhưng Ôn Vinh Sinh là người lăn lộn từ dưới đáy xã hội đi lên. Ông luôn cảm
thấy, có những đạo lý giảng giải rõ ràng đến đâu cũng không bằng để nó ngã
một cú thật đau.
Ngã đau rồi, rất nhiều chuyện không cần nói nó cũng sẽ tự hiểu.
Ôn Vinh Sinh nhắm mắt lại lần nữa, chậm rãi mở miệng: “Đã như vậy, từ nay về
sau con không cần đến công ty nữa”
Thư Sách