Quay đầu nhìn thấy tiểu phản diện trong góc, bà lại nhíu mày, nói: “Cũng là một
đứa đáng thương, thằng bé này chắc cũng tám tuổi rồi nhỉ, tôi nhớ là nó bằng
tuổi thằng Bát, sao mà còn chưa cao bằng Kiều Kiều nhà mình, nhìn gầy chưa
kìa” Bà lắc đầu, vẻ mặt đầy thổn thức.
Hiện tại cuộc sống tuy gian khổ một chút, nhưng cũng chưa đến mức nghèo
đến nỗi không có cơm ăn. Chỉ cần chịu khó một chút, miễn cưỡng cũng có thể
đủ ăn đủ mặc.
Thế nhưng nhìn đứa trẻ này xem, đói đến mức trông còn chưa bằng một nửa
Kiều Kiều nhà bà, thật là tạo nghiệp.
Bà nhớ lúc mẹ ruột thằng bé còn sống, nó cũng là một đứa trẻ xinh xắn.
Thế mới nói, mẹ kế như Lưu Mai làm chuyện thật thất đức.
“Mẹ, cơm chín rồi, xới cho thằng bé một bát đi” Nguyễn Kiến Quốc cũng thấy
đứa trẻ này đáng thương, khi đi đến bên cạnh Nguyễn Kiều Kiều liền nói với
Nguyễn Lâm thị.
Nguyễn Lâm thị gật đầu. Bà tuy chướng mắt Lưu Mai, nhưng đối với đứa trẻ
này vẫn có lòng đồng cảm. Chỉ là có mụ Lưu Mai khó chơi ở đó, bà dù có
thương cảm cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm gì giúp đỡ.
Lần này Nguyễn Kiều Kiều tìm được đường sống trong chỗ chết, bà cố ý
muốn tích phúc cho cháu gái, liền đi vào bếp, xới một bát cơm khoai lang đỏ
thật đầy, còn nén chặt xuống mấy lần.
Nguyễn Kiều Kiều ngồi trong lòng Nguyễn Kiến Quốc, nhìn Nguyễn Lâm thị đưa
bát cơm cho tiểu phản diện. Lúc đầu hắn còn có chút kháng cự và kiêng dè,
sau đó có lẽ vì thực sự quá đói, hắn bưng bát lên ăn ngấu nghiến, như thể đã
mấy chục năm chưa được ăn gì.
Chỉ trong một phút, bát cơm khoai lang lớn thế mà đã bị hắn ăn sạch sành
sanh.
Người nhà họ Nguyễn lại được một phen cảm thán. Nguyễn Lâm thị vừa định
hỏi có muốn ăn nữa không, lại thấy hắn nhét cái bát vào lòng bà, người đã
chạy biến, cũng chẳng nói tiếng cảm ơn nào.
nien/chuong-7-trong-sinh-7.html]
“……” Nguyễn Lâm thị bưng cái bát sạch trơn còn hơn chó liếm, lặng lẽ thở dài,
quay đầu nhìn sang Nguyễn Kiều Kiều, cười hỏi: “Kiều Kiều ăn no chưa? Có
muốn bà chưng cho cháu bát trứng không?”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Nguyễn Kiều Kiều xoa cái bụng tròn vo của mình lắc đầu: “Cháu no rồi ạ”
Nguyễn Lâm thị cười, xoa đầu nhỏ của nàng, gọi ba người vào bếp ăn cơm.
Bây giờ mới là tháng tư, trời còn hơi se lạnh. Mấy người ngồi quây quần trong
bếp ăn cơm, dựa gần bếp lò rất ấm áp.
Vì cha mẹ mình còn chưa về nên hôm nay tiểu mập mạp cũng ăn ké ở nhà bác
cả. Bốn người vây quanh cái bàn tròn nhỏ. Nguyễn Kiều Kiều ngồi bên cạnh,
vừa nhìn mọi người ăn, vừa nghe bốn người nói chuyện.
Từ cuộc trò chuyện của bốn người, nàng biết thêm vài điều về tiểu phản diện
kia.
Tiểu phản diện tên thật là Hứa Tư, mẹ là thanh niên trí thức xuống nông thôn,
bốn năm trước khi sinh đứa thứ hai thì khó sinh mà qua đời. Cha hắn nửa năm
sau liền cưới người vợ hiện tại là Lưu thị, cùng năm đó sinh được một bé trai.
Người ta thường nói “có mẹ kế thì có cha dượng”, câu này đặt lên người tiểu
phản diện thì đúng không sai tí nào.
Sau khi Lưu thị vào cửa nhà họ Hứa liền bắt đầu ngược đãi đứa con riêng này.
Sau khi có con ruột, mụ càng đánh đập thường xuyên hơn, hận không thể
đánh chết hắn. Tiểu phản diện sống trong hoàn cảnh như vậy mà có thể
sống đến tám tuổi đã là rất giỏi rồi.
Tuy nhiên, qua lời nói của mấy người, Nguyễn Kiều Kiều có thể nghe ra, tiểu
phản diện này là một người có tính cách rất khiếp nhược (nhút nhát, yếu đuối).
Có lẽ là bị đánh nhiều quá nên chai lì, chưa bao giờ bỏ chạy. Hôm nay chạy
đến nhà nàng, kể ra cũng là lần đầu tiên.
Nguyễn Kiều Kiều nghĩ đến tiểu phản diện mình vừa thấy lúc nãy, nhớ lại đôi
mắt xanh thăm thẳm kia, nàng thấy thế nào cũng không giống một người có
tính cách nhu nhược. Ngược lại, nó giống như con sói mà kiếp trước nàng từng
tình cờ nhìn thấy, đôi mắt mang theo sự tàn nhẫn, hoàn toàn không giống một
đứa trẻ ở độ tuổi này.