Làm hỏng thì thôi đi, nếu Nguyễn Kiều Kiều vì chuyện này mà kinh sợ rồi lại
sốt cao, bà nhất định phải sống mái với mụ ta một phen!
Kinh sợ?
Chỉ có thế thôi mà cũng bị kinh sợ?
Tưởng mình là búp bê sứ thật chắc?
Lưu Mai chỉ thiếu nước trợn trắng mắt.
Mụ quay đầu nhìn Nguyễn Kiều Kiều béo tròn như quả bóng ở một bên, cũng
không nhịn được mang theo vẻ tức tối nói: “Thím Nguyễn nói lời này thật buồn
cười, cũng chỉ là một con nha đầu lỗ vốn, làm gì mà kiều quý thế, theo tôi thấy
ấy mà…”
“Bốp” một cái, lời mụ còn chưa nói hết, Nguyễn Lâm thị đã nhặt cái gáo bầu
dưới đất lên, ném bay về phía mụ, trúng ngay giữa trán.
Chỉ vài giây sau, trán mụ đã đỏ lựng một mảng, vị trí y hệt như tiểu mập mạp.
Lưu Mai lập tức thay đổi sắc mặt, gào lên chửi bới Nguyễn Lâm thị: “Cái bà
già khốn kiếp này…” Mụ giơ tay định đánh tới, nhưng chân vừa mới bước lên
thì nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói của Nguyễn Kiến Quốc.
“Mẹ?”
Nguyễn Kiến Quốc mới từ ngoài ruộng về. Đang là tháng tư, ông đang xới đất
ngoài đồng, chân dẫm đầy bùn còn chưa kịp rửa ở giếng nước, nghe thấy tiếng
ồn ào liền chạy vào. Nhìn thấy trận thế trong phòng, ông vẫn chưa hiểu rõ tình
hình.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Tiểu mập mạp đang dang cái thân hình béo múp che trước mặt Nguyễn Kiều
Kiều, thấy vậy vội vàng mách lẻo: “Bác cả, thím Lưu nhân lúc bác không ở nhà,
muốn ném chết muội muội!”
Nguyễn Kiến Quốc vừa nghe lời này liền sa sầm mặt mày.
nien/chuong-6-trong-sinh-6.html]
Ông bước nhanh mấy bước đi tới. Nguyễn Kiệt đi theo ông về cũng vèo một cái
chạy đến bên cạnh Nguyễn Kiều Kiều, xem xét nàng cẩn thận từ đầu đến chân,
xác định không bị thương mới chắn nàng ở phía sau, khuôn mặt nhỏ cũng sa
sầm y hệt cha mình.
Lưu Mai dám chửi bới Nguyễn Lâm thị, nhưng lại không dám đối đầu với
Nguyễn Kiến Quốc.
Nguyễn Kiến Quốc tuy là một nông dân bình thường, nhưng ông sinh ra đã
vạm vỡ như trâu mộng, đứng trước mặt người khác cứ như một tảng bóng lớn,
nắm tay to bằng ba nắm tay người thường, cảm giác tùy tiện cũng có thể bóp
chết người ta.
Đối mặt với Lưu Mai sợ hãi co rúm lại, Nguyễn Kiều Kiều chẳng có chút hứng
thú nào, cũng không sợ người nhà mình chịu thiệt. Sự chú ý của nàng hoàn
toàn đặt lên người khác.
Nàng nghiêng cái đầu nhỏ, từ khe hở giữa hai người anh nhìn ra ngoài, bắt gặp
đôi mắt xanh thăm thẳm vì suy dinh dưỡng lâu ngày đang lấp ló trong góc.
Làm sao cũng không ngờ được, nam phụ phản diện hủy diệt thế giới này khi
còn nhỏ lại có bộ dạng như thế này: không cao, thậm chí còn thấp hơn cả
nàng, gầy đến mức trơ xương, vóc dáng còn chưa bằng một nửa nàng. Quần áo
trên người rách mấy lỗ, chỗ bắp chân vải rách tả tơi. Nhưng dù vậy, cũng
không thể phủ nhận tiểu phản diện lớn lên thật sự rất tinh xảo.
Hắn cũng đang nhìn nàng, nhưng ánh mắt kia chẳng thân thiện chút nào,
mang theo vẻ âm u cùng một tia khát vọng? Giống như là đang nhìn một con…
heo béo núc ních?
Tuy nàng cũng chẳng muốn hình dung bản thân hiện tại như vậy, nhưng cảm
giác mà tên nam phụ phản diện này mang lại cho nàng chính là thế.
Có điều, nhìn thấy tiểu phản diện thê thảm thế này, cuối cùng nàng cũng
hiểu vì sao sau này hắn lại si mê nữ chính chỉ vì một cái bánh ngải cứu.
Đúng vậy, sở dĩ tiểu phản diện yêu nữ chính sâu đậm đến thế, chính là vì khi
hắn sa cơ lỡ vận, nữ chính đã cho hắn một cái bánh ngải cứu…
Trong lúc người nhà họ Nguyễn đang đôi co với Lưu Mai, Nguyễn Kiều Kiều và
tiểu phản diện cứ thế nhìn nhau. Mãi đến cuối cùng, Lưu Mai thảm bại dưới
tay người nhà họ Nguyễn, hung hăng nhổ toẹt một bãi nước bọt về phía tiểu
phản diện, gào lên bảo về nhà sẽ xử lý hắn, Nguyễn Kiều Kiều mới dời tầm mắt
đi.
“Cái thằng bé này…” Đuổi được Lưu Mai đi, Nguyễn Lâm thị chỉ cảm thấy cả
người khoan khoái.