Quả nhiên, tối muộn Tô Trường Vinh và Tôn Thu Phương ủ rũ trở về.
Vào phòng, hai người ngồi phịch xuống giường.
Tôn Thu Phương nói: “Tôi thấy ngày mai đưa con Mẫn sang bên ông bà ngoại,
hai vợ chồng mình tự dựng cái lều tranh mà ở tạm, đợi khi nào tìm được nhà
thì đón con Mẫn về”
“Haiz, Thu Phương à, là tôi làm mình và con Mẫn phải chịu khổ” Tô Trường
Vinh áy náy nói.
Tôn Thu Phương nghe xong cũng không nói gì. Đến nước này rồi, trong lòng bà
cũng có chút oán trách chồng mình. Nhưng dù sao cũng là vợ chồng, có oán
trách thì vẫn phải tiếp tục sống.
Tô Mẫn chui ra khỏi chăn, nói: “Ba, hay là mình đừng ở trong thôn nữa, mình
lên thành phố kiếm việc đi, cho dù khổ một chút nhưng sau này còn có chút hy
vọng”
Tô Trường Vinh nghe con nói vậy nhưng không coi là thật, cười bảo: “Cuộc
sống trên thành phố không dễ đâu, ở nhà còn có ruộng đất, chỉ cần chịu đựng
qua đợt này, sau này sẽ khá hơn. Con yên tâm, sau này ba với mẹ sẽ chăm chỉ
làm lụng, con sẽ không phải chịu khổ đâu”
Tô Mẫn có chút tức muốn hộc máu: “Ba mẹ, sao hai người chẳng chịu tin con
thế, cứ đi thử xem sao, nếu bên ngoài không tốt thì mình lại quay về”
“Thôi, ngủ đi, ngày mai đưa con sang nhà bà ngoại ở, chờ qua một thời gian ba
mẹ tìm được nhà ổn định sẽ đón con về”
Tô Trường Vinh dặn dò một câu, rồi tắt đèn lên giường đi ngủ.
Trong bóng đêm, Tô Mẫn nắm chặt tay.
Tuy chưa từng trải qua, nhưng cô biết lúc này chỉ có lên thành phố mới có
đường sống. Nếu không, với tình cảnh hiện tại của gia đình, lỡ ba cô lại bị bệnh
thì nhà sẽ không có tiền chữa trị. Chỉ có lên thành phố mới kiếm được tiền,
một năm sau dù có bị bệnh, điều kiện chữa trị ở thành phố tốt hơn, ba cô cũng
sẽ không vì chút bệnh nhỏ mà qua đời.
Ngày mai nhất định phải nghĩ cách để đi thành phố.
Sáng sớm hôm sau, Tô Trường Vinh và Tôn Thu Phương đã dậy.
nam-80/chuong-13.html]
Tuy đã phân gia (chia tài sản ra ở riêng), nhưng việc nấu cơm vẫn do Tôn Thu
Phương lo liệu. Sáng sớm bà đã làm bánh nướng áp chảo, nấu cháo, lại chuẩn
bị thêm đậu chua và dưa muối.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Đợi khi thức ăn bưng lên bàn, cả nhà Tô Trường Phú mới từ trong phòng đi ra.
Thấy bên nhà Tô Trường Vinh đã ngồi vào bàn, Lý Ngọc Lan cười nói: “Anh cả
chị dâu, cơm chín rồi sao không gọi chúng em một tiếng. Nhà em hôm nay
Trường Phú còn phải đi làm ở Cung tiêu xã trên trấn đấy”
“Lo cho cô ăn cơm, chẳng lẽ còn phải lo chuyện cô đi vệ sinh à? Tự mình
không dậy nổi thì trách ai?” Tôn Thu Phương trực tiếp đốp lại. Dù sao cũng sắp
dọn đi rồi, sau này chẳng cần phải sống nín nhịn như trước nữa.
Bà nội Tô vừa nghe xong, ngụm cháo nuốt không trôi, hừ mạnh một tiếng, khóe
miệng trào ra ít nước cháo.
Bà ta mặt đầy vẻ không vui nói: “Vợ thằng Trường Vinh, không phải mẹ nói con,
nhưng sau này dù có dọn ra ngoài thì vẫn là người một nhà. Con không cần
thiết phải ghi hận chuyện công việc của cha con. Thằng Trường Phú có được
công việc này là ý của mẹ và cha con. Con cũng đừng trách vợ chồng thằng
Trường Phú”
Nói xong lại liếc xéo Tôn Thu Phương một cái: “Con muốn trách ấy à, thì tự
trách cái bụng mình không biết cố gắng, không sinh được cho nhà họ Tô
chúng ta đứa cháu đích tôn”
“Mẹ, ăn cơm đi, đừng nói nữa” Tô Trường Vinh ở bên cạnh khuyên can. Mấy
ngày nay ầm ĩ nhiều rồi, anh cũng không muốn gây gổ với người nhà nữa. Sắp
đi rồi, không cần thiết phải làm mất hết tình nghĩa mặt mũi.
Bà nội Tô thấy anh lên tiếng bênh vợ, liền méo miệng nói: “Đúng là có vợ quên
mẹ”
Tô Trường Vinh nhìn Tôn Thu Phương, thấy vợ mình cắm cúi ăn cơm, cũng
không nói thêm gì nữa, cứ để bà nội Tô sướng miệng vài câu thôi.
Tô Mẫn nghe bà nội Tô làm ầm ĩ lại không thấy tức giận như trước nữa. Dù sao
cũng đã phân gia, cứ để bà ta làm loạn thỏa thích đi. Tốt nhất là sớm cạch mặt
nhau, sau này cả đời không qua lại cho thanh tịnh.
Sau khi ăn sáng xong, Tô Trường Phú cùng ông lão Tô đi lên trấn làm thủ tục.
Chờ làm xong thủ tục, đầu tháng sau Tô Trường Phú sẽ bắt đầu đi làm. Sau
này ăn cơm nhà nước, đúng là bát cơm sắt, lại còn chẳng phải dãi nắng dầm
mưa. Chờ tiễn Tô Trường Phú và ông lão Tô ra cửa, nụ cười trên mặt Lý Ngọc
Lan chưa bao giờ tắt.