Quay đầu lại nhìn Tô Trường Vinh và Tôn Thu Phương đang thu dọn đồ đạc
chuẩn bị đi, bà ta cười nói: “Ái chà, anh cả chị dâu, thế này là tìm được nhà để
ở rồi à?”
“Không cần thím lo” Tô Mẫn xách thùng và chậu chen ngang nói.
“Đúng là đồ không có giáo dục” Lý Ngọc Lan mắng một tiếng, rồi hí hửng đi
vào nhà.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Bà nội Tô ngồi trong sân, nhìn con trai cả và con dâu xách đồ đạc định ra cửa,
cũng không nói tiếng nào. Từ trận cãi vã hôm qua, giờ bà ta rất có ý kiến với
nhà con cả. Không sinh được cháu đích tôn thì thôi, lại còn dám động thủ với
mình. Nuôi đứa con trai thế này còn không bằng nuôi con chó.
Tô Trường Vinh đi ngang qua trước mặt bà: “Mẹ, vậy con với Thu Phương đi
trước, sau này sẽ về thăm mẹ và cha”
“Ừ” Bà nội Tô nhìn đi chỗ khác, mắt cũng chẳng thèm liếc nhìn Tô Trường Vinh
lấy một cái.
Lòng Tô Trường Vinh chùng xuống, môi mấp máy nhưng rồi chẳng nói gì, xách
đồ đạc dẫn vợ con ra khỏi cổng sân.
Tô Mẫn xách cái thùng nhựa đi cuối cùng. Lúc ra khỏi cửa, cô quay đầu nhìn
lại căn nhà đất đã ở qua hai kiếp người này, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm vô
cùng. Đời này, rốt cuộc cũng rời khỏi nơi đây.
Sau khi rời khỏi thôn Tô gia, Tô Trường Vinh tìm hàng xóm bên cạnh, gửi tạm
đồ đạc ở lán tranh trước cửa nhà người ta, định đưa Tô Mẫn sang thôn Tôn gia
trước.
Thôn Tôn gia cách thôn Tô gia khá xa, đi bộ mất gần một tiếng đồng hồ.
Trên đường đi, Tôn Thu Phương dặn dò con gái: “Mẫn Tử, con sang nhà bà
ngoại thì nhất định phải ngoan một chút, biết chưa. Chờ mẹ với ba tìm được
nhà bên này sẽ đón con về”
“Mẹ, con thật sự không muốn sang nhà bà ngoại đâu. Tính nết mợ cả thế nào
ba mẹ đâu phải không biết, chẳng tốt tính hơn thím hai là bao. Con mà sang
nhà cậu mợ ở, chắc chắn sẽ bị ghét bỏ cho xem” Tô Mẫn cau mày nói tiếp.
Nhà bà ngoại cô tuy chỉ có mỗi mẹ cô là con gái, nhưng cậu cả người không
xấu, có điều tính tình nhu thuận, bị mợ cả quản chặt. Cậu út thì chân cẳng
không tốt, ở nhà cũng chẳng làm chủ được chuyện gì. Bà ngoại cô tuổi đã cao,
cô chẳng muốn sang làm phiền nhà ngoại.
Tôn Thu Phương nghe vậy liền ấn nhẹ vào đầu cô: “Con đừng nói thế, bà ngoại
không thương con à? Mỗi lần thằng Cường, cái Yến có gì thì con chẳng phải
cũng có phần sao?”
nam-80/chuong-14.html]
“Con biết bà ngoại thương con, nhưng giờ bà cũng đang dựa vào nhà cậu cả để
dưỡng già, con không muốn sang gây thêm phiền phức cho họ”
Nghe lời này, trong lòng Tôn Thu Phương cũng khó chịu. Tình hình trong nhà
bà cũng biết, nhưng giờ không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm phiền
bên ngoại trước đã.
“Mẫn Tử ngoan, con chịu thiệt thòi một thời gian ngắn thôi, mẹ với ba chắc
chắn sẽ đón con về sớm”
Tô Mẫn nghe họ cứ khăng khăng làm theo ý mình, trong lòng nghẹn một cục
tức mà không phát ra được. Chỉ đành kiên trì đi về phía nhà bà ngoại. Còn
chưa tới nơi cô đã đoán được kết quả, chuyện khác không nói, nhưng mợ cả
chắc chắn sẽ không chứa chấp cô trong nhà. Chờ con đường cuối cùng này bị
chặn đứng, cô sẽ sống chết bám lấy phương án lên thành phố để thuyết
phục, nhất định phải làm cho ba mẹ lên thành phố thử một chuyến. Bây giờ dù
có lên thành phố nhặt ve chai cũng còn kiếm được nhiều tiền hơn là trồng trọt
ở quê.
Đến thôn Tôn gia, mấy người đi dọc theo một con đường nhỏ. Đi được vài phút
thì thấy một cái sân tường đất, cổng sân mở rộng. Từ ngoài cửa nhìn vào có
thể thấy hai dãy nhà, một cái trông lớn hơn, một cái nhỏ hơn chút. Trong sân
có một bà cụ tóc bạc phơ đang ngồi thái rau lợn bên cạnh cái chậu lớn.
“Mẹ” Tôn Thu Phương nhìn thấy bà cụ, vội vàng đi vào gọi một tiếng.
Bà cụ Tôn nghe thấy tiếng gọi, dừng tay ngẩng đầu lên nhìn thì thấy con gái
mình. Bà ngạc nhiên đứng dậy: “Thu Phương, sao con lại đột ngột sang đây thế
này?” Bà nhìn ra phía sau, thấy Tô Mẫn và Tô Trường Vinh. “Cả Trường Vinh và
Mẫn Tử cũng sang à, mau vào nhà ngồi đi”
“Mẹ, ai đến thế ạ?”
Mấy người đang định vào nhà thì từ bên trong, một người phụ nữ béo mập đi
ra.
Tô Mẫn liếc mắt một cái liền nhận ra ngay, người phụ nữ béo này chính là mợ
cả Trương Quế Hoa thời trẻ hơn mười mấy tuổi.
Chỉ thấy Trương Quế Hoa chùi chùi tay vào tạp dề, cười nói: “Ái chà, hóa ra là
gia đình Thu Phương đấy à, mau vào nhà ngồi đi”