Buổi tối khi cả nhà ngồi tổng kết thu nhập trong ngày, Tô Trường Vinh và Tôn
Thu Phương đều có chút rầu rĩ không vui.
“Từ tháng này chúng ta không đi nhặt ve chai nữa, chúng ta chuyển sang thu
mua phế liệu đi ạ” Tô Mẫn gấp cuốn sổ lại, nói với cha mẹ. Việc này cô đã sớm
tính toán, nhặt ve chai tuy kiếm được tiền nhưng chậm, hơn nữa nhặt được hay
không còn tùy vận may. Thu mua phế liệu thì khác. Người đỡ vất vả hơn, lượng
hàng thu được mỗi ngày cũng nhiều hơn, ăn chênh lệch giá ở giữa tuyệt đối
không ít hơn đi nhặt.
Tô Trường Vinh và Tôn Thu Phương nghe nói đi thu mua phế liệu thì hơi ngỡ
ngàng.
Tôn Thu Phương nghi hoặc hỏi: “Mẫn Tử, con nói thu mua phế liệu là thế nào?”
Tô Trường Vinh cũng tò mò. Từ khi nghe lời con gái lên thành phố đổi đời, giờ
hắn càng thêm tin tưởng vào ý kiến của con.
Tô Mẫn nghiêm túc nói: “Cha mẹ nghĩ xem, hiện giờ người đi nhặt ve chai tuy
nhiều, nhưng thực ra nhiều gia đình ở thành phố vẫn giữ lại một ít đồ không
vứt đi. Ngày thường mọi người bận đi làm, hơn nữa lại thấy tự đi bán phế liệu
thì ngại, nên nếu chúng ta đến tận nơi thu mua, họ chắc chắn sẽ sẵn lòng bán
rẻ cho chúng ta. Sau đó chúng ta mang đi bán lại cho trạm thu mua phế liệu,
kiếm lời từ chênh lệch giá. Cha mẹ thấy sao ạ?”
“Ừ nhỉ, mẹ thấy cách này của Mẫn Tử có lý đấy” Tôn Thu Phương gật gù tán
thành, rồi quay sang nhìn Tô Trường Vinh: “Trường Vinh, mình thấy thế nào?”
Tô Trường Vinh ngẫm nghĩ một lát rồi cũng gật đầu: “Tôi cũng thấy có lý”
Tô Mẫn cười nói: “Hơn nữa chúng ta cũng không cần cả nhà cùng làm việc
này. Đến lúc đó cha đi thu thử xem tình hình thế nào, con với mẹ vẫn cứ đi
nhặt một thời gian nữa. Nếu cha bên kia làm không xuể thì cả nhà mình cùng
làm. Con cảm thấy cái này chắc chắn kiếm được nhiều hơn đi nhặt. Hơn nữa,
giờ chúng ta cũng nắm được giá cả phế liệu rồi. Hoàn toàn có thể làm được”
“Mẫn Tử, sao con lại thông minh thế nhỉ?” Tôn Thu Phương vui vẻ ôm con gái,
xoa đầu cô: “Mẫn Tử nhà mình giỏi thật đấy, thông minh hơn cả cha với mẹ
nhiều”
Tô Mẫn hơi chột dạ, cô đâu có thông minh hơn ai, chẳng qua là thấy người ta
làm giàu thế nào thì bắt chước làm theo thôi. Hơn nữa chuyện này rốt cuộc sẽ
đi đến đâu, cô cũng chưa nắm chắc hoàn toàn.
nam-80/chuong-31.html]
Sau khi cả nhà bàn bạc xong, ngày hôm sau Tô Trường Vinh bắt đầu chuẩn bị.
Vì thu mua phế liệu chắc chắn sẽ nhiều hơn đi nhặt, nên Tô Trường Vinh đặc
biệt đi tìm mấy tấm ván gỗ, bỏ ra hai mươi đồng nhờ người đóng một chiếc xe
ba gác tay bằng gỗ.
Tô Mẫn còn dùng bút lông viết mấy chữ to “THU MUA PHẾ LIỆU” lên tấm bảng
gỗ, rồi dùng cọc gỗ dựng lên xe.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Trước khi xuất phát, Tô Mẫn còn dặn dò Tô Trường Vinh nhớ phải rao to lên khi
đi qua các ngõ hẻm.
“Còn phải rao nữa à?” Tô Trường Vinh hơi căng thẳng, hắn chưa từng buôn bán
bao giờ, rao thế nào đây?
Tô Mẫn hắng giọng: “Cha nghe nhé, cứ rao thế này: ‘Thu mua đồng nát, sắt
vụn, giấy báo cũ đê ê ê'” Cô rao xong còn nhìn Tô Trường Vinh: “Cha, lúc rao
thì giọng phải càng về sau càng cao lên, để người ta nghe thấy phấn chấn một
chút, như thế người ta mới chú ý xem cha rao cái gì, biết không ạ?”
Tô Trường Vinh được con gái làm mẫu, trong lòng bớt căng thẳng, cười nói:
“Con gái cha sao cái gì cũng biết thế này, không khéo trời sinh đã có khiếu
buôn bán rồi. Nhà họ Tô mình lại có được đứa con gái thông minh thế này cơ
chứ”
Tôn Thu Phương đang sắp xếp bao tải dứa nghe vậy thì không vui, liếc xéo Tô
Trường Vinh một cái: “Thôi đi, cái gì cũng vơ vào nhà họ Tô các người, tôi thấy
là giống nhà họ Tôn chúng tôi thì có. Tôi nghe mẹ tôi kể, cha tôi ngày xưa từng
đi buôn bán đấy, nếu không phải gặp thời thế không thuận lợi thì đã phát tài từ
lâu rồi, tôi thèm mà bước chân vào cửa nhà họ Tô các người chắc?”
“Ái chà, sao lại nói thế, giống nhà họ Tôn các người được chưa nào?” Tô
Trường Vinh vội cười xòa, rồi lầm bầm khe khẽ: “Giống nhà họ Tôn thì cũng là
giống nòi của tôi”
“Ông nói cái gì đấy?” Tôn Thu Phương nheo mắt nhìn chồng.
Tô Mẫn phì cười, vội đẩy Tô Trường Vinh đi: “Thôi cha đi làm đi, nhớ là cân kéo
phải cho chuẩn nhé, có thế lần sau người ta mới gọi mình tiếp, buôn bán là
phải giữ chữ tín ạ”