Trọng Sinh: Cuộc Sống Làm Giàu Tươi Đẹp Những Năm 80

Chương 32



“Biết rồi” Tô Trường Vinh cười với vợ con rồi đẩy xe đi. Nhìn chiếc xe gỗ to

tướng trong tay, hắn mơ hồ nghĩ, sao tự nhiên mình lại thành dân buôn bán thế

này.

Thấy Tô Trường Vinh đi rồi, Tô Mẫn và Tôn Thu Phương cũng nhanh chóng ra

khỏi nhà.

Hôm nay là ngày đầu tiên buôn bán, chưa biết bên Tô Trường Vinh thế nào,

nên việc của hai mẹ con cũng không thể đình trệ, ít nhất cũng phải kiếm đủ

vốn ban đầu bỏ ra hôm qua.

Đang là tháng chạp, gió lạnh từng cơn, Tô Mẫn rụt tay vào trong túi áo. Thầm

nghĩ nếu công việc thu mua phế liệu này thuận lợi, sau này không cần phải đi

nhặt nữa, đỡ vất vả hơn nhiều.

Chờ thu nhập của gia đình ổn định và cao hơn, cô sẽ đi học.

Dù sao kiếp này sở dĩ biết cách kiếm tiền đều là nhờ những trải nghiệm và

quan sát từ kiếp trước. Nhưng muốn làm tốt hơn nữa trong tương lai thì cần

phải có kiến thức. Nếu không thì dù biết người ta kiếm tiền thế nào, mình cũng

không đủ năng lực để vận hành. Kiến thức dù ở thời đại nào cũng quan trọng.

Vì sắp đến Tết nên các gia đình dọn dẹp nhà cửa, vứt bỏ nhiều phế phẩm hơn.

Tô Mẫn và Tôn Thu Phương đi dạo qua vài con phố và khu dân cư hay vứt đồ,

hai bao tải đã đầy ắp.

Thấy trời lạnh, Tôn Thu Phương xót con gái phải chịu rét, bèn bảo Tô Mẫn đi

chợ mua ít rau về nấu cơm. Giờ trong nhà cũng rủng rỉnh hơn, không phải bữa

nào cũng đi nhặt lá cải như trước, mỗi ngày mua mấy lạng thịt, xào thêm đĩa

rau tươi, cuộc sống ngày càng khấm khá.

Tô Mẫn cầm hai đồng tiền, một mình đi chợ.

Hiện tại họ ở thành phố đã lâu, rất rành rẽ nơi này, Tôn Thu Phương cũng yên

tâm để con gái đi chợ một mình. Thấy Tô Mẫn đi xa, Tôn Thu Phương gọi với

theo: “Về nhà sớm nhé, đừng có chạy lung tung”

“Con biết rồi mẹ” Tô Mẫn cười quay lại vẫy tay.

Chợ đông vui nhất là vào buổi sáng sớm và chiều tối tan tầm. Lúc này đang

giữa trưa, người đi chợ không nhiều lắm.

Tô Mẫn cầm tiền quen cửa quen nẻo đi mua một cây cải thảo, lại mua thêm ít

miến, định trưa nay làm món cải thảo hầm miến. Cải thảo và miến đều để được

lâu, giá lại rẻ, cả cha và mẹ cô đều thích ăn.

Mua rau xong, Tô Mẫn định đi mua mấy lạng thịt lợn.

“Mẫn Tử đấy à, hôm nay cha mẹ cháu không đến sao?” Ông chủ Chu cười cắt

thịt cho cô, vui vẻ hỏi.

Tô Mẫn có ấn tượng rất tốt với ông chủ Chu này. Lên thành phố, ngoài gia đình

chủ nhà ra thì người quen duy nhất là ông chủ sạp thịt này.

Cô cười đáp: “Cha mẹ cháu còn đang bận, cháu về nấu cơm trước ạ”

nam-80/chuong-32.html]

Ông chủ Chu đưa thịt cho cô, cười bảo: “Con bé này hiểu chuyện thật đấy”

“Chú ơi, ăn cơm thôi”

Tô Mẫn vừa định quay về thì nghe phía sau có giọng nói quen quen. Cô quay

lại nhìn, thấy một cô bé tết tóc đuôi sam, mặc chiếc áo bông màu xanh lục

đang xách cái làn đi tới.

Cô ngạc nhiên thốt lên: “Liêu Chiêu Đệ?”

Liêu Chiêu Đệ nghe tiếng gọi, nhìn sang thì sững sờ: “Tô Mẫn!”

“Đúng là cậu rồi” Tô Mẫn lập tức cảm thấy xúc động như gặp đồng hương.

Kiếp trước cô và Tô Mẫn (chắc tác giả viết nhầm tên, chỗ này nên là “cô và

Chiêu Đệ”) bắt đầu chơi với nhau từ hồi cấp hai, kiếp này sống lại, cũng chỉ có

quan hệ tốt với cô bạn cùng bàn Liêu Chiêu Đệ này, không ngờ lên thành phố

lại gặp nhau.

Theo quỹ đạo kiếp trước, hình như Liêu Chiêu Đệ cũng lên thành phố vào thời

gian này.

Ông chủ Chu thấy hai đứa quen nhau thì tươi cười: “Hai đứa biết nhau à?”

Liêu Chiêu Đệ rõ ràng có chút e dè trước mặt ông chủ Chu, cô bé gật đầu: “Tô

Mẫn là bạn học cấp hai của cháu. Bọn cháu trước kia ngồi cùng bàn”

Ông chủ Chu nhìn Tô Mẫn, cười nói: “Thế thì trùng hợp quá”

Tô Mẫn cũng thấy rất trùng hợp. Cô không ngờ lại gặp được Liêu Chiêu Đệ ở

đây. Thấy trong làn của Liêu Chiêu Đệ có thức ăn, cô ngạc nhiên hỏi: “Chiêu

Đệ, cậu đưa cơm cho chú Chu à?”

Liêu Chiêu Đệ gật đầu, lấy đồ trong làn ra: “Chú ăn cơm đi ạ, cháu về giúp mẹ

cháu làm việc đây”

Ông chủ Chu cười bảo: “Cháu cứ về trước đi”

Liêu Chiêu Đệ ngoan ngoãn gật đầu, rồi nói với Tô Mẫn: “Mình cùng đi nhé”

Tô Mẫn nhìn cô bạn, lại nhìn ông chủ Chu đang cười tươi rói, mới “ừ” một tiếng.

Chào ông chủ Chu xong, cô nắm tay Liêu Chiêu Đệ đi ra khỏi chợ.

Ra khỏi cổng chợ, Tô Mẫn mới hỏi: “Chiêu Đệ, sao cậu lại quen chú Chu thế?”

Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.