Tôn Thu Phương cũng vội vàng kéo Tô Mẫn đi theo.
Tô Mẫn quay đầu lại nhìn Tô Trường Quý một cái. Cô vốn cũng không muốn trở
mặt với chú Ba, nhất là kiếp trước chú Ba quả thật đã từng thật lòng giúp đỡ
mẹ con cô. Nhưng sống lại một đời, cô không muốn gia đình mình phải chịu
ấm ức vì bất cứ ai nữa.
Vợ chồng Tô Trường Quý thấy cả nhà anh cả đi cũng không giữ lại. Chờ cửa
đóng, Cao Hồng mới bực bội đứng dậy: “Đều tại mình làm chuyện bao đồng, cứ
nhất quyết lôi người ta về ăn cơm, còn khuyên này khuyên nọ. Có gì hay mà
khuyên, cùng lắm thì sau này ra đường gặp nhau cứ giả vờ không quen biết là
được. Còn đi nhặt phế liệu nữa chứ, cả nhà đấy đúng là việc gì cũng làm được”
“Mẹ, con không muốn làm họ hàng với người nhặt phế liệu đâu” Tô Văn Văn
đột nhiên từ trong phòng chui ra. Khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé tràn đầy bất
mãn: “Cha mẹ không thấy à, trên quần áo họ còn có miếng vá kìa, chẳng biết
nhà bác Cả nghĩ thế nào nữa”
“Họ nghĩ thế nào thì họ tự biết, dù sao sau này con gặp cứ coi như không quen
là được” Cao Hồng cũng không muốn để người ta biết mình có họ hàng đi nhặt
rác. Trước kia bảo ở quê làm ruộng, ít ra còn nói được là bần nông nguồn gốc
trong sạch, cũng coi như nghe lọt tai. Chứ nhặt phế liệu thì ra cái thể thống gì.
“Được rồi, hai mẹ con đừng nói nữa, dù sao đó cũng là anh chị tôi, chẳng lẽ tôi
lại mặc kệ thật à?” Tô Trường Quý bực bội quát lên.
Cao Hồng cũng chẳng phải dạng vừa, ngẩng cổ trừng mắt lại: “Sao, giờ anh
biết to tiếng với tôi rồi à? Lúc mới cưới sao anh không như thế đi? Nếu không
phải cha tôi sắp xếp, anh có vào được trường tiểu học trung tâm không? Giờ
có tiền đồ rồi thì không coi tôi ra gì nữa chứ gì? Tôi còn chưa nói đến thái độ
vừa rồi của anh chị anh đâu, xách ba cái hoa quả gì đến, nhà mình có thèm ăn
đâu”
Tô Trường Quý mấy năm nay đã quen bị Cao Hồng đè đầu cưỡi cổ, giờ thấy vợ
nổi cơn tam bành thì cũng thấy chán nản: “Thôi thôi, coi như tôi chưa nói gì
được chưa, tôi đi làm việc đây”
Nói xong hắn đứng dậy đi vào phòng. Cao Hồng cũng hậm hực ngồi ở bàn ăn.
Lấy chồng rồi rước thêm cả đống rắc rối, biết thế lúc trước đã chẳng lấy trai
quê.
Bên này gia đình Tô Trường Vinh ra khỏi cửa, tâm trạng ai nấy đều rất tệ.
Tô Trường Vinh nói: “Trước kia Trường Quý đối xử với anh cũng tốt lắm mà, sao
giờ lại thành ra thế này”
Tô Mẫn đáp: “Cha, chú Ba mấy năm nay đều ở bên ngoài, con người ai rồi cũng
thay đổi. Cha ít tiếp xúc với chú ấy, làm sao biết trong lòng chú ấy nghĩ gì? Chú
ấy bây giờ vì chúng ta nhặt phế liệu nên coi thường chúng ta, chờ đến khi
chúng ta làm nên chuyện, chú ấy sẽ biết quan niệm của mình sai lầm”
nam-80/chuong-30.html]
Tôn Thu Phương cũng đầy vẻ quyết tâm: “Đúng thế, mình cứ làm ăn cho tốt,
kiểu gì cũng làm nên chuyện. Chờ mình kiếm được tiền, mua nhà an cư ở
thành phố, xem ai còn dám coi thường mình”
Tô Trường Vinh gật đầu: “Hai mẹ con nói đúng, chú Ba càng coi thường mình,
mình càng phải làm nên trò trống cho chú ấy sáng mắt ra. Anh nhặt ve chai
không những không mất mặt mà còn kiếm ra tiền”
Hắn nói, trên mặt tràn đầy vẻ kiên định.
Tô Mẫn đứng bên cạnh nhìn, thầm thấy may mắn. Không ngờ bị chú Ba đả kích
như vậy, cha mẹ không những không nản lòng thoái chí mà ngược lại càng
thêm kiên định. Đúng là trong cái rủi có cái may.
Những ngày tiếp theo, Tô Trường Quý quả nhiên không liên lạc gì với bên Tô
Trường Vinh nữa, cũng không khuyên họ về quê nữa.
Có hai lần trên đường, Tôn Thu Phương nhìn thấy Cao Hồng, định chào hỏi
nhưng thấy Cao Hồng giả vờ như không thấy rồi đi thẳng. Trong lòng bà hiểu
ngay, cô em dâu này không muốn dây dưa với họ, nên những lần sau gặp mặt,
bà cũng giả vờ không thấy mà tránh đi.
Hai tháng trôi qua, thời tiết dần trở lạnh.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Nhờ nỗ lực trong hai tháng qua, tiền tiết kiệm của cả nhà cũng nhiều lên. Cộng
thêm số tiền mang từ quê lên, tiền Tôn Hải cho và tiền kiếm được sau này,
trong nhà đã có hơn 600 đồng.
Lo để tiền ở nhà không an toàn, Tô Mẫn bảo Tôn Thu Phương cầm 500 đồng ra
ngân hàng gửi tiết kiệm, chỉ giữ lại hơn 100 đồng làm quỹ dự phòng.
Tuy kiếm được tiền khiến cả nhà vui mừng, nhưng vì người nhặt ve chai ngày
càng đông nên thu nhập về sau không còn cao như trước.