Nói rõ ràng với cha mẹ xong Tô Mẫn mới yên tâm.
Hiện tại cô còn quá nhỏ, nếu gia đình xảy ra tranh chấp, lời nói của cô chẳng
có trọng lượng, không giúp được gì nhiều. Cha mẹ cô lại không trải qua những
chuyện kiếp trước như cô, không thể nhẫn tâm với người nhà được. Nếu bà nội
mà làm mình làm mẩy thì không chừng cha mẹ lại để cô chịu thiệt thòi.
Xét thấy về quê cũng không có chỗ ngủ, ở lâu bất tiện, nên Tô Trường Vinh
quyết định 29 Tết mới về, phụ giúp làm cơm tất niên, qua ngày 30 là quay lại
thành phố ngay. Dù sao gia đình chú Ba năm nào cũng chỉ về ăn bữa cơm tất
niên rồi đi luôn. Họ làm vậy thì ở nhà cũng chẳng ai nói được gì.
Để chuẩn bị hàng Tết, Tô Trường Vinh nghỉ thu mua phế liệu, cả nhà dọn dẹp
nhà cửa sạch sẽ. Tô Trường Vinh đi chợ mua ít thịt thà rau củ mang về quê. Tô
Mẫn và Tôn Thu Phương thì đến nhà Liêu Chiêu Đệ chúc Tết sớm. Đây là cái
Tết xa quê đầu tiên của Liêu Chiêu Đệ nên cô bé rất buồn, kéo tay Tô Mẫn nói
chuyện mãi không thôi.
Ngày 29 Tết, cả nhà khăn gói quả mướp về quê.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Dọc đường đi, tâm trạng Tô Trường Vinh và Tôn Thu Phương đều rất tốt. Hồi
mới đi thì xám xịt như chó cụp đuôi, suýt chết đói đầu đường xó chợ. Giờ
không những có tiền trong tay mà còn có nghề kiếm cơm ổn định, hai vợ
chồng tự tin hẳn lên.
Đến trấn trên thì đã nửa buổi sáng, cả nhà xách theo đồ đạc mua biếu gia đình,
rảo bước về thôn, dọc đường còn gặp mấy người quen.
Người trong thôn đều biết vợ chồng Tô Trường Vinh lên thành phố. Dân quê lên
phố sống là chuyện lạ, mọi người sớm đã đoán già đoán non về tình hình của
họ. Thấy họ về, ai nấy đều tò mò hỏi thăm.
Tôn Thu Phương cười đáp: “Ôi dào, bọn tôi không có tay nghề, kiếm chác gì
đâu, gọi là đủ ăn qua ngày thôi”
Với câu trả lời này, mọi người cũng không thấy lạ. Người nhà quê mà lên phố
sống sung sướng được ngay thì mới là chuyện lạ.
Nhưng dù sao người ta trụ lại được thành phố hơn nửa năm nay thì cũng là có
bản lĩnh rồi.
Về đến đầu thôn, không khí Tết ngập tràn. Nhà nhà đều bận rộn chuẩn bị đồ
Tết, trẻ con chạy nhảy tung tăng khắp nơi. Thấy Tô Mẫn về, chúng nó gọi tên
cô từ xa.
Tô Mẫn sống lại chưa được mấy ngày đã lên thành phố nên chưa kịp gặp gỡ
đám bạn nhỏ này. Giờ gặp lại thấy hơi lạc lõng. Cô chỉ chào hỏi qua loa rồi
theo cha mẹ về nhà.
“Ái chà, anh cả chị dâu về rồi đấy à”
nam-80/chuong-37.html]
Lý Ngọc Lan đang quét sân, thấy mấy người vào liền đứng thẳng dậy cười.
Đặc biệt khi nhìn thấy đống đồ trên tay Tô Trường Vinh, mụ cười càng tươi hơn,
vội gọi vọng vào trong nhà: “Cha mẹ ơi, anh cả chị dâu về rồi”
“Ở đâu? Còn biết đường mà vác mặt về cơ à?” Giọng bà nội Tô hằn học vọng
ra.
Tô Trường Vinh nghe giọng mẹ mà cảm khái. Mấy năm nay sống cùng cha mẹ,
đột nhiên ra ngoài, bảo không nhớ nhà là nói dối. Nhưng giờ nghe giọng điệu
của mẹ, trong lòng hắn lại thấy chua xót, lạnh lẽo.
Hắn xách đồ vào nhà: “Mẹ, chúng con về rồi”
Bà nội Tô lúc này mới từ nhà chính đi ra, thấy đúng là cả nhà con trai cả về,
trên mặt thoáng hiện vẻ vui mừng nhưng lập tức lại sa sầm xuống: “Còn biết
đường về à? Tưởng lên thành phố hưởng phúc rồi cơ mà?”
Tôn Thu Phương kéo Tô Mẫn vào, nghe vậy trong lòng cũng khó chịu. Nhà chú
Ba từ thành phố về thì bà cụ cười đón từ cửa, nhà mình về thì cứ như nợ nần gì
bà cụ không bằng.
Tô Trường Vinh nói: “Mẹ nói gì thế, chúng con ở bên ngoài thế nào thì Tết nhất
vẫn phải về chứ”
Lý Ngọc Lan thấy họ xách bao lớn bao nhỏ, lại nghĩ lúc đi họ tay trắng, giờ
không những trụ lại được hơn nửa năm, nhìn qua cũng không có vẻ túng thiếu,
lại còn có quà cáp, chứng tỏ là kiếm được tiền thật. Mụ tính toán trong lòng,
vội chạy lại giảng hòa: “Thôi mẹ, anh chị khó khăn lắm mới về, mẹ đừng chấp
nhặt làm gì. Đều là người một nhà, về ăn Tết cho đông vui”
Tết nhất đến nơi, bà nội Tô cũng chẳng muốn làm to chuyện gây khó dễ, vừa
rồi sầm mặt cũng chỉ để con trai cả phải cúi đầu thôi, giờ thấy có bậc thang để
xuống, bà tự nhiên cũng xuôi theo.
“Thôi được rồi, đi dọn dẹp đi, lát nữa phụ cái Ngọc Lan dọn nhà, mai còn ăn
Tết”
Tô Mẫn bĩu môi: “Cha mẹ, đồ này để đâu ạ? Hôm nay ở đâu, vẫn ở phòng cũ ạ?”