THIÊN KIM THẬT LẠI LÀ TÔI

Chương 29



Tô Tái Tái không cảm thấy có gì, còn cười với bà ta một cái.

Nhưng Hứa Tần Nhã thì có chút ngớ người ra, sau đó lập tức đề phòng nhìn Tô

Tái Tái.

Tiếp theo thì nghiêm mặt nghiêng đầu sang chỗ khác, cứ như chuyện hai

người vừa mới nhìn nhau lúc nãy chưa từng xảy ra vậy.

Sự khinh thường này khiến cho Tô Tái Tái hơi nhướng chân mày một chút, sau

đó cô nhún nhún vai một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu bấm điện thoại.

… Thôi bỏ đi. Là bà ta tự tìm đường chết, đâu có liên quan gì tới cô đâu chứ.

“Quản gia, ông canh chừng ở bên ngoài đi, không có sự cho phép của tôi thì

đừng cho người không có phận sự vào đây” Hứa Tần Nhã nhìn về phía quản

gia và thản nhiên ra lệnh.

Tuy không nói thẳng nhưng trong lòng quản gia cũng biết rõ “người không có

phận sự” ở đây là ai.

Ông ta gật đầu nói: “Bà chủ cứ yên tâm, tôi sẽ canh chừng ở đây”

“Ừ” Hứa Tần Nhã gật đầu một cách hài lòng, sau khi quay lại nhìn chồng mình

một cái xong, bà ta mới vươn tay nắm tay của Bạch Ngữ Dung, dùng giọng nói

dịu dàng mang theo ý cười nói: “Ngữ Dung, con lại đây”

Thấy hai người họ thận trọng như vậy, Bạch Ngữ Dung lập tức gật đầu đi theo

Hứa Tần Nhã.

Chờ ba người bước vào trong phòng xong, quản gia mới đóng cửa lại, sau đó

ông ta cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào Tô Tái Tái – người vẫn đứng yên tại

chỗ nãy giờ – như thể chỉ cần cô dám bước tới đây thì ông ta sẽ có hành động

đáp trả thích đáng vậy.

Người giấy nhỏ lén ló đầu từ trong phần mũ của chiếc áo hoodie ra, thấy hành

vi này của quản gia, nó lập tức làm động tác xắn tay áo, hầm hừ muốn bò ra

khỏi mũ đánh một trận tới bến với ông già kia.

Đáng tiếc nó vừa mới nhúc nhích thôi là đã bị Tô Tái Tái gọi lại.

“Đừng để ý tới bọn họ” Tô Tái Tái lạnh lùng nói, cô không buồn ngẩng đầu lên,

tay cầm điện thoại gửi một sticker đáng yêu cho “Cậu Chủ Nhỏ Tử Ngang”.

[Nếu lần sau mà còn gặp phải oan hồn nữa thì nhớ tìm tới tôi nhé cậu chủ ~

Tôi sẽ giảm giá 10% cho cậu]

Cậu Chủ Nhỏ Tử Ngang – người khó khăn lắm mới thoát được oan hồn kiểu:

[???]

Chị gái siêu đỉnh à, những sự việc như thế này thì mình không nên kéo khách

mới đúng chứ?!

Tô Tái Tái không biết đối phương đang rủa thầm vì cạn lời, cô gửi một sticker

“hẹn gặp lại” xong thì cho điện thoại vào phần mũ của chiếc áo hoodie.

Cô vừa lúc lắc cái cổ cho thoải mái vừa nói với người giấy nhỏ: “Chừa lại một ít

tiền để mua đồ ăn vặt cho bọn em, còn lại thì chuyển hết qua cho sư phụ, làm

xong thì em lấy điện thoại chơi trò chơi đi”

Thôi được.

Tuy người giấy nhỏ đang tức xì khói nhưng nó vẫn nghe lời và làm theo, tuy

nhiên trước khi lùi về trong mũ choàng, nó còn không quên quay về phía quản

gia rồi làm mặt xấu.

.Chờ khi nào có thời gian tui sẽ cho “Đồ Ăn Vặt” đi hù chết ông! Nhớ mặt tui

đó lão già thúi!

Ở một bên khác, nhìn lá bùa vàng mà Hứa Tần Nhã lấy ra một cách thật cẩn

thận, Bạch Ngữ Dung hoang mang hỏi ba mẹ đang đứng trước mặt mình: “Mẹ

ơi, đây là gì vậy ạ?”

“Đây là lá bùa mà ông hai làm riêng cho con đấy” Hứa Tần Nhã và chồng nhìn

nhau cười, sau đó lại quay sang nhìn Bạch Ngữ Dung, hai mắt sáng ngời, bà ta

vươn tay nắm lấy tay cô ta rồi mở miệng: “Ngữ Dung à, hôm nay ba mẹ dẫn Tô

Tái Tái tới cúng tổ tiên chủ yếu là cho đúng quy trình thôi, thật ra mục đích

chính là muốn cho tổ tiên của nhà chúng ta biết con là con gái duy nhất trong

lòng của ba mẹ!”

Bạch Ngữ Dung nghe xong thì hơi trợn to mắt, cô ta quay đầu nhìn về phía

Bạch Văn Liên, thấy ông ta cũng mỉm cười gật đầu thì không kìm được sự vui

sướng trong lòng, cô ta mừng rơn hỏi: “Ba ơi, mẹ ơi, hai người nói thật ạ?”

“Đương nhiên rồi” Hứa Tần Nhã gật đầu, bà ta nhìn về phía lá bùa kia và nói:

“Tuy rằng con và ba mẹ không có cùng huyết thống, nhưng chỉ cần con uống

nước tro sau khi đốt lá bùa này thì vận mệnh của ba người chúng ta sẽ được

kết nối với nhau, đến lúc đó chúng ta sẽ là một gia đình còn thân thiết hơn

người nhà ruột thịt nữa”

Bà ta nói tới đây thì hơi dừng lại, sau đó cười tủm tỉm nhìn về phía Bạch Ngữ

Dung: “Ngữ Dung, con có đồng ý không?”

“Đồng ý. Đương nhiên là con sẽ đồng ý rồi ạ!” Bạch Ngữ Dung vui đến mức

hai mắt sáng rỡ, cô ta vươn tay nắm chặt tay của Bạch Văn Liên và Hứa Tần

Nhã, nói một cách nghiêm túc: “Ba ơi, mẹ ơi, hai người cứ yên tâm đi, về sau

Ngữ Dung cũng chỉ nhận mỗi hai người là ba mẹ thôi!”

“Con ngoan” Hứa Tần Nhã vô cùng cảm động, bà ta vuốt ve mặt Bạch Ngữ

Dung rồi mới đưa lá bùa cho cô ta, sau đó dịu dàng nói: “Vậy con hãy tự tay

đốt lá bùa này đi”

“Vâng ạ!” Bạch Ngữ Dung cẩn thận nhận lấy.

Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên lại liếc nhau một cái, nỗi phiền muộn trong

lòng cuối cùng cũng tan biến.

Khó khăn lắm bọn họ mới có thể bồi dưỡng Ngữ Dung vào được Huyền Học

Viện, ai mà ngờ con bé lại không phải con ruột của mình, những tưởng công

sức mười mấy năm nay đã đổ sông đổ biển thì bây giờ lại đột nhiên có hy vọng

mới.

Từ giờ trở đi, cho dù ba mẹ ruột của Bạch Ngữ Dung có tới tìm con bé thì bọn

họ cũng không cần phải sợ hãi.

Nếu đối phương là hạng người không có tài cán gì thì cứ quăng cho ít tiền rồi

đuổi đi là được, còn nếu không phải hạng xoàng…

Hiện giờ vận mệnh của hai nhà Bạch – Hứa đã gắn liền với vận mệnh của Bạch

Ngữ Dung, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, cho dù bọn họ không muốn

giúp thì cũng phải giúp!

Tóm lại dù tính kiểu gì thì đây cũng là một vụ làm ăn rất có lời. Về phần con

nhỏ Tô Tái Tái đang đứng ngoài cửa…

Nó chỉ là một quân cờ không có giá trị lợi dụng mà thôi. Hứa Tần Nhã hừ lạnh

một tiếng.

Cùng thời gian, ở sân bay của thành phố C.

Ngô Hạo mới vừa bước ra từ lối đi đặc biệt thì người chờ sẵn ở bên ngoài đã

lập tức cung kính khom lưng với anh ấy.

“Đội trưởng Ngô, mời anh lên xe”

******* “Cô Tô”

Quản gia bước tới từ phía sau Tô Tái Tái, mặt không đổi sắc gọi cô.

Lúc Tô Tái Tái xoay người lại, ông ta tinh mắt phát hiện trên tay cô đang cầm

một nhành hoa dại hái ven đường mà đùa nghịch, thế là khẽ trề môi một chút,

rồi lạnh lùng nói: “Ông bà chủ gọi cô tới thắp nhang”

“Tôi biết rồi” Tô Tái Tái gật đầu.

Thấy vậy, quản gia lập tức xoay lưng đi trở về, không thèm để ý xem Tô Tái Tái

có theo kịp hay không.

Ngoài ra, ngay sau khi quay mặt đi, ở một góc Tô Tái Tái không thể nhìn thấy,

trên mặt ông ta lập tức hiện lên biểu cảm khinh bỉ.

Ban nãy, tuy đứng canh bên ngoài phòng, nhưng ông ta vẫn nghe rõ mười mươi

cuộc đối thoại giữa ông chủ và bà chủ bên trong, nên tất nhiên cũng biết hai

người họ xem như đã hoàn toàn buông tay Tô Tái Tái.

Có điều, quản gia không nhận ra rằng vừa rồi, sau khi nói với Tô Tái Tái bằng

cái thái độ đó rồi xoay lưng bỏ đi một nước, chuỗi hạt trên tay cô đã không

kiềm nổi nữa mà hóa thành một luồng khí đen khát máu, lao nhanh như bay về

phía quản gia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.