THIÊN KIM THẬT LẠI LÀ TÔI

Chương 30



Tới cả người giấy nhỏ cũng trưng ra vẻ mặt lạnh băng, trừng mắt với quản gia,

đôi mắt dễ thương, to tròn như hạt đầu giờ híp lại, biến thành hẹp dài như mắt

hồ ly, ánh sáng đỏ đậm lấp đầy hốc mắt.

Không khí xung quanh chợt thay đổi, một làn gió âm u đột ngột nổi lên dưới

chân Tô Tái Tái, cuộn thành từng vòng, rồi tản ra khắp bốn phía.

Chỉ trong chớp mắt, bầu trời vốn xanh trong, sáng sủa bỗng trở nên ảm đạm lạ

thường.

Cỏ dại dưới chân bị gió thổi ngã rạp ra đất, một số thì bị cuốn lên theo chiều

gió, còn lại thì nghiêng ngả tán loạn, tạo nên tiếng xào xạc rợn gáy như tiếng

rên rỉ xin tha của vô số quỷ quái đang trốn chạy vì dự báo được sắp có nguy

hiểm cực độ ập tới vậy.

Cổ tay Tô Tái Tái khẽ lật, bóng đen vốn đã đồng loạt xông lên, lao nhanh như

chớp về phía lưng quản gia lập tức bị thu trở lại cổ tay của cô, cả người giấy

nhỏ cũng được cô trở tay xoa đầu, nhỏ giọng cười bảo: “Đừng gây chuyện”

Những lời cô vừa nói lập tức bị gió cuốn đi, nhưng chỉ trong nháy mắt lại có

thể đánh tan cơn bão cuồng phong đen ngòm sắp thành hình.

Quản gia cảm thấy rợn cả tóc gáy, nỗi sợ không tên bất chợp ập tới khiến ông

ta bị dọa chết khiếp, cơ thể vô thức xoay lại, mắt nhìn chằm chằm người phía

sau, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt.

Nhưng Tô Tái Tái lại trợn mắt nhìn ông ta đầy vô tội, thậm chí, dưới ánh nhìn

sợ sệt của ông ta, cô còn ngây thơ nghiêng đầu hỏi: “Quản gia, sao vậy?”

“Không, không có gì…” Quản gia ôm lấy trái tim đang đập như đánh trống, cố

gắng hít thở nhằm thoát khỏi tình trạng thở không ra hơi.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, ông ta chỉ đành chống hai tay xuống gối,

xoay lưng đứng yên một chỗ, sau khi hít sâu hai lần mới khẽ vẫy tay với Tô Tái

Tái, nói: “Cô… cô Tô, mời cô tự đi trước, tôi muốn ở lại đây nghỉ ngơi một chút”

“Được” Tô Tái Tái liếc nhìn quản gia, sau đó cười tủm tỉm gật đầu, rồi lướt qua

ông ta tiếp tục đi về phía trước, tới cả nửa câu hỏi thăm giả vờ thân thiết cô

cũng lười nói dù đã nhìn thấy tận mắt dáng vẻ suy yếu này của ông ta.

Chờ tới lúc đã đi xa, Tô Tái Tái dùng hoa dại trong tay tết thành một vòng hoa

nhỏ, sau đó chuẩn xác đặt lên đầu người giấy nhỏ, cười bảo: “Được rồi, được

rồi mà, tặng em cái này nè, đừng giận nữa nha”

Cô im lặng vài giây, sau đó cụp mắt nhìn vòng tay bằng hạt đang xao động,

hỏi: “Bọn em đã quên lời dặn của sư tôn trước khi xuống núi rồi sao? Năm nay

chị đã mười tám rồi đó”

Sang năm sẽ là “phùng cửu”.

Sau khi cô thốt ra những lời này, cuối cùng người giấy nhỏ và đám lệ quỷ cũng

chịu ngậm miệng, nhưng vẫn tức đến thở phì phì.

Dáng vẻ đó của chúng thật quá đáng yêu, khiến Tô Tái Tái cười híp cả mắt,

lòng nghĩ thầm sau khi trở về phải mời bọn chúng ăn vài “món ăn vặt mới lạ”

mới được.

Về phần quản gia, sau khi thấy Tô Tái Tái đã đi xa, ông ta run rẩy ngồi bệt

xuống đất. Qua một hồi lâu, cơ thể mới từ từ ấm lên đôi chút, hệt như cảm giác

vừa rơi vào hố băng vừa rồi chỉ là ảo giác của ông ta mà thôi.

Rốt cuộc lúc nãy… đã xảy ra chuyện gì?!

Quản gia ngồi ở một góc, vẫn chưa hoàn hồn, bất an nghĩ ngợi, nhưng nghĩ cả

nửa ngày cũng chẳng tìm được manh mối gì.

Mãi tới khi trong một phút lơ đãng, ông ta vô tình liếc thấy bóng dáng đã đi xa

của Tô Tái Tái, trái tim vô thức hẫng một nhịp, trong mắt hiện rõ vẻ e dè, khiếp

sợ.

Tô Tái Tái chầm chậm bước vào nhà, Hứa Tần Nhã đang thắp nhang, nghe thấy

tiếng động thì xoay người, khi thấy cô đã tới mà phía sau lại chẳng có bóng

dáng quản gia theo kịp thì khẽ cau mày, quay sang hỏi cô: “Quản gia đâu rồi?”

“À, thấy khó chịu trong người nên xin phép ở ngoài nghỉ ngơi chút rồi” Tô Tái

Tái hờ hững đáp.

Nhưng Bạch Ngữ Dung nghe xong lại để lộ vẻ mặt quan tâm: “Quản gia thấy

không khỏe hả? Để chị ra ngoài xem sao”

Dứt lời, cô ta đưa mắt nhìn về phía vợ chồng Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên.

Hứa Tần Nhã thấy vậy, trầm ngâm vài giây rồi gật đầu: “Ngữ Dung, con đi xem

thử đi”

Ngữ Dung rời đi cũng tiện cho hai người họ thăm dò Tô Tái Tái. Hứa Tần Nhã

vừa nghĩa, vừa đánh mắt ra hiệu cho Bạch Văn Liên.

Bạch Văn Liên ngay lập tức hiểu ý vợ, lặng lẽ gật nhẹ đầu, sau đó quay sang

dặn Bạch Ngữ Dung một câu: “Nhớ cẩn thận”

Rồi quay người bước sang một bên, lấy ba nén nhang ra, trong lúc quay lưng

về phía Tô Tái Tái, ông ta nhanh tay lôi từ trong túi ra một lá bùa màu vàng

được gấp lại thành hình tam giác, lén lút đổ bột phấn được gói bên trong ra,

bôi lên cây nhang, xong xuôi mới xoay người lại, hiền từ đưa nhang cho Tô Tái

Tái, lại nói: “Tiểu Tái, tới thắp nhang cho ông bà tổ tiên đi con”

Tô Tái Tái đưa mắt nhìn thoáng qua chút tro tàn còn sót lại trên ngón tay Bạch

Văn Liên, rồi mới chịu nhận lấy cây nhang.

Sau đó cô tiến lại gần ngọn nến đặt kế bên, đốt nhang lên, c*m v** trong lư

hương.

Trong lúc cô thắp nhang, cả Hứa Tần Nhã lẫn Bạch Văn Liên vẫn luôn dán chặt

mắt vào người cô, đặc biệt là khi Tô Tái Tái cắm nhang xong, lui về sau vài

bước, họ lập tức nhìn chằm chằm ba nén nhang vừa cắm, tập trung tinh thần

chú ý hướng khói bốc lên.

Thứ bột phấn kia là do cha Hứa đưa cho Hứa Tần Nhã, chỉ cần bôi lên nhang

thì có thể dựa vào hướng khói bốc lên để đoán xem người thắp nhang có năng

lực đặc biệt gì không.

Tiếc thay làn khói tỏa ra từ nén nhang Tô Tái Tái vừa thắp vốn đang lượn lờ

bay thẳng lên cao thì lại như bị gió thổi lung lay, tức khắc gấp khúc ngả

nghiêng không ra hình ra dạng gì nữa.

Thấy vậy, mặt mày Bạch Văn Liên không kiềm được mà dúm díu lại, nhưng xen

lẫn lại là biểu cảm “quả nhiên là vậy”.

Khi ông ta quay lại nhìn Tô Tái Tái lần nữa, vẻ hiền từ ban nãy đã biến mất, trở

thành lạnh như băng giống Hứa Tần Nhã.

“Được rồi, đã thắp nhang xong, chúng ta về đi thôi” Sau khi nhìn thấy kết quả,

Hứa Tần Nhã xoay lưng, đi thẳng một nước ra ngoài, không thèm nhìn mặt Tô

Tái Tái lấy một lần mà chỉ quay sang nói với chồng mình một câu: “Sau đó còn

bận tổ chức yến hội cho Ngữ Dung nữa đấy, không thể chậm trễ được đâu”

Bạch Văn Liên gật đầu lia lịa, thoáng dừng vài giây mới đưa mắt nhìn Tô Tái

Tái, cất giọng bình thản: “Tiểu Tái, họ của con…”

“Như bây giờ cũng rất tốt” Không đợi Bạch Văn Liên nói hết câu, Tô Tái Tái đã

cắt ngang lời ông ta, sau đó im lặng một chốc rồi nói tiếp: “Để con nói với bà

nội”

“Thế cũng tốt“ Bạch Văn Liên lại gật đầu, không nói thêm gì với cô nữa mà

nhìn sang Hứa Tần Nhã: “Anh còn chuyện gấp ở công ty, đi trước đây”

Trước khi tới đây, hai vợ chồng đã ngầm bàn bạc xong rồi. Nếu Tô Tái Tái có

năng lực thật thì sẽ đồng ý để cô đổi lại thành họ “Bạch”.

Ngược lại… tránh để Ngữ Dung nghĩ quẩn, họ sẽ bảo Tô Tái Tái giữ nguyên họ

hiện tại.

Cùng lắm thì tìm đại một lý do nào đó như là “Đây là họ của người đã nuôi lớn

con, con hãy giữ lại để không bao giờ quên ơn dưỡng dục của họ” Cho qua

chuyện là xong.

Nhưng thật không ngờ họ còn chưa tìm được cớ thì Tô Tái Tái đã giành trước

một bước, xin giữ nguyên họ, trái lại khiến Bạch Văn Liên bỗng cảm thấy

không vui.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.