Ôn Thiển không thèm nghe anh ta nói nhảm, cô cẩn thận kiểm tra con mèo
nhỏ trong lòng, sau khi xác định nó chính là Tiểu Bạch, mắt cô đã đỏ hoe.
Tiểu Bạch là một con mèo hoang lông dài có mắt hai màu, một mắt màu vàng,
một mắt màu đỏ, cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng nó không phải là một bình hoa di động, ở khu vực lân cận này có thể
nói là đã đánh khắp các bãi rác không có đối thủ.
Kiếp trước, Ôn Thiển chính là sau khi chứng kiến nó một mình địch ba và đại
thắng, mới nảy sinh hứng thú với nó.
Cô thử dùng miếng cá khô vừa mới mua để dụ nó, không ngờ nó thật sự theo
cô về nhà.
Ngay cả sau này đến ngày tận thế, cô không còn cá khô để cho nó ăn, nó vẫn
luôn ở bên cạnh cô.
Tiểu Bạch cọ qua cọ lại trong lòng cô, liên tục kêu “meo meo”, như đang muốn
nói gì đó.
Sau khi Trương Tử Dương lại gần, nó đột nhiên ngừng hành động làm nũng,
đạp lên cánh tay Ôn Thiển nhảy qua, một vuốt đã cào lên mặt Trương Tử
Dương.
Trên mặt Trương Tử Dương bị cào ba vệt máu, anh ta “oái” một tiếng đau đến
khóc, ôm mặt nhìn con mèo hoang có thể lao tới bất cứ lúc nào, tức giận
chửi rủa.
“Mẹ kiếp, tao nhất định sẽ giếc mày!”
Tiểu Bạch: “Meo!” Ngon thì nhào vô!
Ôn Thiển nhìn hành động bảo vệ chủ của Tiểu Bạch, không nhịn được cười.
Cô mở cửa xe, gọi: “Tiểu Bạch, đi thôi!”
Tiểu Bạch quay người nhảy lên ghế phụ, Ôn Thiển liếc nhìn Trương Tử Dương
muốn đi theo nhưng lại không dám, nụ cười biến mất, lạnh lùng nói.
“Đi tiêm đi, hết bao nhiêu tiền thì gửi cho tôi, tôi chuyển cho”
Nói xong, cô lái xe đi luôn.
Ra khỏi khu chung cư, Ôn Thiển tìm một bệnh viện thú y, lập tức sắp xếp cho
Tiểu Bạch một gói dịch vụ lớn bao gồm tắm rửa, tẩy giun và triệt sản.
Tiểu Bạch lúc đầu còn chưa nhận ra đây là nơi nào, đợi đến khi bị “con sen” bế
vào, nhìn thấy những đồng loại khác, muốn trốn cũng không kịp nữa.
Tiểu Bạch: “Meo meo meo meo meo!!!?” Mày có phải là người không! Sống lại
lần nữa mà vẫn cắt trứng tao!?
Ôn Thiển giả vờ như không nghe thấy nó chửi mình, xoa đầu nó, nhỏ giọng
khuyên.
“Cắt đi thì tốt, cắt một lần yên ổn cả đời, nếu không sau này muốn tìm bạn cho
mày cũng khó”
Triệt sản không phải là một ca phẫu thuật lớn, Ôn Thiển trả thêm tiền, liền
được sắp xếp làm ngay.
Tiểu Bạch không phản kháng quá dữ dội, chỉ là suốt quá trình chửi rất tục, cả
bệnh viện đều có thể nghe thấy tiếng chửi bới của nó.
Đợi đến khi Tiểu Bạch từ phòng phẫu thuật ra, Ôn Thiển nghe thấy giọng nói
của hệ thống.
“Ting! Khởi động hệ thống chiến sủng!”
Tên: Tiểu Bạch.
Tuổi: 2.
Giới tính: Đực (?)
Ôn Thiển nhìn dấu chấm hỏi trên bảng điều khiển, suýt chút nữa bật cười
thành tiếng.
Tuyền Lê
May mà Tiểu Bạch lúc này đang mê man, không nhìn thấy, nếu không nhất
định sẽ xù lông!
Trả tiền xong, Ôn Thiển xách lồng mèo lên xe, quay đầu đi đến siêu thị.
Cô phải tích trữ lương thực cho Tiểu Bạch! Tích trữ pate! Tích trữ cá khô! Tích
trữ cát mèo!
Mười một giờ đêm, Ôn Thiển nhận được điện thoại của Ôn Nhượng, hỏi cô
đang ở đâu có cần anh đến đón không?
Ôn Thiển lúc này đã ở dưới lầu, nói mình sắp về đến nhà, Ôn Nhượng lúc này
mới yên tâm cúp điện thoại.
Ôn Thiển vui vẻ xách Tiểu Bạch về nhà, sau một hồi bận rộn, cô đã tích trữ cho
Tiểu Bạch hai nghìn cân thức ăn cho mèo, một nghìn túi cát mèo loại 13 cân
một túi, hơn năm trăm thùng pate mèo, cá khô thì không đếm xuể có bao
nhiêu túi.
Ba người Ôn Nhượng đều đang ngồi trên ghế sofa, Ôn Thiển không về, họ cũng
không ngủ được.
xuyen-mat-the/chuong-10-ca-nha-deu-co-the-ra-vao-khong-gian-roihtml]
Nhìn thấy Ôn Thiển ôm mèo vào nhà, Ôn Nhượng nhướng mày cười.
“Thằng nhóc vô dụng chỉ muốn ăn bám ở tầng dưới đã đến mách lẻo với bọn
anh rồi, nói là bị con mèo hoang em nhặt về cào?”
“Ừm” Ôn Thiển cười thừa nhận, “Anh ta nên thấy may mắn là Tiểu Bạch bây giờ
chưa biến dị, nếu không một vuốt của nó, đầu anh ta đã dọn nhà rồi”
Ôn Nhượng sững sờ: “Động vật có thể biến dị sao?”
“Kiếp trước là như vậy, dù sao Tiểu Bạch của chúng ta đã biến dị, oai phong
như một con sư tử lớn!”
Cho nên, cô không chỉ phải tích trữ thức ăn cho mèo, ngày mai còn phải ra
ngoài tích trữ thêm thịt cho nó nữa!
Ôn Nhượng nghe thấy vậy liền phấn chấn, quay đầu nhìn Ôn Trường Ninh.
“Bố, con muốn nuôi chó”
Ôn Trường Ninh: “Sắp xếp đi! Bố cũng muốn!”
Một đêm trôi qua, sáng hôm sau, Ôn Trường Ninh ra ngoài mua chó, Lý Mặc đi
chợ mua thịt và rau, Ôn Thiển và Ôn Nhượng đi gặp nhà sản xuất thiết bị máy
nông nghiệp đã hẹn hôm qua.
Đối phương không ngờ người đến lại là hai người trẻ tuổi, không khỏi ngơ ngác,
không hiểu họ mua thứ này để làm gì.
Ôn Nhượng đáp: “Nhà tôi thầu không ít đất, muốn làm một trang trại”
Nhà cung cấp bừng tỉnh gật đầu, đây là thanh niên trẻ khởi nghiệp à! Liền dẫn
họ đi xem sản phẩm.
Ôn Thiển không hiểu gì về những thứ này, nhưng không ngờ Ôn Nhượng lại có
thể nói chuyện qua lại với nhà cung cấp một cách trôi chảy, không hề giống
một người mới.
Cô không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Anh học đại học ngành nông nghiệp à?”
Ôn Nhượng quay đầu nhìn cô, vẻ mặt ghét bỏ.
“Tối qua tra tài liệu, em tưởng anh là em à?”
“” Cô làm sao chứ, cô cũng rất lợi hại mà!
Đi theo sau Ôn Nhượng như một kẻ vô dụng, Ôn Thiển nghĩ xem nên tích trữ
xăng và dầu diesel như thế nào.
Theo lý mà nói, cô có lẽ có thể lấy được dầu ở trạm xăng, nhưng sau khi vào
không gian thì lấy gì để chứa?
Ngay lúc cô đang suy nghĩ, Ôn Nhượng đã thỏa thuận xong với nhà cung cấp.
Máy gặt, máy cày, máy gieo hạt, máy phun thuốc, máy tưới, máy nghiền thức
ăn gia súc, máy cắt cỏ, máy bóc vỏ ngô, máy tách hạt ngô, máy xay xát gạo,
hai người một hơi mua mười loại máy, hết hơn mười vạn.
Sau khi giao dịch xong, nhà cung cấp vui vẻ hỏi họ muốn giao hàng đến đâu?
Ôn Thiển đáp, “Chúng tôi lái xe dẫn đường phía trước, giao hàng đến đầu làng
là được, các anh đổ thêm chút xăng vào xe, người của chúng tôi sẽ qua lái về,
cũng tiện thử máy luôn”
Nhà cung cấp vội vàng sắp xếp công nhân chất hàng lên xe, đi theo hai vị
khách hàng trẻ tuổi tài cao.
Ôn Nhượng lái xe đến vùng nông thôn mà ông bà ngoại trước đây từng sống,
bây giờ trong làng về cơ bản đã không còn ai, dù có cũng là những người già.
Người trẻ không ai muốn ở lại trong làng, hoặc là lên thành phố mua nhà, hoặc
là ra ngoài làm thuê.
Tài xế xe tải và công nhân dỡ máy móc xuống xong liền đi ngay, không cần họ
làm thêm việc, họ rất vui.
Ôn Thiển đợi họ đi xa rồi, mới thu máy móc vào không gian, dẫn Ôn Nhượng
cùng vào xem.
Đúng như cô dự đoán trước đó, không gian vẫn đang mở rộng, nhưng tốc độ đã
chậm lại, rõ ràng tỷ lệ quy đổi đã không còn là một nghìn tệ một mét vuông
nữa.
“Ting! Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ trang bị nông trại, phần thưởng là một
suất thành viên canh tác nông trại!”
Giọng nói của hệ thống lại vang lên, Ôn Thiển nghe xong khẽ cười thành tiếng.
Cha cô chính là người được trời chọn để làm nông, không chạy đi đâu được!
Ôn Thiển nói tin tốt này cho Ôn Nhượng, Ôn Nhượng nghe xong cũng vô cùng
vui mừng.
Như vậy, cả gia đình bốn người của họ đều có thể ra vào không gian rồi!
Hai người lái xe quay về, khi đi qua cửa hàng lương thực, chợ, lại vào mua
thêm năm trăm cân gạo, bột mì và hai trăm cân thịt bò, khi về gần đến thành
phố, Ôn Thiển đột nhiên phát hiện ra một nơi tốt!
“Anh, anh xem ở đó có phải là kho chứa hàng của mấy trang thương mại điện
tử lớn và siêu thị không?!”