Trọng Sinh, Cả Nhà Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Sát Xuyên Mạt Thế

Chương 43: Lại không chọc gì cô, nổi nóng cái gì?



Sẵn sàng

Tiếng súng đã thu hút thêm nhiều nhân viên chiến đấu trong căn cứ, họ lần

lượt chạy ra, thấy nhóm Ôn Thiển đã giếc một đồng đội của mình, còn cầm

súng uy hiếp một người khác, cũng lập tức giơ súng trong tay lên, nhắm

vào họ.

“Bỏ súng xuống!”

“Thả con tin ra!”

Ôn Thiển nghe họ la hét, chỉ cảm thấy buồn cười.

Cô cúi đầu nghịch khẩu súng trong tay, quyết định thu vào túi mình.

Ôn Thiển: “Không muốn lãng phí thời gian với các người, đưa tôi đi gặp Mặc

Hàn, là anh ta bảo tôi đến”

Ôn Thiển nói ra tên người đó, một đám người nghe xong nhìn nhau, vẻ mặt đều

không thể tin nổi.

“Tất cả đang làm gì ở đây?!”

Phía sau đám đông, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Ôn Thiển thuận thế nhìn qua, liền thấy người đội trưởng mà cô đã gặp ở trung

tâm thương mại hôm đó, từ trong đám đông bước ra.

Anh ta nhìn thấy cảnh tượng ở cổng căn cứ cũng sững sờ một lúc, sau đó vẻ

mặt không vui nhìn về phía Ôn Thiển, hỏi.

“Người là do cô giếc?”

“Đúng” Ôn Thiển thẳng thắn thừa nhận, “Nhưng là anh ta ra tay trước, muốn

giếc tôi”

Nghiệp Tinh Hoa không ngờ trên địa bàn của mình lại gặp phải kẻ kiêu ngạo

như vậy, lửa giận lập tức bùng lên, cũng rút súng ra.

Sau đó, anh ta nghe thấy thuộc hạ bên cạnh nhỏ giọng nói.

“Sếp, cô ta nói là Mặc trưởng quan bảo cô ta đến”

Nghiệp Tinh Hoa sững người, nghi hoặc nhìn Ôn Thiển, hỏi: “Cô tên gì?”

“Ôn Thiển”

Nghiệp Tinh Hoa im lặng, không tình nguyện hạ súng xuống, cũng bảo những

người bên cạnh làm như vậy.

“Tất cả bỏ súng xuống đi”

Anh ta chính là nhận lệnh của Mặc Hàn, đến đây để đón ba người Ôn Thiển.

Nghiệp Tinh Hoa không hiểu tại sao trưởng quan bận rộn như vậy, lại còn

muốn gặp loại người này.

Anh ta dẫn ba người Ôn Thiển đến văn phòng của Mặc Hàn, thầm nghĩ lát nữa

gặp rồi, nhất định phải mách tội họ!

Nếu trưởng quan biết họ đã giếc người của mình, tuyệt đối sẽ không tha cho

họ!

Ôn Thiển cứ như vậy bình an vô sự được đưa vào căn cứ, khiến đám đông xem

náo nhiệt vô cùng chấn động.

Họ vừa rồi đã tận mắt chứng kiến Ôn Thiển giếc chết ba người đàn ông kia

như thế nào, có người trước đó còn nghi ngờ video trên mạng đã qua chỉnh

sửa hiệu ứng, nhưng sau khi trải qua chuyện hôm nay, họ đã hoàn toàn tin vào

thực lực của Ôn Thiển.

Trương Tử Dương đứng gần, nhìn càng rõ hơn.

Thậm chí anh ta còn bị máu văng đầy người, thi thể của người bị chặt đầu,

đã ngã xuống ngay dưới chân anh ta.

Anh ta sợ đến toát mồ hôi lạnh, ngay cả chân cũng mềm nhũn. Cuối cùng phải

nhờ cha mẹ dìu, mới chậm rãi bước vào cổng căn cứ.

Ôn Thiển bị Nghiệp Tinh Hoa dẫn đến trước mặt Mặc Hàn, vừa vào phòng, đã

nghe thấy Nghiệp Tinh Hoa vội vàng mách tội.

“Báo cáo trưởng quan! Ôn Thiển vừa rồi đã giếc hại ba người dân và một đội

viên của chúng ta trước cổng căn cứ! Xin trưởng quan chỉ thị xử lý!”

Ôn Thiển không nói nên lời liếc anh ta một cái, trong lòng không khỏi thầm

mắng.

Làm gì cũng dở, tố cáo là giỏi nhất.

Chỉ có anh có miệng! Chỉ có anh biết nói!

Mặc Hàn đang lật xem một tập tài liệu, anh đọc xong một cách nghiêm túc, ký

tên mình vào trang cuối cùng, rồi mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Ôn

Thiển.

“Nói đi, chuyện là thế nào?”

“Báo cáo trưởng quan, báo cáo vừa rồi của anh ta có sai sót. Nói chính xác, là

tôi đã giếc một đội viên của phe anh, ba người dân, và làm một người dân

trọng thương”

Ôn Thiển mặt không biểu cảm, giọng nói không chút gợn sóng.

Tên khốn bị cô đá nát “trứng” kia tuy còn sống, nhưng sau này chắc chắn sẽ

sống không bằng chết.

Tuyền Lê

“Lý do tôi giếc bốn người dân đó, là vì họ muốn cưỡng hiếp tôi. Tôi giếc

đội viên của phe anh, là vì anh ta muốn bắn chết tôi. Anh xem, chốt an toàn

của khẩu súng này đã mở, cò súng đã lên, chỉ cần ngón tay anh ta khẽ bóp

một cái là tôi toi mạng rồi. Sợ chết tôi rồi”

Ôn Thiển lấy khẩu súng ra cho Mặc Hàn xem một cái, rồi lại nhanh chóng

giấu tay ra sau lưng, sợ Mặc Hàn mở miệng đòi súng.

Nghiệp Tinh Hoa bị lời nói của cô làm cho kinh ngạc.

Sợ chết tôi rồi?

xuyen-mat-the/chuong-43-lai-khong-choc-gi-co-noi-nong-cai-gihtml]

Sao cô ta có thể mặt dày nói ra những lời như vậy? Anh ta đâu có thấy cô ta có

vẻ gì là sợ hãi!

Mặc Hàn nghe lời cô nói, như có điều suy nghĩ mà gật đầu.

“Tự vệ chính đáng”

Ôn Thiển: “Đúng vậy! Trưởng quan anh minh!”

Nghiệp Tinh Hoa: “???”

Mặc Hàn nhìn về phía Nghiệp Tinh Hoa, lại nói: “Tăng cường nhân lực để duy

trì trật tự trong căn cứ, chuyện như thế này tôi không muốn nghe lại lần thứ

hai”

Nghiệp Tinh Hoa: “Vâng! Trưởng quan!”

“Ra ngoài đi, đưa Trương Đóa Đóa của đội y tế đến đây”

“Tuân lệnh! Trưởng quan!”

Nghiệp Tinh Hoa quay người rời đi, đóng cửa lại, Ôn Thiển thở phào một hơi

dài.

Cô đối diện với ánh mắt của Mặc Hàn, không ngờ người này cũng khá tốt, rất

biết nói lý lẽ.

Ôn Nhượng và Cố Nhiên vừa rồi đều toát mồ hôi lạnh, dù sao nếu vị trưởng

quan này ra lệnh không cho họ rời đi, thì hôm nay họ chắc chắn có mọc cánh

cũng khó thoát.

Mặc Hàn nhìn động tác giấu súng của Ôn Thiển, cụp mắt xuống tiếp tục ký

các tài liệu trên bàn, giọng nhàn nhạt nhắc nhở.

“Ra ngoài tháo đạn đi, nếu không dễ bị cướp cò”

“Ồ”

Ôn Thiển thấy anh ta vẫn còn để ý đến khẩu súng này, bĩu môi, có chút

không vui.

Người này sao lại nhỏ mọn như vậy, dưới trướng anh ta có bao nhiêu người,

bao nhiêu súng, tặng cô một khẩu thì đã sao?

Hôm nay cô đến đây là để tặng không vật tư, bao nhiêu vật tư đó đổi lấy một

thông tin vô dụng cộng thêm một khẩu súng, anh ta cũng không thiệt thòi gì

chứ?

Ôn Thiển quay người đi ra ngoài, mở cửa bắn một phát lên trời, dọa cho người

đang canh gác ở cửa giật mình một cái.

Cô bắn xong quay lại, đóng sầm cửa lại, đi đến trước bàn đặt khẩu súng

xuống.

Cái bàn bị lực đặt súng của cô làm cho rung lên một cái, cây bút trong tay

Mặc Hàn lệch đi, nét cuối cùng trong tên của anh ta vạch ra một đường rất

dài.

Ôn Thiển nhìn thấy, vội vàng quay đầu đi coi như không thấy.

Mặc Hàn nhìn chằm chằm vào cái tên bị viết lệch, nhìn một lúc lâu, rồi mới

nhìn lại Ôn Thiển.

“Lại không chọc gì cô, nổi nóng cái gì?”

Ôn Thiển muốn nói dối là cô không có, nhưng lại nghĩ đến dị năng đọc tâm

biến thái của anh ta, nên dứt khoát cũng không giả vờ nữa, có gì nói đó.

“Ai bảo anh nhỏ mọn như vậy? Một khẩu súng thôi mà anh cũng đòi lại, cùng

lắm thì tôi lấy thêm chút vật tư đổi với anh thôi!”

“Tôi đã nói là tôi muốn khẩu súng này à?”

Ôn Thiển lập tức im bặt.

Ôn Nhượng ở phía sau cúi đầu ôm trán, muốn kéo em gái mình chạy bán sống

bán chết.

Mặc Hàn thở dài một hơi, tiếp tục xem tập tài liệu tiếp theo.

Ôn Thiển ngẫm nghĩ lại câu nói vừa rồi của anh ta, rồi cẩn thận cầm lại khẩu

súng. Thấy anh ta không có phản ứng, lúc này mới đi về bên cạnh Ôn Nhượng.

Ôn Nhượng nghiến răng, nhỏ giọng nói chuyện với em gái.

“Em có thể bớt nóng tính lại một chút không, muốn chết cũng đừng kéo anh

theo?”

“Anh em ruột thịt, chính là không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng

phải chết cùng ngày cùng tháng cùng năm”

Hai người nhỏ giọng thì thầm, Cố Nhiên đứng bên cạnh nghe, tâm trạng không

thể nào phức tạp hơn.

Hôm nay anh vốn đã rất đau lòng buồn bã, nhưng bây giờ những cảm xúc đó

dường như đã biến mất, thứ còn lại, chỉ là lo lắng.

Hôm nay họ có thật sự có thể bình an vô sự bước ra khỏi cổng căn cứ này

không?

Cố Nhiên bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Trong phòng yên tĩnh, Mặc Hàn vẫn luôn bận rộn, không xem tài liệu thì cũng

là nghe điện thoại.

Ba người Ôn Thiển dựa vào tường đứng cạnh nhau, cúi đầu nhìn mũi giày của

mình, không dám làm phiền.

Cứ như vậy họ không biết đã đợi bao lâu, ngoài cửa cuối cùng lại vang lên

giọng của Nghiệp Tinh Hoa.

“Báo cáo trưởng quan! Người đã được đưa đến!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.