Tạ Tuệ Lệ nhắn tin cho Nhiếp Dự, bảo Nhiếp Dự hẹn thời gian với đại sư.
Nhiếp Dự hỏi Giang Hoài Tuyết, Giang Hoài Tuyết tính toán ngày giờ, nói là tối
thứ Sáu tuần này.
Nhiếp Dự trả lời tin nhắn của mẹ xong, tò mò hỏi Giang Hoài Tuyết: “Chuyện
này cũng phải xem ngày sao?”
Giang Hoài Tuyết nói: “Đương nhiên rồi, không chỉ xem ngày mà còn phải xem
giờ nữa. Nếu không tại sao trong lịch lại có ngày tốt ngày xấu, cưới hỏi tang
ma đều phải chọn giờ lành?”
Nhiếp Dự cảm thán: “Vậy ra môn phái của cậu cũng phức tạp thật đấy”
Giang Hoài Tuyết: “Không phức tạp đâu, cũng có quy luật khoa học nhất định
cả đấy”
Nhiếp Dự: “”
Nghe một người phi khoa học nhất nói về khoa học đúng là một trải nghiệm
mới lạ.
Tuần này trôi qua rất nhanh, chiều thứ Sáu sau khi tan học, Giang Hoài Tuyết
xách túi đi ra khỏi cổng trường, trong lòng nghĩ đến người họ hàng kỳ lạ của
Nhiếp Dự.
Rốt cuộc là người như thế nào mà lại có tử khí đen ngòm trên người chứ?
“Giang Hoài Tuyết!” Mễ Bình vừa gọi to tên cô vừa chạy về phía cô.
Giang Hoài Tuyết nghe thấy liền quay đầu lại.
Mễ Bình thở hổn hển dừng lại trước mặt cô: “Cậu, cậu, cậu”
Ánh mắt Giang Hoài Tuyết đảo qua mặt Mễ Bình, dứt khoát xòe một tay ra:
“Đưa đây”
Mễ Bình vừa điều hòa lại nhịp thở vừa ngơ ngác nhìn cô: “Hả?”
Giang Hoài Tuyết nói: “Tôi đã nói rồi, xem xong phải trả tiền. Chuyện của anh
cậu đã được giải quyết, cậu không định quỵt nợ đấy chứ?”
Mễ Bình có chút bối rối: “Cậu tự tin thế cơ à?”
“Tôi chưa bao giờ xem sai cả” Giang Hoài Tuyết mỉm cười: “Nhưng hôm qua tôi
cũng không chắc cậu sẽ nghe lời tôi, dù sao trông cậu có vẻ khá thân thiết với
Nguyễn Như Mạn. Cuối cùng anh cậu có thể tránh được tai họa cũng là do lựa
chọn của cậu”
tai-san-hang-ty/chuong-13.html]
Mễ Bình vô thức phủ nhận: “Tôi không thân với Nguyễn Như Mạn lắm đâu, chỉ
là bạn bè xã giao cùng nhóm thôi”
“Chuyện đó tôi không quan tâm” Giang Hoài Tuyết thản nhiên nói: “Cậu chỉ
cần nói cho tôi biết, tôi xem đúng chứ?”
“. Đúng” Mễ Bình thừa nhận.
Hóa ra, anh trai của Mễ Bình là Mễ Ngạn hôm nay ra ngoài gặp khách hàng,
chiều quay về công ty, ban đầu anh ta chọn một con đường tắt, phải đi qua
một cây cầu vượt.
Lúc đó xe đã cách đầu cầu chưa đầy trăm mét, Mễ Ngạn bỗng nhiên nhớ tới lời
em gái dặn dò hôm qua, bảo anh ta tránh xa cầu, may mà anh ta cũng không
vội, liền bảo tài xế quay đầu đổi đường.
Không ngờ vừa quay xe xong, phía sau liền vang lên một tiếng “Ầm”. Họ quay
lại nhìn thì thấy cây cầu đó đã gãy đôi, đổ sập xuống đất, biến thành một đống
đổ nát.
Mễ Ngạn và tài xế đều há hốc mồm.
Vừa rồi nếu họ không quay đầu lại thì lúc này chắc đã đi đến gần cầu rồi. Tuy
không đến mức chết nhưng bị thương nặng là khó tránh khỏi.
Ánh mắt tài xế nhìn Mễ Ngạn đã thay đổi, như thể đang nhìn thần tiên, run rẩy
hỏi: “Mễ tổng, sao anh biết cây cầu này không thể đi qua vậy?”
Mễ Ngạn cũng run rẩy lắc đầu: “Tôi cũng không biết. Là em gái tôi hôm qua
nói gặp được một vị đại sư, bảo tôi hôm nay tránh xa cầu, rồi vừa nhìn thấy
cầu tôi liền nhớ tới chuyện này”
Tài xế cũng biết Mễ Ngạn có em gái, trong lòng không khỏi kính nể: “Xem ra
Mễ tiểu thư đúng là gặp được cao nhân rồi”
May mà lúc cầu sập không có ai đi qua, không gây ra thương vong. Mễ Ngạn
và tài xế ở lại hiện trường một lúc để bình tĩnh lại rồi vội vã quay về.
Mễ Ngạn vừa lên xe đã kể lại chuyện này cho Mễ Bình, còn chuyển cho cô ấy
một khoản tiền lớn, bảo cô ấy mời vị đại sư đó đến nhà chơi. Nếu đại sư không
muốn thì cũng không sao, cứ đưa tiền là được.
Mễ Bình nghe xong cũng không thể tin nổi, nhưng cô ấy biết anh trai mình
không thể nào đem chuyện này ra đùa.
Cô ấy xin số tài khoản của Giang Hoài Tuyết rồi chuyển tiền cho cô, nghĩ đến
chuyện anh trai gặp phải vẫn còn thấy sợ hãi: “Cảm ơn cậu nhiều lắm, bố mẹ
tôi cũng rất muốn mời cậu ăn cơm, không biết cậu khi nào rảnh?”
Giang Hoài Tuyết suy nghĩ một chút: “Tuần này tôi có hẹn rồi, tuần sau đi, tối
thứ Sáu tuần sau tôi đi cùng cậu”
Mễ Bình vội vàng đồng ý.