“Ủa? Không phải anh nên nói mấy đồng đó không cần, cho em hết sao?”
Tạ Trọng Diên trầm giọng: “Tiền… em cho, anh muốn”
Giang Hoài Tuyết không nhận ra điều lạ, còn đùa: “Có phải ai đưa tiền anh
cũng nhận, không kén chọn đúng không?”
Tạ Trọng Diên: “Sắp có rồi”
Giang Hoài Tuyết cười: “Vậy anh chờ em”
Cô bước ra cửa rồi quay lại, bổ sung: “À, tối em về ăn cơm, nhớ để phần em
nhé”
Chưa đợi Tạ Trọng Diên đáp, cô đã đi mất.
Tạ Trọng Diên ngồi yên với cuốn sách, ánh mắt dán vào cửa như muốn nhìn ra
hoa. Một lúc sau, anh khẽ cười.
Giang Hoài Tuyết trở lại xe thấy Cảnh Dư Hạo thì giật mình: “Tôi đi có chút xíu,
sao trông anh như vừa khóc xong thế?”
Mắt Cảnh Dư Hạo đỏ hoe, tơ máu nổi rõ sắc mặt cực kỳ khó coi.
Anh ta căm hận: “Tên họ Lưu kia vừa gọi giả vờ hỏi thăm tình hình còn bảo
muốn đích thân đến bệnh viện. Tôi từ chối rồi”
Giang Hoài Tuyết cảm thán: “Ông ta không giả vờ đâu, là không yên tâm”
“Có vẻ ông ta rất hận bố cậu. Đến mức này rồi mà còn muốn tận mắt kiểm
chứng kết quả”
Cảnh Dư Hạo giờ mới phản ứng lại, tức đến run người đấm mạnh vào tay lái,
hiếm khi chửi thề: “Đệt! Tôi thật không hiểu, bố tôi đối xử với ông ta tốt như
thế…”
Giang Hoài Tuyết: “Đến lúc đó anh tự hỏi ông ta”
Cô thắt dây an toàn: “Điều chỉnh tâm trạng đi, giờ đến bệnh viện. Tới nơi, anh
gọi cho ông ta”
Hôm nay hai người chạy qua chạy lại, lúc đến bệnh viện đã chiều muộn. Vừa
vào phòng bệnh của bố Cảnh Dư Hạo, điện thoại Giang Hoài Tuyết liền reo lên.
Nhìn qua, hóa ra là Tạ Trọng Diên vừa gặp.
“Alo?”
Giọng trầm của Tạ Trọng Diên vang lên: “Quên hỏi, em chưa ăn trưa đúng
không?”
“Ờ…” Giang Hoài Tuyết như bị bắt quả tang: “Em chưa đói, lát ăn”
tai-san-hang-ty/chuong-78.html]
Tạ Trọng Diên ngẫm: “Em đến bệnh viện rồi?”
“Ừ, giờ không tiện lắm, tối về em ăn”
Tạ Trọng Diên không nói thêm, cúp máy.
Giang Hoài Tuyết tưởng anh đồng ý, quên béng chuyện này, bắt đầu lấy lá bùa
ra.
“Cái này, hòa vào nước, tìm cách cho Cảnh tiên sinh uống”
Bố Cảnh Dư Hạo nằm trên giường, khí sắc xám xịt, âm u. Sau khi Cảnh Dư Hạo
làm theo hướng dẫn, sắc mặt ông dần cải thiện rõ rệt.
Giang Hoài Tuyết đưa thêm một lá bùa: “Cái này, dán lên ngực Cảnh tiên
sinh”
“Ngực, bên trái tim, anh đặt bên nào đấy?”
Cảnh Dư Hạo vội chuyển tay từ phải sang trái, ngượng ngùng nói: “Hơi căng
thẳng”
Giang Hoài Tuyết an ủi: “Đừng lo, không có sự cố đâu”
Cảnh Dư Hạo thấy cô làm vài động tác trên không rồi châm một nén hương đặt
ở đầu giường bố anh ta. Nén hương tự đứng thẳng cháy mà không cần đỡ.
Anh ta sốc: “Cái… cái này làm thế nào?”
Giang Hoài Tuyết không giải thích rõ, nói đại: “Thao tác phản trọng lực”
Cảnh Dư Hạo: “…”
Dùng khoa học giải thích được luôn à?
Giang Hoài Tuyết: “Gọi cho gã họ Lưu kia đi. Nói bố anh tỉnh rồi. Nếu ông ta
muốn đến thì cứ bảo cần tĩnh dưỡng hai ngày, hẹn ông ta hai ngày sau”
Cảnh Dư Hạo kìm ném cơn giận lôi điện thoại ra gọi, cố giữ giọng bình thường
nói: “Vâng, bác sĩ bảo chỉ bị hoảng sợ, không nghiêm trọng lắm nhân tiện nghỉ
ngơi cho khỏe”
“Hôm nay thì thôi, tối qua chú vừa đến, vất vả rồi. Bố cháu cần tĩnh dưỡng hai
ngày, nếu chú Lưu rảnh thì cứ ghé nhé”
“Vâng, cảm ơn chú Lưu”
Cảnh Dư Hạo nhịn đến mặt xanh lét, cúp máy rồi phỉ nhổ: “Đồ súc sinh!”
Giang Hoài Tuyết kéo ghế ngồi: “Được rồi, giờ chỉ cần chờ”
Cô chỉ nén hương ở đầu giường: “Khi nào khói hương rối loạn là lúc ông ta ra
tay”