Đời trước vì làm việc quá sức mà đột tử ngay trên bàn mổ, thật ra cô cũng
từng do dự, nếu được sống lại một lần nữa, có nên đổi một công việc khác,
một cách sống khác hay không?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn yêu y học, vẫn thích cảm giác cầm dao mổ
trong tay.
Vì vậy, đại học y ở thế giới này, cô nhất định phải thi đậu.
Thẩm Thanh Viễn nhìn đôi mắt cô trong veo sáng rỡ, tràn đầy mong đợi và sức
sống, bỗng nhiên cảm thấy trước đây mình thật sự đã đánh giá thấp cô gái
này.
“Chúc cháu đạt được ước nguyện”
“Cảm ơn ông, cháu sẽ cố gắng”
Nhận được lời chúc từ ông ngoại, Tô Niệm Niệm vui ra mặt. Cô ôm chồng sách
về phòng mình.
Ngoài hai cuốn sách y, những cuốn còn lại đều là danh tác và sách lịch sử
cách mạng.
Chưa đến giờ nấu cơm, cô tiện tay cầm một cuốn, tựa lưng ngồi bên giường
đọc, trong lòng vẫn không ngừng kinh ngạc trước sự chu đáo của người đàn
ông ấy.
Anh ấy làm sao biết bình thường cô hay buồn chán?
Trong căn phòng sáng sủa, Tô Niệm Niệm lật sách đến trang mình từng đọc
dở. Ở phần lề trống cạnh dòng chữ in, không biết từ khi nào xuất hiện một
dòng chữ viết bằng bút máy. Cô khẽ cau mày nhìn kỹ, chỉ thấy ghi:
[Mỗi lần đọc sách không nên quá 50 phút, nghỉ 10 phút, nhớ kết hợp làm việc
và nghỉ ngơi]
Nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ, cô vừa nhìn đã nhận ra, là chữ của Lạc Thừa.
Cô lật thêm vài trang nữa, cứ cách hai ba trang lại có một câu dặn dò hoặc
một câu châm ngôn sống.
Tiếp đó cô mở những cuốn khác ra xem, cũng tương tự.
Tô Niệm Niệm ngẩng đầu khỏi trang sách, cố nhớ lại, cô nhớ rất rõ, lúc trước
khi mình đọc, trong sách hình như chưa từng có những dòng chú thích này.
Vậy thì… hẳn là do Lạc Thừa ghi vào khi đọc sách.
Chỉ là kiểu vừa đọc vừa ghi chú thế này… đúng là hành vi mà học sinh gương
mẫu ba tốt mới làm.
Có sách bầu bạn, buổi sáng trôi qua trong chớp mắt.
Khi cô từ phòng bước ra, trong phòng khách rộng lớn đã có mấy người ngồi.
Ngoài Thẩm Phóng, những người còn lại cô đều không quen.
Nghe thấy tiếng bước chân, mọi người đều quay sang nhìn cô, trong mắt mỗi
người đều lóe lên vẻ kinh diễm.
“Này? Cô gái này là ai vậy? Thẩm Phóng, cậu lén quen bạn gái sau lưng bọn tôi
hồi nào thế hả?”
Một người đàn ông để tóc húi cua không hề che giấu ánh mắt dò xét, gần như
muốn dùng kính lúp soi cô.
Hành động ấy khiến Tô Niệm Niệm khẽ nhíu mày rất nhẹ. Cô lễ phép gật đầu,
rồi trực tiếp lướt qua họ, đi thẳng vào bếp.
Thẩm Phóng cũng thấy hành vi của bạn mình hơi quá đà, vội kéo người kia
ngồi xuống, giải thích:
“Nói bừa cái gì thế? Đó là đầu bếp ông nội tôi mời về, không biết thì đừng nói
lung tung”
Nghe nói là đầu bếp, mấy người kia đều tỏ vẻ kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ,
nếu nhà mình cũng có một đầu bếp xinh đẹp thế này thì tốt biết mấy.
Tuy vậy, thấy Thẩm Phóng bảo vệ như vậy, họ cũng không dám đùa cợt thêm.
nien-dai/chuong-76-chiec-banh-tu-tren-troi-roi-xuong-1.html]
Người vừa có hành động khoa trương kia chính là Trương Chi Đạo, cháu trai
của Trương Mộ Lễ. Anh ta lại liếc nhìn về phía bếp, hạ giọng hỏi Thẩm Phóng:
“Này, cô gái đó có người yêu chưa? Tôi thấy mình hình như đã trúng tiếng sét
ái tình rồi”
“Thôi đi ông ơi. Trong vòng một tháng cậu ít nhất cũng ‘yêu từ cái nhìn đầu
tiên’ với ba cô gái rồi. Tôi khuyên cậu thu lại cái tâm đó đi, không thì ông tôi sẽ
không tha cho cậu đâu”
Thẩm Phóng trợn mắt liếc anh ta, hoàn toàn không muốn để Tô Niệm Niệm
dính dáng chút nào tới con khỉ tăng động này.
Trương Chi Đạo sợ nhất là Thẩm Thanh Viễn. Nghe nhắc tới ông cụ, anh ta tặc
lưỡi, cười gượng:
“Đừng nói nghiêm trọng thế chứ, toàn là tin đồn thôi mà”
“À đúng rồi, nhắc tới tin đồn, cậu nghe chưa? Thằng Triệu Lượng bị bắt rồi”
“Hắn phạm tội gì vậy?!”
Chủ đề này lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ai nấy thi nhau bàn
tán.
Chỉ vì Triệu Lượng quá đáng ghét, giờ cuối cùng cũng bị tống vào trong, đúng
là hả dạ lòng người.
Khi Tô Niệm Niệm bưng đĩa trái cây từ bếp ra, vừa hay nghe được cuộc trò
chuyện đó, bước chân cô khựng lại, trong lòng đầy kinh ngạc.
Triệu Lượng sao lại đột nhiên bị bắt?
Chẳng lẽ là do Lạc Thừa làm?
Bảo sao dạo này không có ai tìm cô báo thù…
“Tôi nghe nói mấy chuyện trước kia hắn cưỡng hiếp phụ nữ rồi đâm người
đều bị lật ra hết. Bên kinh thành hình như rất coi trọng vụ này, lần này cho dù
ông nội hắn ra mặt cũng không cứu nổi”
“Hắn còn làm mấy chuyện bẩn thỉu như vậy à?!”
“Đúng là đáng đời!”
Thấy Tô Niệm Niệm mang trái cây ra, Thẩm Phóng lập tức chấm dứt đề tài,
đứng dậy nhận lấy đĩa:
“Cảm ơn cô. Trưa nay bọn tôi ăn ở đây, trong bếp còn đủ đồ không?”
Ban đầu bữa trưa chỉ định nấu canh cá diếc và hai món đơn giản là đủ, giờ đột
nhiên thêm bốn năm người. Tô Niệm Niệm suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
“Vậy tôi làm lẩu đồng cho mọi người nhé, trời lạnh ăn cái này hợp lắm”
Lúc này, Trương Chi Đạo bỗng xáp lại, cười hì hì bắt chuyện:
“Đồng chí, sao cô biết tôi thích ăn lẩu thế? Phiền cô quá rồi”
Tô Niệm Niệm hoàn toàn không có chút thiện cảm nào với người đàn ông quá
tự nhiên này. Cô vô thức lùi lại một bước, thái độ lễ phép nhưng xa cách, rồi
quay về bếp, không ra ngoài nữa.
Trương Chi Đạo thấy vậy thì xụ mặt, bị đả kích không nhẹ. Anh ta không hiểu
từ khi nào mình lại trở nên kém hấp dẫn đến thế…
Còn Thẩm Phóng chỉ cười khẩy một tiếng, thiếu điều nói thẳng hai chữ: “Đáng
đời”
…