Cả hai đều rất ăn ý, không ai mở miệng. Giang Nghiên đứng im bất động, hai
tay siết chặt bên hông như đang chờ nhận bản án.
Trước mặt Nhan Yểu, anh rất hiếm khi có được dũng khí như lúc này.
Thời gian trôi chậm rãi, không gian trống trải khiến cả hai càng thêm nặng nề.
Cuối cùng, vẫn là Nhan Yểu mở lời, phá vỡ sự im lặng: “Anh thích tôi?”
Cô không ngẩng đầu, cũng chẳng nhìn vào mắt anh.
Giờ nghĩ lại, việc trong mắt anh luôn phản chiếu bóng dáng cô, cũng chẳng
phải chuyện ngẫu nhiên.
“Ừm”
Cuối cùng thì bí mật chôn giấu mười năm trời của anh cũng bị cô phát hiện.
“Từ bao giờ?”
“Không nhớ rõ”
Ánh mắt cô khựng lại, rồi nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang đứng đó.
Giang Nghiên cảm nhận được ánh nhìn của cô, bàn tay siết chặt thêm một lần
nữa.
Anh không nói dối. Việc anh thích cô là sau này mới chợt nhận ra, nhưng lúc
đó, anh đã không còn đường lui nữa rồi.
“Hồi cấp ba hình như. chúng ta cũng chẳng gặp nhau mấy lần”
“Lúc đó em đã giúp tôi, ở sân bóng rổ” Giang Nghiên nói, vẻ ngoài trông như
bình tĩnh tự nhiên, nhưng bên trong lại đang gào thét trong im lặng. “Sau giờ
tan học, ở sân bóng rổ gần cổng nam”
Nhan Yểu im lặng hai giây, rồi lạnh lùng buông ra một câu: “Tôi không nhớ
nữa”
Câu trả lời đó vốn nằm trong dự liệu, vậy mà khoảnh khắc nghe được, tim anh
vẫn không khỏi nhói đau.
Khi đó, cô thậm chí chưa từng liếc mắt nhìn anh lấy một lần, làm sao có thể
nhớ được?
Có lẽ với cô, buổi hoàng hôn hôm ấy chỉ là một lần tiện tay giúp đỡ vì nổi hứng
nhất thời, chưa bao giờ nghĩ rằng điều đó sẽ in sâu vào lòng người khác.
Bao đêm dài không ngủ, Giang Nghiên từng tự hỏi, nếu hôm đó Nhan Yểu
không ra tay giúp đỡ, liệu mười năm qua anh có sống dễ chịu hơn không?
“Vậy nên, chỉ vì lần đó mà anh”
Câu nói của Nhan Yểu còn chưa dứt, người đàn ông đứng cách đó không xa đã
đột ngột cắt lời cô: “Không phải”
Giang Nghiên ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau, không khí giữa họ
bỗng trở nên căng thẳng một cách khó tả.
“Nhan Yểu, tôi không phải thằng ngốc, biết phân biệt giữa cảm động và thích
thật sự”
Môi cô khẽ mở ra, nhưng chẳng thể thốt nên lời nào.
Vài giây sau, cô ngậm miệng lại, im lặng một lần nữa bao trùm cả hai người.
Từng cơn đau âm ỉ dội lên từ lồng ngực, Giang Nghiên biết rõ người phụ nữ
trước mặt không có tình cảm với anh. Thậm chí ngay cả những ký ức từng có
với anh, cô cũng chẳng buồn nhớ. Sự tồn tại của anh trong lòng cô, chỉ là một
chương mờ nhạt đã phai màu theo năm tháng.
Anh có thể chấp nhận bị quên lãng, dù sao thì mối tình đơn phương không có
hồi kết năm đó cũng chỉ là độc thoại của riêng anh. Nhưng anh không ngờ,
tình cảm mình từng dốc lòng trao đi lại bị nghi ngờ như vậy.
Có lẽ trong mắt cô, anh chỉ là một thằng mọt sách vô vị.
Cũng giống như mười năm trước, lần vô tình đi ngang qua con hẻm ngoài
trường. Khi ấy, anh nhìn thấy cô đang đứng cùng đám học sinh trường nghề,
trò chuyện rôm rả. Trong đám đông, có người chọc ghẹo: “Nè, hình như có
người nói Giang Nghiên thích cậu đấy?”
Cô gái đang rít thuốc chẳng mảy may phản ứng, thậm chí sắc mặt cũng
không đổi.
Người kia lại hỏi tiếp: “Thằng đó nổi tiếng lắm mà? Nghe nói thi lần nào cũng
đứng nhất lớp, cậu không thấy sao? Gặp dạng đó, chắc theo đuổi cũng dễ ợt
ha?”
Ngay sau đó, anh nghe thấy cô gái khẽ mở miệng, thờ ơ buông một câu khiến
anh khổ sở suốt gần mười năm: “Giang Nghiên à? Thì cũng chỉ là học sinh
ngoan thôi”
Từ bé đến lớn, anh đã nghe không biết bao nhiêu lời khen, “học sinh ngoan”
đáng ra là một từ mang nghĩa tốt đẹp. Vậy mà từ miệng cô nói ra, nó lại chói
tai đến thế.
Giọng điệu của cô rất bình thản, như thể chỉ đang tùy tiện nhắc tới ai đó,
nhưng câu nói ấy lại lạnh lùng vạch ra ranh giới giữa hai người. Là ranh giới
khi ấy anh không dám vượt qua.
Có những cảm xúc thật sự không thể lý giải, đến tận bây giờ, trong những đêm
dài thao thức, Giang Nghiên vẫn hay nhớ lại khoảnh khắc ấy.
Anh từng tự hỏi, vì sao cô có thể yêu đương với biết bao người xung quanh, chỉ
riêng anh là không?
Cho dù chỉ là hứng thú nhất thời, hay chơi đùa qua đường, ít ra cũng hãy cho
anh một cơ hội để hy vọng.
Mỗi khi ý nghĩ đó nảy sinh, anh lại muốn tự tát mình một cái thật mạnh vì quá
hèn mọn.
Thế nhưng, cho dù thế nào, những ý nghĩ ấy vẫn như đám cỏ dại mọc tràn, lan
rộng khắp nơi, mười năm trôi qua vẫn âm ỉ sinh sôi, rồi kết tinh thành một con
quỷ xấu xí trong tim.
Giang Nghiên luôn biết rõ, họ chỉ là hai đường thẳng song song, có giao nhau
cũng chỉ là thoáng chốc, sau đó lại càng lúc càng xa.
Thế nhưng cuộc gặp gỡ trong quán cà phê hôm ấy lại khiến anh một lần nữa
không kìm được mà sinh ra ảo tưởng.
Anh chỉ muốn có một cơ hội, một cơ hội theo đuổi cô như bao người khác.
“Anh thích tôi ở điểm nào?”