Căn hộ của Giang Nghiên thực ra cách Q đại không xa, khiến Nhan Yểu bất
giác nhớ đến hôm trời mưa hôm đó.
Rõ ràng khi ấy Giang Nghiên đã nói dối vì tư tâm. Cô cũng không vạch trần, chỉ
lúc nghe anh đọc địa chỉ thì mỉm cười nhìn anh với ánh mắt nửa cười nửa
không, khiến sắc mặt người đàn ông thoáng căng lên, cả đoạn đường sau đó
cũng im lặng ít nói.
Trước đây lúc yêu đương, Nhan Yểu không phải chưa từng đến nhà bạn trai,
nhưng đa phần là đến để “làm việc người lớn”, rất hiếm có dịp như hôm nay, chỉ
đơn giản đến ăn một bữa cơm.
Rõ ràng người đàn ông này đã chuẩn bị từ trước. Trong tủ giày có một đôi giày
mới dành cho nữ, kiểu dáng đáng yêu, phần mũi còn có hai cái nơ bướm, khiến
Nhan Yểu bật cười. Nhưng giày vừa chân, lại rất thoải mái, nên cô cũng chẳng
so đo cái gu có phần sến súa ấy.
Căn hộ của Giang Nghiên không nhỏ, bài trí theo phong cách tối giản, nhìn qua
có vẻ hơi lạnh lẽo, nhưng Nhan Yểu lại thấy so với nhà mình, chỗ này ấm áp và
có hơi người hơn nhiều.
Anh nấu ăn rất nhanh, toàn là mấy món thường ngày, chưa tới nửa tiếng đã
bưng hết lên bàn. Khéo sao, toàn bộ đều là món cô thích.
Nhan Yểu ngồi trước bàn ăn, hứng thú nhìn anh đi qua đi lại, mãi đến khi anh
đặt tô canh cuối cùng xuống bàn, cô mới dùng ánh mắt ý vị sâu xa chỉ vào bàn
ăn: “Giải thích một chút đi?”
Giang Nghiên ngồi xuống đối diện, đối diện với ánh nhìn trêu ghẹo trong mắt
cô, vừa múc canh vừa bình tĩnh đáp: “Lúc học cấp ba, thấy em ở căng-tin hay
ăn mấy món này”
Ánh mắt Nhan Yểu khựng lại trong giây lát, nhất thời không rõ nên cảm thán
sự chu đáo tỉ mỉ của người đàn ông này, hay cảm thán vì sau ngần ấy năm anh
vẫn còn nhớ rõ.
“Chừng ấy năm rồi, anh không sợ khẩu vị em thay đổi à?”
“Không thay đổi” Giang Nghiên nói, giờ khi đã đối diện với cô, anh cũng có thể
ung dung nhắc đến quãng thời gian từng đơn phương kia.
“Trước đó anh xác nhận rồi”
Bất giác nhớ lại bữa cơm lần trước khi mời anh vì cảm ơn, lúc đó người gọi
món là Giang Nghiên, và toàn bộ đều hợp khẩu vị cô. Lúc đó cô cứ nghĩ là
trùng hợp. Bây giờ nghĩ lại, tất cả cái gọi là trùng hợp đều là dụng tâm từ phía
anh.
Cả bữa ăn diễn ra trong im lặng, hai người đều không nói nhiều, nhưng chính
sự yên tĩnh đó, cộng thêm một bàn đồ ăn nhà làm đơn giản, lại khiến không khí
giữa cả hai trở nên yên ấm lạ thường.
Ăn xong, Nhan Yểu chủ động nói sẽ rửa bát, nhưng Giang Nghiên nhất quyết
không để cô động tay, đuổi thẳng cô ra phòng khách. Một lúc sau, anh bưng
khay trái cây ra, rồi lần lượt lấy sạc dự phòng, dây sạc, cả mền nhỏ lẫn gạt tàn
cũng mang ra luôn.
Sự chu đáo và quan tâm ấy lại khiến Nhan Yểu thấy hơi không biết phải làm
sao.
Tiếng nước bát loảng xoảng vang lên từ trong bếp. Nhan Yểu ngồi im trên sofa,
nhìn đĩa trái cây được cắt tỉa tỉ mỉ, nhưng chẳng động đũa chút nào.
Không biết bao lâu sau, cô đứng dậy đi ra ban công ngoài phòng khách, khép
cửa kính lại rồi mới rút hộp thuốc ra hút.
Điếu thuốc mới cháy được nửa thì chuông điện thoại reo, là Tần Chiêu gọi
đến.
“Ra ngoài làm ly không?”
Khóe môi Nhan Yểu khẽ nhếch, đối diện với người bạn cũ này, cô vô thức thả
lỏng hơn nhiều.
“Vài tiếng trước mới gặp xong, giờ lại rủ đi uống?”
“Vừa mới làm xong việc, lâu lắm rồi không gặp, uống một lần cũng đâu quá
đáng?”
Người phụ nữ hơi nheo mắt lại, chậm rãi nhả ra một vòng khói, mấy giây sau
đáp: “Không đi. Đang ở nhà anh ấy”
“Anh ấy” đó là ai, đã quá rõ ràng. Đầu dây bên kia im lặng một chốc, rồi lại bật
cười trêu ghẹo: “Không phải mới quen à? Tiến triển nhanh ghê?”
Nhan Yểu nhất thời không lên tiếng, nhưng sắc mặt đã lạnh đi vài phần, giọng
nói khi cất lên cũng mang theo chút nghiêm túc mà chính cô cũng không ngờ
tới:
“Đừng nói linh tinh. Anh ấy không giống người khác”
Lần này bên kia im lặng càng lâu, lâu đến mức Nhan Yểu cứ tưởng anh ta đã
cúp máy. Nhưng rồi, giọng nói của Tần Chiêu vang lên có chút mơ hồ khó
đoán: “Nghe nói, người cậu đang quen là Giang Nghiên”
Nhan Yểu không ngờ tin đồn lan nhanh đến thế. Nhưng lúc này cô cũng không
có ý định phủ nhận, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Ngay sau đó, bên tai liền vang lên tiếng cười nhạt, mang theo mấy phần giễu
cợt: “Cậu thấy hai người các cậu xứng đôi thật à?”