Trên chiếc bàn tròn nhỏ là một hộp quà bằng gấm. Nghe nói đó là một chiếc
bát ăn cơm.
Lê Sơ Huyền trước khi mở đã đoán chiếc bát này không tầm thường, chỉ là
không ngờ, thứ mà Lục Sầm nói mua cho cô để “ăn cơm” lại là một chiếc bát
cổ bằng sứ Nhữ diêu men rạn màu xanh thẫm.
Cô nhướng mày: “Chiếc bát này có thể giúp tôi ăn ngon hơn, tăng thêm vài cân
thịt à?”
“Có lẽ vậy” Lục Sầm nhìn cô, cũng chẳng để tâm chiếc bát quý giá này là dùng
để ăn cơm hay ăn trái cây.
Anh chỉ quan tâm một điều: “Quà của tôi đâu, thưa cô Lê?”
Lê Sơ Huyền bước xuống khỏi chiếc ghế cao, từ trong phòng quần áo, giữa một
đống quà hiệu mà cô còn chưa kịp sắp xếp, lôi ra một chiếc hộp nhỏ, hai tay
“cung kính” dâng lên.
Đến lượt Lục Sầm nhướng mày: “Lê tổng định qua loa với tôi thế à?”
“Không cần thì trả lại đây”
Cô còn chưa kịp giật lại từ tay anh, anh đã mở hộp quà ra.
Một chiếc Patek Philippe phiên bản giới hạn bằng thép, mặt đồng hồ là một
đóa hoa dạ lan hương màu tím được vẽ tay tinh xảo. Là do chính tay cô vẽ.
“Phiên bản đặt riêng, độc nhất vô nhị. Lục tổng còn cảm thấy qua loa nữa
không?”
Cô chỉ cười nhàn nhạt như vậy, nhưng trong ánh mắt đắc ý ấy chứa đựng vạn
ánh sao, tựa như cả dải ngân hà đang đổ xuống.
Mưa chảy trên khung cửa kính sát đất, ngưng tụ thành hơi nước. Tiếng tí tách
ngoài kia hòa cùng nhịp tim của hai người. Anh cười một cách khó hiểu nhìn
cô ăn bánh kem. Bình decanter pha lê đã “đánh thức” rượu xong, thứ chất lỏng
tinh khiết và thơm nồng được rót vào ly, chỉ một lớp mỏng dưới đáy.
Hai chiếc ly chạm vào nhau. Chúc mừng một năm nữa lại qua.
——————–
“Sao giọng cậu khàn thế này? Cảm lạnh à?”
Lúc này là ba giờ chiều, Ứng Chỉ gọi điện cho Lê Sơ Huyền, rủ cô đi uống trà.
Mà cô, thì vẫn đang nằm trên giường của Lục Sầm, vừa mới tỉnh ngủ.
Lê Sơ Huyền: “…”
“Thì… ừm, mới ngủ dậy nên giọng nó vậy”
Ứng Chỉ: “Mới ngủ dậy? Tối qua cậu đi ăn trộm à?”
Lê Sơ Huyền không hiểu: “Tối qua Giáng Sinh, chẳng lẽ hai người đi ngủ sớm
à?”
Ứng Chỉ càng không hiểu hơn: “Ăn cơm xong là đến khách sạn thôi, hai giờ là
xong xuôi đi ngủ rồi”
Cả hai đầu dây cùng im lặng.
Ứng Chỉ thăm dò, không chắc chắn hỏi: “Lục tổng… ‘khỏe’ vậy á? Cả một đêm?”
Lê Sơ Huyền: “Vậy hai người không xem một bộ phim, uống chút rượu hay gì
à?”
“Hả? Không phải,” đầu dây bên kia của Ứng Chỉ vô cùng khó hiểu, “Hai người là
bạn tình mà cũng cần ‘lễ nghi’ đến thế cơ à?”
Lê Sơ Huyền lại im lặng. Bọn họ thậm chí còn ăn bánh kem, kỷ niệm bốn năm
bên nhau.
Ứng Chỉ: “Thôi được rồi, cậu ngủ tiếp đi”
Đối phương cúp máy.
Lê Sơ Huyền kéo chăn, mở điện thoại lướt một vòng. Mọi người đều đang trong
kỳ nghỉ, không có tin nhắn nào tìm cô. Cô thở phào nhẹ nhõm, đang định khóa
màn hình để dậy rửa mặt thì một tin nhắn thoại của Ứng Chỉ gửi đến.
Cô thuận tay bấm mở. Vừa đúng lúc Lục Sầm đẩy cửa phòng ngủ bước vào.
Hai giọng nói cùng lúc vang lên.
“Dậy rồi à?” – Giọng Lục Sầm
“Chị em ơi ra đây tớ dẫn đi ăn canh lộc nhung tẩm bổ đi nè! CẢ MỘT ĐÊM Á!
Sao mà cậu chịu nổi hay vậy???” – Giọng Ứng Chỉ từ điện thoại
Lê Sơ Huyền: “…”
Khoảnh khắc đó, trong đầu cô chỉ vang lên câu thơ của nhà thơ Tạng Khắc
Gia: “Có những người còn sống, nhưng người như đã chết” Cô rõ ràng không
phải ý đó mà!
Thôi, cô từ bỏ việc giãy giụa, không giải thích nữa.
Cô ném điện thoại lên chiếc chăn bông lộn xộn, nó nảy lên vài cái rồi nằm im,
giống như trái tim đã chết của cô vậy.
Người đàn ông đứng ở cửa rõ ràng đã nghe thấy câu nói đó, bàn tay đang đẩy
cửa của anh khựng lại một chút. Im lặng một hồi, anh hỏi: “Ngày thường ở bên
ngoài em toàn ‘bịa chuyện’ về tôi như thế à?”
Oan quá đi mà!
Giây phút này, Lê Sơ Huyền đã khắc sâu ý nghĩa của câu thành ngữ “trăm cái
miệng cũng không thể biện giải”.
Lục Sầm cũng không xoáy sâu vào vấn đề, chủ động cho qua chuyện này: “Dậy
rồi thì ra ngoài ăn chút gì đi”
“Không ăn, tôi ra ngoài uống canh”
…
Cả hai lại cùng im lặng, một lúc lâu.
Lê Sơ Huyền thầm nghĩ: Mình chắc chắn là mới ngủ dậy nên não vẫn chưa tỉnh
táo.
———–
Tài xế hôm nay nghỉ phép, Lục Sầm lái xe đưa cô đi. Nơi cô hẹn với Ứng Chỉ là
một quán trà chiều ngắm cảnh biển trên cao ở cảng Victoria.
Trong thang máy, Ứng Chỉ đứng trước gương chỉnh lại vài sợi tóc bị gió thổi rối,
nói với cô: “Khách sạn báo là món canh của cậu phải đặt trước một ngày, hôm
nay chỉ có thể uống trà sữa thôi”
Lê Sơ Huyền: “…” Lại một ngày bị lừa.
Cửa thang máy mở ra, nhân viên phục vụ ở cửa đang nói chuyện với hai người
phụ nữ.
“Xin lỗi cô, nhà hàng của chúng tôi có chế độ hội viên”