Dưới chân run lên, Dương Tuyết cảm thấy luồng khí lạnh quanh người càng lúc
càng đậm đặc.
Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng khóc nức nở vang lên từ không xa, cùng tiếng
vung vũ khí nặng nề, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
“Hu hu…”
“Cứu mạng… cứu…”
“Cạch… cạch…”
“Mau lên! Chôn xong rồi rời đi ngay!”
Lần theo hướng phát ra âm thanh, Dương Tuyết bay đến phía trên hiện trường,
vừa nhìn thấy cảnh tượng bên dưới, máu trong người nàng như chảy ngược,
cả người rơi vào trạng thái kinh hoàng xen lẫn phẫn nộ!
“Dừng tay!” Trong cơn tức giận tột độ, nàng hét lên một tiếng, rồi lao thẳng
đến trước mặt bọn họ!
Chỉ thấy mấy tên nam nhân lén lút, bịt mặt nửa kín, một người đang cầm xẻng
xúc đất xử lý xác chết!
Không,vẫn còn người sống!
“Ai đó?” Bọn chúng thấy một nữ tử đột nhiên xuất hiện trước mặt, theo bản
năng lùi lại!
“Lá gan to thật đấy, tự chui đầu vào rọ à” Tên cầm đầu nhìn rõ mặt Dương
Tuyết, nhếch môi cười nham hiểm, “Thú vị đấy, ngươi là định để chúng ta vui vẻ
một phen sao?”
“Ha ha ha!”
“Ha ha ha~ nữ nhân này xinh quá trời, đè nàng ta xuống chắc còn hơn tiên nữ
sống!”
“Ư… cứu ta…” Người đang bị vùi trong đất thều thào cầu cứu, yếu đến mức như
sắp tắt thở. Nếu không phải tu vi của Dương Tuyết đã cao, e rằng sẽ không
nghe thấy gì.
Toàn thân lạnh buốt, Dương Tuyết chưa bao giờ phẫn nộ đến thế. Nàng siết
chặt roi trong tay, cảm thấy huyết mạch dồn lên đầu đến tê dại!
Không bằng súc sinh!
“Bốp!” Một roi quất thẳng, tên nam nhân đang đứng cạnh người cầu cứu lập
tức bị đánh bay vào gốc cây, chết ngay tại chỗ!
Vì hiện tại tu vi đã tăng cao, Dương Tuyết cũng sở hữu năng lực cộng cảm
mạnh mẽ. Dù cách vài bước, nàng cũng lập tức cảm nhận được ý thức của nữ
nhân cầu cứu, hiểu ra tất cả những gì đã xảy ra!
Những người bị chúng đem đi chôn sống đều là nữ nhân bị bắt từ nước láng
giềng!
Ban đầu họ là người Nữ Nhi Quốc, nhưng sau khi bị buôn bán sang đây, họ bị
cưỡng ép, hành hạ tàn tệ. Trong số đó còn có những nữ nhân bình thường của
nước kia.
Có người bị gán tội rồi trở thành gái lầu xanh, có người bị lừa gạt biến thành
công cụ mua vui cho nam nhân. Khi mắc bệnh, sắp chết, họ bị đưa đến đây…
Nơi này là một bãi tha ma nằm ở ranh giới ba nước, núi cao hoàng đế xa,
không ai quản, cũng không ai muốn quản. Thế nên bọn súc sinh mới chọn nơi
này để chôn sống người!
Khi họ không còn giá trị lợi dụng, chúng chẳng buồn đợi họ chết, mà trực tiếp
kéo đi, để khỏi phải tốn thêm cơm nước.
“Đại ca chết rồi! Giết nàng cho ta!” Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, mấy tên
còn lại trơ mắt nhìn đồng bọn chết ngay tại chỗ, sau vài giây ngẩn ngơ mới
kịp phản ứng.
“Con đàn bà thối tha từ đâu tới, dám giếc huynh đệ chúng ta, để ta cho ngươi
biết tay!” Tên cầm đầu nhổ bãi nước bọt, xắn tay áo bước tới chỗ Dương Tuyết!
Mắt nàng đỏ ngầu vì giận, nếu không phải còn người cần cứu, nàng thật sự
chẳng muốn chạm vào bọn súc sinh này!
“Cút!” Dương Tuyết vung roi lần nữa, đánh bay một tên khác. Nàng lập tức lao
đến bên nữ nhân đang bị vùi dưới đất, kéo người ra khỏi đống bùn!
“A!”
“Ma kìa!”
Thấy lại có thêm đồng bọn bị đánh bay chết tươi, hai tên còn lại hoảng loạn
hét lên!
“Chạy mau!” Một tên kêu lên rồi quay đầu bỏ chạy về phía rừng!
“Muốn chạy?” Dương Tuyết cười lạnh, “Quay lại đây!”
Lần này nàng quăng roi, trói gọn cả hai lại!
Sau đó, nàng ngồi xuống trị thương cho nữ nhân sắp chết kia.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác
nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Nhưng ngón tay nàng run rẩy không dám chạm vào thân thể tàn tạ ấy, chỉ dám
dùng linh lực chữa trị.
Nữ nhân ấy toàn thân không còn chỗ nào lành lặn, xương cốt gãy vài chỗ, tuy
chưa chết nhưng đã gần như chỉ còn một hơi thở mong manh.
“Không…” Người ấy yếu ớt thốt ra một chữ, hé mở một mắt, nhìn thấy nữ tử
trước mặt đang khóc vì mình, liền gắng gượng nở một nụ cười: “Cảm ơn…”
“Ngươi đừng nói nữa, ta đang trị thương cho ngươi…” Dương Tuyết nghẹn ngào.
“Đừng… cứu ta…”
“Hãy thay ta… báo… báo thù…”
Nàng ta không muốn sống nữa.
Trước đó kêu cứu, chỉ vì không cam lòng. Không cam lòng phải chết một
cách nhục nhã như vậy.
Các nàng đã từng sống trên đời này, trải qua cuộc sống còn tàn khốc hơn cả
địa ngục, đến cuối cùng lại phải chết trong cảnh như vậy… nàng không cam
lòng!
Trước đó, mấy gã nam nhân ấy đưa các nàng đến đây vào nửa đêm, ngay cả
khi sắp chết cũng không quên làm nhục thân thể các nàng…
“Không… đừng mà…” Dương Tuyết bật khóc thành tiếng, “Ngươi vẫn còn cơ
hội… vẫn còn cơ hội sống sót”
Bất kể đã trải qua những gì, nếu đã chết thì là hết thật rồi, chẳng còn gì nữa,
không thể cứu vãn được.
“Không… cảm ơn…” Nữ nhân nhẹ nhàng nâng tay, những ngón tay run rẩy như
muốn vuốt lên má Dương Tuyết, nhưng rất nhanh đã rơi xuống đất.
Dương Tuyết luống cuống, nhìn đôi tay sưng đỏ lở loét của nàng ta mà nghẹn
ngào không nói nên lời.
“Giết bọn chúng đi!” Trong ánh mắt liếc thấy hai tên nam nhân vẫn còn đang
giãy giụa, ánh mắt nữ nhân trở nên tàn độc, sát ý bùng lên khiến ánh mắt nàng
ta gần như tan rã!
“Được!” Dương Tuyết cố gắng gật đầu, “Ta sẽ giếc chúng, báo thù cho các
ngươi!”
Nói rồi, nàng lập tức đứng dậy, đi đến trước mặt hai tên nam nhân đang bị trói!
“Muốn nói gì trước khi chết không?” Nhìn xuống từ trên cao, đối diện với
những kẻ từng không việc ác nào không làm, lòng người không bằng súc vật,
Dương Tuyết hít sâu một hơi, lạnh nhạt cất tiếng.
“Ta sẽ giếc ngươi!”
“Con đàn bà thối tha…”
Không đợi bọn chúng nói hết, Dương Tuyết vung tay, roi trói lập tức kéo cả hai
lên không trung, dưới sức mạnh của pháp lực, sợi roi càng lúc càng siết chặt!
“Giết… giết!” Nữ tử dưới đất cố sức giãy giụa, bật ra tiếng gầm yếu ớt!
Dương Tuyết như bị dao cắt vào tim, phải là oán hận sâu đậm đến mức nào
mới khiến người hấp hối vẫn cố gắng sống chỉ để nhìn thấy kẻ thù bị trừng trị?
Đã vậy thì… không thể để chúng chết quá dễ dàng!
“Xoẹt!” Nàng giơ tay vạch mấy đường trong không trung, trên thân thể hai tên
bị trói lập tức xuất hiện mấy vết thương sâu hoắm, máu chảy ròng ròng!
“A a a!” Thấy chúng bị báo ứng, nữ tử đang nằm dưới đất đột nhiên bật dậy
rống lên một tiếng, giống như hồi quang phản chiếu!
“Vút!”
“Vút!”
Nếu như nguyện vọng cuối cùng của nàng là được nhìn thấy cảnh này…
Vậy thì để nàng được toại nguyện!
Dương Tuyết nhắm mắt lại, từng nhát từng nhát xé nát thân xác của chúng.
Nàng chưa từng nghĩ, nhân gian lại có bi kịch tàn khốc đến thế, mà nàng lại vô
tình bắt gặp.
Chỉ cần nàng đến những nơi như thế này để tu luyện, nhất định sẽ chạm mặt
những cảnh tượng mà con người bình thường không dám tưởng tượng!
Toàn thân nàng đau đến nghẹt thở, không dám nghĩ bản thân chỉ vì muốn
mạnh hơn mà phải tận mắt chứng kiến những điều như vậy!
Ban đầu nàng chỉ nghĩ rằng, nơi bãi tha ma này nếu có những xác chết bị
thảm sát, thì giúp họ khâu lại cơ thể, rồi chôn cất tử tế là đủ…
“Cảm ơn ngươi” Ngay lúc Dương Tuyết đang quỳ trên mặt đất, nước mắt lăn
dài, giọng nói nhẹ nhàng của một nữ nhân vang lên bên tai.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy vài bóng nữ tử gầy gò hiện ra trước mặt, tất cả
đều đang nhìn nàng.
“Cảm ơn cô nương đã báo thù rửa hận thay chúng ta”
Thì ra, nữ nhân ấy đã chết, linh hồn cùng những nữ tử bị đưa đến nơi này cùng
nhau xuất hiện.
Trên khuôn mặt họ mang theo nụ cười nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lại liếc về phía
đám nam nhân đang bị lăng trì.
“Tha chết cho hai đứa đó là còn nhẹ quá,” nữ tử vừa mới tắt thở oán khí cũng
dần phai nhạt, vì trước khi chết nàng đã tận mắt thấy cảnh tượng ấy. Nàng
chỉ vào linh hồn của kẻ đã chết ngay từ đầu, nói, “Để linh hồn chúng cũng
phải chịu trừng phạt đi”
Dương Tuyết lau nước mắt, trong tiếng gào rú thê thảm từ xa vọng lại, nàng
triệu hồi cây roi Bạch Cốt Tinh trong tay, chuẩn bị bắt đầu trừng phạt linh hồn.