Chương 38: Liệu ta có xứng đáng?
Thời khắc này, không quan trọng việc quân khí đã có sẵn từ trước. Bọn người
vì chột dạ mà cắn đoạn dây bấc đã chứng tỏ trong lòng bọn hắn có quỷ. Nói
quân khí là của Tâm Thạch đã ở trong bao vải từ trước thì liệu có mấy ai tin.
Toàn bộ quy vào ngụy tạo chứng cứ để vu oan giá họa.
Cũng có thể gọi là một pha đổi trắng thay đen. Bởi Tâm Thạch từ chính chủ
của bao vải trở thành người bị hại. Đám người tố cáo Tâm Thạch không những
không đạt được mục đích còn mang thêm tội nội gián. Này người ta gọi là
trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Tâm Thạch lặng lẽ nhìn lấy từng người muốn đẩy hắn vào chỗ chết dần bị
trói gô lại, bọn chúng sẽ bị áp giải sang Nha Môn xử lý. Hắn muốn ghi nhớ kỹ
khuôn mặt từng người, dù khi sang nha môn thì kết cục của bọn chúng cũng
chẳng tốt đẹp gì cho cam. Nhưng hắn vẫn muốn nhớ, cả kẻ người đứng đằng
sau những chuyện này.
Người đời có câu hay lắm. Bi kịch sẽ trở thành hài kịch nếu nhân vật chính
không phải là ngươi. Dù đã đoán được từ trước, một màn kẻ tổn thương lại
muốn tổn thương người khác của A Vũ cùng Phùng quản sự cũng chỉ là chứng
thực cho suy đoán của hắn mà thôi.
Phùng quản sự lúc này sắc mặt thâm trầm đến cực điểm. Dù phủi đi mối quan
hệ với A Vũ nhưng sau lần này, lão mất nhiều lắm. Mất cái uy của người làm
quản sự, bị một nữ nhân quát tháo đã đành, một cái chân chạy cũng phải vội
vàng đạp đi để tránh liên lụy đến bản thân. Chưa kể đến, lần này hắn xem như
đã đắc tội chết với Tâm Thạch.
Lão biết Quỳnh Dao không có thẳng tay xử lão chỉ vì nể mặt Phùng Thanh
Lang, con trai lão. Cái tín vật lệnh bài của Hắc Sa Bang là do lão đưa cho A Vũ,
có lẽ Quỳnh Dao cũng đoán được nhưng vì lý do trên nên nàng không loại bỏ
hắn ngay.
Giải quyết xong đám người tố oan Tâm Thạch. Quỳnh Dao cùng lão đạo sĩ liền
rời đi. Người sau lúc này không còn vẻ lão đạo, dáng đi có chút tùy tiện, không
còn ngó nghiêng xung quanh tính toán cái gì huyền cơ.
“Này! Vậy rốt cuộc lão ta phải hay không là tiên sư?”
“Chắc không a! Tiên sư thần long thấy đầu không thấy đuôi, làm gì xuất đầu lộ
diện trước phàm phu tục tử! Lại đi giải oan cho cái tạp dịch bao giờ”
Dù khá rõ là những trò ma quỷ mà lão đạo sĩ dùng ban nãy chỉ để tác dụng
trấn tràn, đánh mạnh vào tâm lý của nghi phạm. Nhưng quả thật chuyện tiên
sư xuất hiện cũng làm nhen nhóm sự hiếu kỳ trong lòng đám người. Mà người
khi chán sẽ thích bát quái nhân sinh, không ngăn được nhân gia nhiều chuyện.
…
Lão đạo sĩ cùng Trác Quỳnh Dao đang song song bước đi trong ánh chiều tà.
Lão đạo sĩ lúc này đã không còn bộ dạng lão đạo như ban nãy. Dù vẫn vận đạo
bào hành nghề, nhưng khí chất lúc này đã khác một trời một vực. lớp da nhăn
nhúm không còn, thay vào đó là làn da mịn màng như tuyết, có thể miêu tả
như gái đôi mươi. Hoặc… cũng có thể lão đạo sĩ vốn cũng không phải nam
nhân.
“Đa tạ Lạc Nhạn quán chủ lần này cùng ta diễn một tuồng tuyệt đối… điện
ảnh” – Quỳnh Dao đang đứng đối diện với người được gọi là Lạc Nhạn quán
chủ. Nghĩ đến màn tái hiện xử án tài tình của quan xưa, miệng Quỳnh Dao
không nhịn được mà nhếch lên một đường cong.
Người sau nghe đến “tuyệt đối điện ảnh” thì hơi nhíu nhíu mày, vì cụm từ này
hơi khó hiểu. Nhưng cũng có thể đoán được là Quỳnh Dao đang tán thưởng
diễn kỹ của mình. Nghĩ vậy, nàng gật đầu đáp Quỳnh Dao, giọng mang theo vài
phần ý vị thâm trường:
“Trác tiểu thư cũng không nên chủ quan! Sau ngày hôm nay, huyện thành sẽ
rất náo nhiệt!”
Quỳnh Dao nghe vậy, nàng lập tức thu lại nụ cười. Trông thấy sắc mặt Quỳnh
Dao thay đổi, Lạc Nhạn quán chủ lên tiếng hỏi:
“Tiểu thư đang muộn phiền chuyện tín vật lệnh bài?”
Quỳnh Dao nghe vậy thì gật đầu xác nhận.
Tín vật lệnh bài được đặt ở trong bao vải cũng không phải loại cao cấp gì.
Giống như cứ tìm cái bang chúng cấp thấp của Hắc Sa Bang diệt khẩu thì có
một cái y chang. Phùng quản sự cũng có thể mua lại từ Hắc Sa Bang với giá
vài đồng bạc lẻ. Vì lý do này cộng với suất võ cử đã hứa cho Phùng Thanh
Lang mà nàng không loại bỏ Phùng quản sự.
Nhưng nàng muốn tận dụng cơ hội này sang gõ đầu Hắc Sa Bang một cái.
Vấn đề là mấy trại thổ phỉ Trác gia “lỡ” bưng ít nhiều cũng thuộc quản lý của
bọn chúng. Bây giờ đi sang gõ một gõ thì cả hai bên gần như đạt đến cục diện
không chết không thôi. Bọn chúng có thể nể mặt tri huyện không gây hấn với
thương đội lúc này. Nhưng đến lúc tri huyện không còn bảo đảm nữa thì đám
này ắt sẽ là những kẻ đầu tiên trả thù Trác Gia, thậm chí là bộ dáng điên cuồng
nhất.
Nhưng nếu không gõ thì một khi tin tức truyền ra. Dù Hắc Sa Bang có hay
không nhận bọn ám tử này – ý chỉ đám bị áp giải sang Nha Môn. Thì Trác Gia
vẫn rơi vào thế buộc phải có hành động, nếu không người ta sẽ nói Thạch Mã
thương đội không có đảm lực. Quả cầu tuyết nàng đang lăn sẽ bị phá vỡ dù ít
hay nhiều.
Trông thấy thần sắc suy tư của Quỳnh Dao. Lạc Nhạn quán chủ quyết định cáo
từ rời đi để lại không gian cho nàng suy nghĩ. Trước khi đi, quán chủ lại hỏi
Quỳnh Dao:
“Về chuyện tiểu thư đã nói… Cho ta một lời chắc chắn. Để tiện sắp xếp nhân
thủ”
Dù Quỳnh Dao đã hứa trong lúc diễn tuồng, nhưng đó là diễn a. Nhân gia muốn
lật lọng cũng dễ lắm, dù cho danh tiếng của gia tộc có tốt đi chăng nữa.
Quỳnh Dao nghe thế thì mỉm cười, nàng tự tin trả lời:
“Châu cô nương yên tâm! Ý ta đã định là sẽ không thay đổi!”
Lạc Nhạn quán chủ nghe vậy thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Dường như
giữa hai người có một cuộc giao dịch nào đó. Sau khi được câu trả lời chắc
chắn của Quỳnh Dao thì nàng lập tức sử dụng thân pháp linh hoạt trứ danh
của võ quán, tức tốc đạp lên mấy tòa nhà rời đi Trác phủ.
Dù vậy, trong lòng Lạc Nhạn quán chủ vẫn mang một nỗi nghi hoặc. Trác
Quỳnh Dao mời nàng đến giúp đỡ là để cứu cái thiếu niên kia hay đơn giản chỉ
là một cái cớ để hai bên thế lực hợp tác sâu hơn. Cái này là chuyện riêng tư
của Quỳnh Dao nên nàng cũng không thể mở miệng ra mà hỏi thẳng. Nghĩ
nghĩ, nàng lắc đầu loại bỏ những suy nghĩ này cho đỡ phiền:
“Ài, không quan trọng những này”
…
Tâm Thạch trở về gian phòng ở khu sinh hoạt. Vì ba huynh đệ Lưu Quan
Trương đã bị áp giải sang Nha Môn nên hắn tạm không phải chia sẻ phòng này
với ai.
Sau khi dọn dẹp một chút thì hắn lại nằm lên tấm chiếu quen thuộc. Có điều là
hắn của lúc này không phải mang gánh nặng tâm lý gì nữa, quân khí cũng đã
bị mang đi làm tang chứng. Chỉ có hơi tiếc là hắn chẳng đổi được đồng bạc
nào. Lòng hơi phiền muộn vì từ lúc xuyên qua đến giờ hắn vẫn hành xử lỗ
mãng, không giống mấy nhân vật trong truyện tí nào.
Nhớ đến những suy nghĩ lúc chiều, lúc hắn nghĩ Quỳnh Dao khả năng cũng là
người xuyên không. Tâm Thạch cảm thấy tác phong của nàng mới thật xứng
đáng người xuyên không. Nàng thông minh, quyết đoán, có hậu trường, biết
tận dụng thế lực…
Có điều hắn không hiểu, tín vật lệnh bài của Hắc Sa Bang hẳn là từ tay Phùng
quản sự mà có. Quỳnh Dao chắc cũng phải biết việc này nhưng lại không xử lý
Phùng quản sự ngay. Giống như có ẩn tình đằng sau mà hắn không biết.
“Liệu ta có xứng đáng?”
Câu hỏi này chợt vang lên trong lòng Tâm Thạch. Không chỉ nói đến việc xứng
đáng làm một người xuyên không, mà là những gì hắn có sau khi xuyên qua
nơi này.
Tâm Thạch cảm thấy lòng có hơi loạn, hắn quyết định thử tu tập thủy hành
hóa nguyên quyết xem có thể cải thiện được chút nào.
danghtml]
Vốn là không nên để những suy nghĩ tạp nham phiền lòng trong lúc tu luyện
pháp quyết, Nhưng hắn cũng không muốn nhập định quá sâu lúc này. Bởi lần
tu tập pháp quyết ở nơi gia gia, trước khi hắn gấp gáp tìm một luồng khí như
trong thư tịch, thì hiệu quả tâm an thực sự có tác dụng.
…
Tại thư phòng của Lâm Phủ,
“Hắc! Thạch Mã thương đội lại có người tàng trữ quân khí a?”
Lâm Văn Quỳ đang ngồi xem thư tịch không rời mắt, mồm vẫn cảm thán, giọng
mang theo một tia trào phúng.
Lâm Văn Hòa đang cung kính đứng một bên, báo cáo tin tức vừa thu được từ
binh lính thường trực ở Nha Môn.
“Đúng vậy thưa phụ thân. Nhân dịp này, chúng ta cho thêm một mồi lửa, náo
Trác Gia một phen chó gà không yên”
Lâm Văn Qùy nghe vậy thì nhìn lại nhi tử, lão nghĩ nghĩ, hỏi lại một lần cho
chắc:
“Mấy nhà kia đã chuẩn bị xong chưa?”
Lâm Văn hòa gật đầu xác nhận.
Được sự xác nhận của nhi tử, Lâm Văn Qùy gật đầu rồi nói:
“Tốt a! Làm cho gọn một chút. Xong chuyến này sẽ không cần phải tìm cái dân
đen kia nữa”
Sự tồn tại của Trần Dần như là cái gai trong mắt, nút thắt trong lòng Lâm Văn
Quỳ. Chuyện ngày hôm đó Trần Dần gục trước Trác Phủ cả thành đều biết.
Đáng lý mọi chuyện sẽ được đè xuống nếu người Trần Dần báo cáo là Nha
Môn, nhưng đáng tiếc là lão chọn Trác Gia.
Để thổ phỉ lộng hành đến phạm vi cận thành là sự sỉ nhục của bộ máy cai trị.
Cũng may là Lâm Gia hành động nhanh chóng. Ngay sau hôm đó liền cho dán
bố cáo diệt phỉ, sóng gió mới không ập lên đầu Lâm Gia.
Nếu Trác Gia dùng Trần Dần làm nhân chứng để báo lên thượng quan rằng
Lâm Gia tắc trách. Để thổ phỉ lộng hành, cộng với những việc Lâm Gia làm
trong bóng tối chẳng may bị điều tra. Lâm Gia sẽ không có kết cục tốt.
Chính vì thế mà Lâm Văn Quỳ phải đứng ra đảm bảo lợi ích thương đạo cho
Trác Gia. Xem như một điều kiện Trác Gia sẽ tạm không dùng Trần Dần làm
nhân chứng tâu lên thượng quan. Dù chuyện đã qua hơn một tháng, dân chúng
trong thành cũng dần quên đi. Nhưng bị người khác nắm đằng chuôi không
phải tác phong làm việc của lão.
Lâm Văn Quỳ muốn một thời cơ. Giờ thì nó đã tới.
…
Chiều ngày hôm sau,
Tâm Thạch lúc này đang quỳ gối đối diện với Lý Phu Tử. Từ hôm qua đến nay,
tâm trạng hắn cứ dằn vặt mãi, lòng như có nút thắt chưa được mở. Sau khi đến
giờ cơm chiều thì hắn đến ngay chỗ ở của ông. Cũng không biết mở lời thế
nào, đứng cũng không dám đứng lâu, chỉ biết quỳ xuống để nhận lỗi.
Lý Phu Tử sắc mặt muộn phiền, chuyện hôm qua lão đã biết từ sớm. Trong
phủ có mấy cái hạ nhân nhiều chuyện, vừa nghe đến tin Tâm Thạch bị tố oan
thì lập tức đi hóng hớt. Bởi Tâm Thạch là học đồ tâm phúc của phu tử nên
không ít người biết đến danh tự Hạo Nam. Chuyện có hồi kết liền có kẻ chạy
đến kể cho lão nhân gia. Lão đầu khi nghe đến đoạn Tâm Thạch bị phát hiện
giấu quân khí thì suýt ngã rạp xuống đất. Cũng may là kể đến Quỳnh Dao giải
oan cho hắn thì Lý Phu Tử cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Ài! Lần sau không được hành sự lỗ mãng nữa…”
Tâm Thạch nghe chữ “lần sau” này cũng không phải lần đầu, sợi dây kinh
nghiệm rút hoài không hết. Cũng may là mỗi lần đều tìm ra đường sống trong
chỗ chết, lần này nếu Quỳnh Dao không tới kịp, hẳn người chơi bài đồng quy
vu tận là hắn chứ không phải A Vũ.
Đang suy nghĩ thì đầu hắn bị Lý Phu Tử cốc một cái thật đau. Sắc mặt ông
nghiêm lại rồi hỏi:
“Biết bản thân ngu xuẩn đến nhường nào không?”
Tâm Thạch bị cái cốc đầu kéo tỉnh, hắn gật gật đầu. Không trách được lão
nhân gia tức giận, chính hắn đã hứa sẽ bảo vệ người thân, vậy mà trong lúc
mọi chuyện chưa đến bước đường cùng thì điều đầu tiên hắn nghĩ đến là đồng
quy vu tận với cái người xa lạ. Tội này là tội thất hứa, thất hứa với người nhà
lớn tuổi là bất hiếu, chưa kể đến hắn từng thề thốt sẽ vì Trác Gia chết không
chối từ. Tóm lại, chỉ trong một khoảnh khắc hắn đã mở khóa đầy đủ thành tựu
từ bất trung, bất nhân, bất nghĩa đến bất hiếu.
Lý Phu Tử cũng hiểu được vì sao Tâm Thạch có suy nghĩ đó. Cũng chỉ không
muốn liên lụy đến người nhà mà thôi. Nhưng suy nghĩ này quá ngu xuẩn,
không trải qua quá trình cân nhắc kỹ lưỡng. Chỉ nghĩ như thế là ngầu.
Tâm Thạch bị gia gia giáo huấn thì trong lòng cũng đỡ áy náy phần nào. Chỉ sợ
ông vẫn một vẻ hiền từ như trước. Nhưng sau lần này, hắn cũng hiểu được, bản
thân có nhiều thứ để mất hơn hắn nghĩ.
Cái Tuyết trông thấy Tâm Thạch bị cốc đầu thì miệng nàng không nhịn được
mà nhếch lên một đường cong, lòng hân hoan kiểu trẻ con hơn thua đạt được
phần thắng. Nàng vẫn ghi sổ lần trước Tâm Thạch cốc đầu nàng, nhưng vì
không khí lúc này cũng không phải lúc anh em trả đũa nhau. Nàng sau đó tiến
tới vỗ vai Tâm Thạch, giọng vẫn non nớt nhưng nói từng câu tròn vành rõ chữ:
“Thạch ca không nên nghĩ quẩn. Nhung tỷ không thích nam nhân yếu đuối”
Tâm Thạch nghe vậy thì mặt tối sầm lại, đàn ông cực kỳ nhạy cảm với từ “yếu”.
Hắn cảm thấy từ lúc cái Tuyết đi theo Quỳnh Dao thì nàng học có hơi nhiều
điều không tốt, nhất là chuyện yêu đương. Hắn cảm thấy phụ nữ nên ở nhà đến
năm bốn mươi hẳn nghĩ đến chuyện hôn sự.
Nghĩ nghĩ, Tâm Thạch nhớ tới điều gì, hắn hỏi cái Tuyết:
“Tuyết Nhi có kể cho Quỳnh Dao hay ai khác biết về Thánh Gióng không?”
Cái Tuyết nghe vậy thì lắc lắc đầu, nàng trả lời:
“Không nha! Muội sợ Quỳnh Dao tỷ ghét Thánh Gióng ăn nhiều, sẽ không cho
muội ăn vặt nữa”
Nghe câu trả lời của cái Tuyết, trong lòng Tâm Thạch thở phào nhẹ nhõm,
miệng không nhịn được mà cười sang sảng vì sự ngây thơ của nàng:
“Tốt! Tuyết Nhi ngoan! Thánh Gióng chỉ mình ta với muội biết thôi! Không được
kể cho ai khác”
P/S: Chi tiết Thánh gióng này về sau là chi tiết để Tâm Thạch với Quỳnh Dao
nhận nhau, sau đó là hợp tác. Còn gì mạnh hơn một người xuyên không? Chính
là hai người xuyên không, hẹ hẹ hẹ.
Dạo này có mấy quả lật sử, anh chị em độc giả đừng vì vài phút lười biếng tra
khảo thông tin mà để lật sự dùng mình làm lá bài chống phá nơi mình sinh ra
và lớn lên. Người nào cõng rắn cắn gà nhà, người nào có công với đất nước
đến Bác cũng nói qua. Nên là anh Thộn à, anh và đức minh quân của anh sẽ
được em đưa vào truyện để tế. Hẹ hẹ hẹ.