Chương 39: Tiền đến chơi nhà – Cảm khí
Cộc! Cộc! Cộc!
Cả ba người đang trò chuyện vui vẻ thì từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Tâm Thạch nghe thấy thì đôi lông mày hơi nhướng lên. Thông thường thì hạ
nhân trong phủ sẽ chỉ đến thu thập sau khi Tâm Thạch rời đi. Hắn tưởng rằng
bọn họ đến để dọn dẹp bát đĩa như thường lệ, nhưng lần này lại đến hơi sớm
nên hắn có chút khó hiểu.
Không để Tâm Thạch khó hiểu quá lâu, sau tiếng “Cộc” thứ ba, giọng một nam
tử trung niên vang lên:
“Cho tại hạ xin hỏi, Hạo Nam huynh đệ có bên trong không?”
Nghe thấy giọng nói người bên ngoài, Tâm Thạch ngời ngợi trong lòng. Giọng
người này có hơi quen tai, chỉ là phần ký ức này hơi nhạt nhòa nên hắn tạm
không xác định được người bên ngoài là ai. Nhưng nghe ngữ điệu là đến tìm
hắn, thì một là có quen biết, hai là có chuyện. Mà sau khi bị người khác tố cáo,
Tâm Thạch trở nên nhạy cảm với người khác rất nhiều. Hít sâu một hơi, cố trấn
tĩnh, Tâm Thạch bước ra mở cửa. Hắn cũng không phải sợ sệt, chỉ là hơi đề
phòng.
Cạch!
Cửa vừa mở ra, thần sắc Tâm Thạch hơi ngẩn ra một chút, người đối diện hắn
cũng vậy. Bởi người tìm Tâm Thạch chính là hậu cần họ Trương, ngày đầu hắn
đến thương đội thì chính người này đã lén cho hắn thêm một cái bánh bao. Về
sau thì Tâm Thạch chuyển đến ăn bám gia gia nên hắn cũng không gặp
Trương hậu cần được mấy lần, chỉ biết người sau hay bị bắt nạt bởi đám người
Lâm Sở Khanh.
“Hạo Nam huynh đệ! Tốt quá, ngươi vẫn khỏe a?” – Trương hậu cần vừa thấy
Tâm Thạch liền sắc mặt hớn hở chào hỏi.
Trông thấy thái độ của Trương hậu cần chuyển biến, Tâm Thạch trong lòng
dâng lên một tia cảnh giác. Bề ngoài sắc mặt hắn vẫn như thường, hắn gật
đầu xem như đáp lễ rồi hỏi:
“Trương h… Thúc đến tìm ta hẳn là có việc đi?”
Tính ra đây cũng là lần đầu Tâm Thạch mở miệng nói chuyện với người này.
Lần trước nhận được bánh bao nhưng lúc đó hắn đang cố tỏ ra là có chỗ dựa,
hống hách một chút để giả bộ cho giống nên hắn không nói lời cảm ơn. Bề
ngoài người này không già, nhưng hai bên tóc mai đã bạc gần hết. Nghĩ nghĩ,
Tâm Thạch vẫn gọi người này tiếng “thúc” cho phải lễ.
Bị Tâm Thạch đoán được tâm tư, Trương hậu cần mấp máy đôi môi, ra vẻ bộ
dáng khó nói nên lời.
Trông thấy thế thì Tâm Thạch nhìn vào bên trong, hắn gật đầu với gia gia và
cái Tuyết một cái rồi quay sang nói với Trương hậu cần:
“Sang bên kia rồi nói”
Cả hai đi sang một góc tường khuất tầm nhìn, Tâm Thạch lúc này lại lên tiếng
trước:
“Có chuyện cứ nói! Nằm trong khả năng ta sẽ cân nhắc một hai”
Cái bánh bao ngày hôm đó cũng không phải là bữa ăn cứu đói gì, nhưng là
nhân gia có lòng tốt, Tâm Thạch cũng không ngại đưa một tay ra giúp. Bởi
thiếu người một đồng vẫn là thiếu, nên tìm cách trả cho lòng nhẹ đi.
Trương hậu cần lúc này thở dài một cái, từ trong khe áo, hắn lôi ra một túi vải
bằng cỡ bàn tay trông cũ kỹ, sẫm màu năm tháng nhưng bên trong hẳn đựng
vặt nặng hoặc quý giá. Nên động tác của người này rất cẩn thận và từ tốn,
giống sợ người khác thấy sẽ không nhịn được lòng tham mà cướp.
Nút thắt của túi vải được mở ra, bên trong ánh ra sáng loáng ánh bạc. Tâm
Thạch trông thấy liền biết việc người này nhờ vả hẳn không đơn giản, vừa định
mở miệng từ chối thì Trương hậu cần dúi vào tay hắn rồi nói:
“Hạo Nam huynh đệ, ta cũng nghe qua chuyện của ngươi ngày hôm qua. Này
là một chút lòng thành, mong huynh đệ nhận lấy”
Tâm Thạch nghe vậy thì ngớ ra một chút. Chuyện hôm qua hắn được Quỳnh
Dao mời cả “đạo sĩ” về để giải oan đã trở thành chủ đề bàn tán của không chỉ
khu tạp dịch, mà còn là trong cả nội bộ thương đội. Người hiểu chuyện thì biết
là tính chất vấn đề nghiêm trọng, điều tra nội gián nên mời người diễn một
tuồng là chuyện bình thường. Nhưng cũng sẽ có kẻ lan tin đồn nhảm, kết hợp
với ưu đãi mà Tâm Thạch đã có từ trước, tin đồn ngày một phóng đại, nói rằng
người chống lưng cho hắn thật sự là Trác tiểu thư.
Tâm Thạch cả ngày hôm nay cũng có khối người đến chào hỏi làm quen nhưng
đều bị hắn lạnh nhạt khước từ vì tâm trạng đang không tốt.
Tâm Thạch cảm thấy, có chỗ dựa cũng không phải chuyện gì tốt. Thông qua
thái độ của Phủng quản sự trước và sau khi Vương đội trưởng đến, Tâm Thạch
có thể kết luận hai người chẳng ưa gì nhau. Chuyện hắn bị phùng quản sự tính
kế ắt có yếu tố này trong đó cấu thành.
Nên cứ có tiếng mà không có miếng cũng không phải là trạng thái gì hay ho.
Chỗ dựa càng to phiền phức càng lớn, hắn cảm thấy không muốn nhận tiếng
này chút nào. Hắn nghĩ Trương Hậu cần đến cũng vì điều này nên định mở
miệng từ chối:
“Trương thúc không cần làm vậy! Vô công bất thụ lộc. Với cả tại hạ cũng chỉ
được Trác tiểu thư giải oan cho, không hẳn đã được nàng ưu ái”
Trương hậu cần bị từ chối thì hơi quýnh lên, lão tiếp tục dúi cái túi vải vào tay
Tâm Thạch. Giọng mang theo mấy phần cấp bách:
“Hạo Nam huynh đệ đừng vội từ chối! Xem như ta gửi cho tiểu huynh đệ giữ
giúp, ta nguyện trả ba thành xem như ít lòng thành”
Tâm Thạch nghe vậy thì hai đầu lông mày hơi nhíu. Nhìn thần sắc của Trương
hậu cần cùng lời hắn nói, Tâm Thạch có thể đoán được người này thà mất tiền
ở chỗ hắn chứ không muốn tự mình giữ lấy. Phải nói trong này có gần hai mươi
lượng bạc, cũng chỉ bằng một nửa lần bán lợn của Dần Cửu nhưng sẽ là một
khoảng tích cóp khá lâu. Đặc biệt là trong thương đội, nơi mà nhân gia thường
mang lương tháng đi chơi bạc thay vì tự giữ lấy, sợ đồng bạn cùng phòng
cuỗm đi. Nhẩm một chút liền đoán được, cũng phải trên dưới mười năm tích
cóp.
Nghĩ đến Lâm Sở Khanh và Trương hậu cần, người sau thường trở thành nạn
nhân cho đám lưu manh bắt nạt. Nhưng là trong thương đội nên bọn Lâm Sở
Khanh cũng không làm quá, trấn vài bữa ăn rồi thôi. Nếu Trương hậu cần ở mãi
trong thương đội thì cũng không phải sợ bị bọn hắn trấn lột, nhưng ai ở mãi
trong đây được a?
Nếu là tiền này “gửi” chỗ Tâm Thạch thì khác. Hắn bây giờ vừa được nâng cấp,
dù không bè phái gì trong thương đội nhưng “profile” phải nói là nhất đẳng.
Trước là quen biết Vương đội trưởng, sau là học đồ tâm phúc của phu tử. Đến
bây giờ là được thiên kim huyện úy giải oan. Danh tiếng tốt cộng với chỗ dựa
vững chắc, người nào muốn đắc tội với Tâm Thạch sẽ phải cân nhắc thật kỹ.
“Trông bộ dáng của Trương hậu cần hẳn cũng sắp về hưu, cưới cái lão bà, sinh
hài nhi rồi dưỡng già đi” – Tâm Thạch trong lòng thầm nghĩ.
nha-cam-khihtml]
Đoán được phần nào lý do đằng sau quyết định này của Trương hậu cần, Tâm
Thạch rơi vào trầm tư.
Được số bạc này đánh tỉnh. Tâm Thạch cảm thấy bản thân có hơi cần tiền
một chút, chỉ là trước kia không có nhiều tiền nên không nghĩ đến mà thôi.
Hiện giờ hắn đã lưu cho Quỳnh Dao cái tâm nhãn, đương nhiên là Tâm Thạch
muốn tự lực bản thân mà sinh tồn. Mà trong thế giới võ đạo thịnh thế, cách
sinh tồn tốt nhất là thực lực. Thử nghĩ nếu hắn là cái võ giả tu vi cao thâm, tiếp
xúc với thông tin ở tầng thứ cao hơn thì mọi chuyện đã khác. Hắn sẽ không
khư khư ôm lấy mớ vũ khí để rước họa vào thân, thậm chí, hắn cũng sẽ không
phải lăn lộn trong đám tạp dịch này. Cũng sẽ không rơi vào bước đường cùng
mà nghĩ quẩn.
Nhưng để có được thực lực thì phải có tiền. Công sức học chữ của hắn đã
được đền đáp xứng đáng, một số thông tin trong quyển thư tịch mua được về
ký sự giang hồ đã được hắn lý giải. Võ học trong thế giới này cực kỳ chú trọng
tài nguyên, bắt đầu từ luyện bì đã phải tắm thuốc, lên cao hơn thì cần đan
dược duy trì. Tiền đắp vào để nuôi một cái võ giả càng lúc càng nhiều.
Mà muốn có tiền cũng không phải chuyện dễ. Kiếm tiền thì dễ thôi, nhưng giữ
được thì cần phải có thực lực. Nếu không cũng rơi vào kết cục bị người khác
xem như lợn béo, nuôi rồi mổ. Vì thế mà nó trở thành một vòng luẩn quẩn, có
tiền phải có thực lực, có thực lực phải có tiền.
Nếu cứ bình bình đạm đạm đợi hai ba năm rồi thăng lên hộ vệ thì khi nào mới
thực sự có đủ thực lực để bảo vệ thân nhân? Hiện giờ hắn có thể an toàn,
nhưng không thể không phòng lão Phùng điên lên lại chơi hắn một vố. Lão
cũng không phải cái gì thổ phỉ chỉ biết chém chém giếc giếc, mà là lão
âm có thể đào hố chông mà đợi Tâm Thạch nhảy vào.
Nghĩ đến bản thân có quá nhiều thứ để mất, không chỉ là người nhà cần bảo
vệ, còn là đạo thư chưa lý giải hết. Tâm Thạch sinh lòng hướng tới, hắn nghĩ
cũng cần số tiền này, mục tiêu và mục đích có đủ. Tâm Thạch vuốt vuốt cằm
rồi nói:
“Như này đi. Số này coi như ta mượn thúc. Khi xong việc sẽ trả lại. Thúc cứ
cho ta biết khi nào về hưu để ta còn chuẩn bị”
Nghe Tâm Thạch chịu nhận số tiền này, Trương hậu cần liền thở phào nhẹ
nhõm. Sau đó miệng lão không nhịn được mà nhếch lên nụ cười tươi:
“Hạo Nam huynh đệ không cần khách khí, không gấp đến thế. Thời điểm đến
sẽ báo để huynh đệ chuẩn bị trước”
Nói rồi, Trương hậu cần nhìn về căn phòng của phu tử rồi nói:
“Ta không tiện bái kiến phu tử, thôi thì ta xin cáo từ. Lần nữa đa tạ Hạo Nam
huynh đệ”
Vừa dứt lời, người sau liền quay người rời đi.
Tâm Thạch cầm túi vải mà trong lòng ngũ vị tạp trần. Đã đến thời điểm hắn trở
thành nơi để người khác “đầu tư”. Nhưng ai đầu tư mà không cần phần lời,
huống gì đây cũng không phải số tiền nhỏ. Tâm Thạch muốn suy tính cách
tiêu số này hiệu quả nhất.
Trở về gian phòng, hắn kể lại cho gia gia chuyện vừa rồi. Lão nhân gia sau khi
nghe xong thì từ trên giường gỗ, lão lấy từ trong gối đầu ra một túi vải tương tự
rồi lại đưa về phía Tâm Thạch. Túi này không to bằng của Trương hậu cần,
nhưng là lương bổng tháng này của lão nhân gia. Tay ông run nhưng giọng ông
vẫn tròn vành rõ chữ:
“Lão phu chỗ này còn, lấy đi mà làm ăn cho cẩn thận”
Tâm Thạch nghe vậy thì trong lòng như tan chảy. Hắn vô thức nhớ tới bà nội
của hắn ở kiếp trước. Dù hắn không thiếu ăn thiếu mặc nhưng hễ lần nào về
quê cũng được bà dúi cho mấy trăm. Mắt hắn ươn ướt, Tâm Thạch cố nuốt vào
trong. Hắn cố gồng cho giọng không run:
“Bây giờ gia gia tạm giữ giúp ta. Để ta đi vòng vòng xem có gì làm được thì ta
làm”
…
Trở về gian phòng trong khu sinh hoạt chung. Tâm Thạch lúc này tâm tình đã
khá hơn rất nhiều. Hắn quyết định tiếp tục xếp bằng để tu tập pháp quyết. Sau
nhiều ngày thử sức, hắn đã có hơn nhiều lý giải về môn pháp quyết này.
Tâm Thạch kiểm tra một chút hộ vệ tuần đêm. Sau khi chắc chắn không có
chuyện gì phát sinh, hắn cẩn thận cài chốt cửa, trở về chỗ rồi ngồi xếp bằng.
Tay hắn quét đầu lưỡi để làm mới hậu vị, rồi xếp thành hình chén đặt tại đan
điền. Tâm Thạch dần thả trôi tâm thần theo tiếng dế kêu, quá trình nhập định
diễn ra suôn sẻ hơn bao giờ hết. Không có tiếng ngáy nào quấy rầy, tâm không
phiền, ý không loạn. Cứ thế mà hắn dần chìm vào tầng thứ không gian mờ mịt,
nơi hắn bắt đầu để cái cảm giác luồng khí kia tự tìm tới.
Tâm Thạch lúc này rơi vào trạng thái mông lung vô định, không một ai hối
thúc hắn phải mạnh lên, không ai khiến hắn cảm thấy cấp bách. Sau cơn mưa,
trời lại sáng. Sau một kiếp nạn, vạn sự hanh thông. Như một điều hiển nhiên,
cái luồng khí kia tự tìm đến.
…
Quỳnh Dao lúc này đang ngồi bên trong thư phòng,
Ánh đèn mập mờ ban đêm chiếu rọi vào gương mặt tinh xảo, nhân gia nhìn vào
cũng phải tán thưởng bằng hai chữ “Nguyệt thẹn”. Nhưng trên khuôn mặt nàng
không có gì là vẻ vui sướng, thần sắc Quỳnh Dao lúc này lại mang theo vài
phần suy tư.
Hạng mục hợp tác với Lạc Nhạn võ quán đã được nàng cân nhắc kỹ lưỡng.
Chủ yếu là nàng sẽ định kỳ thuê võ giả của võ quán để vận tiêu, áp tải thương
hàng. Vấn đề nằm ở chỗ đợt chiêu tuyển nhân thủ trước thương đội cũng đã
tuyển lấy hai mươi cái võ giả luyện gân cảnh. Thành ra số võ giả đạt chuẩn
tiêu sư lúc này có hơi thừa thãi.
Giải quyết cũng dễ thôi, sẵn vì trong thương đội vừa có một vụ bắt nội gián.
Nàng lấy lý do thanh lọc để đuổi vài người đi là được. Nhưng vấn đề là nhân
gia sẽ mang lòng thù hận dù ít hay nhiều, giống chuyện nhân viên hay nói xấu
công ty cũ vậy. Đó là thời bình nên nói xấu nó chả là vấn đề gì nghiêm trọng,
nhưng đây là thế giới võ đạo. Võ giả có thể dùng nấm đấm để hại lại ngươi.
Nên “bồi thường hợp đồng” là một điều cần thiết.
Thương đội hiện đang rất khó khăn chứ không như trên sổ sách của mấy quản
sự tốt như vậy. Chỉ có nàng mới biết thương đội đang tranh thủ bao nhiêu lợi
thế để lăn quả cầu tuyết này thật chuẩn chỉ.
Bồi thường cho võ giả xong, nàng còn phải viết thư tiến cử cho tiêu cục để sắp
xếp công việc tạm thời cho nhóm võ giả này. Tiêu cục sẽ nể mặt Trác Gia mà
nhận đám bọn họ thử việc một khoản thời gian. Còn có giữ được công việc hay
không thì phải xem bản lĩnh từng người rồi.
“Ài! thương khố có hơi eo hẹp. Phải biết trước xuyên qua, ta học làm xà phòng
cùng nước hoa như mấy nữ tần thì đỡ khổ biết mấy…” – Quỳnh Dao thầm than
trong lòng.
P/S: Trong thế giới võ đạo mà ta thiết lập, sẽ không chỉ có một tiêu cục chung
như truyện kiếm hiệp khác. Hình thức thương đội giống như một cách trữ quân
cho thế lực riêng để lách luật. Chỉ giải thích tạm thời để độc giả đỡ rối. Về sau
sẽ có chap nói tới vấn đề này sâu hơn.