Chương 45: Luyện Khí tầng một – Ta không muốn làm nhân vật phụ phàm nhân
tru tiên
“Hộc! Hộc!”
Tâm Thạch diễn luyện bộ quyền pháp này đến lần thứ ba thì cơ thể đã đến cực
hạn. Dù không lần nào đấm hết 36 thức quyền pháp, nhưng sự tiến bộ có thể
thấy rõ.
Giờ khắc này, hắn ước mình có bốn cái lỗ mũi để hít lại lượng oxi thâm hụt. Da
hắn nóng râm rang, bì phù những nơi bị tác động bởi quyền pháp căng cứng.
Không những thế, toàn bộ cơ tay như phế hẳn. Không phải cái cảm giác nhất
lên không nổi, mà hoàn toàn không còn cảm giác gì. Hai vai buông thõng mặc
cho gió thổi cỏ lay.
Vì quá kiệt sức mà hắn chìm vào một giấc ngủ ngắn.
Một canh giờ sau. Tâm Thạch ngồi bật dậy, mắt hắn mở trừng trừng. Không
phải phát hiện chuyện gì kinh thiên động địa, nhưng là hắn tiếc. Hắn lỡ giờ
cơm chiều. Lúc này đã qua giờ dậu, ngoài trời tối đen như mực. Trong không
khí tĩnh lặng lại có tiếng bước chân của hai tên hộ vệ đi tuần tra.
Đang lúc tâm trạng hụt hẫn, cộng thêm trạng thái kiệt sức âm ỉ kéo dài. Tâm
Thạch bỗng cảm nhận được một loại khí cơ. Giống như do hắn đã luyện Thủy
Hành Hóa Nguyên Quyết quá nhiều lần nhưng chưa vượt quan môn để lại dẫn
dắt.
Tâm Thạch dần hiểu được vì sao trong truyện tu tiên đặt nặng chữ “duyên” đến
thế. Hắn cảm giác được một loại “duyên” đang gọi mời, quen thuộc với giới trẻ
như hắn thì hay gọi thứ này là “tín hiệu vũ trụ”. Cơ thể hắn được đẩy đến cực
hạn, sau cơn mưa thì trời lại sáng. Sau giấc ngủ ngắn hắn hiểu được thứ gì gọi
là “khí cơ”.
Để chứng thực cảm giác tâm huyết dâng trào này, Nguyễn Tâm Thạch quyết
định xuống xác. Lắc lắc đầu để xua tan tạp niệm. Tâm Thạch ngồi xếp bằng,
hai tay hắn lúc này đã khôi phục một chút cảm giác, liền chắp lại thành hình
cái chén để dưới phần rốn.
Tinh thần hắn thả lỏng. Lần này lại khác hẳn những lần trước, hắn nhập định
rất nhanh, tâm thức như hòa vào thiên địa. Mắt hắn không nhắm nghiền mà hé
mở, đây không phải cố tình làm thế mà do cơ thể hoàn toàn buông lỏng. Giống
mắt người khi ngủ sâu sẽ không nhắm hoàn toàn.
Mắt hắn hé mở, nhưng thứ hắn dùng để nhìn không phải là con ngươi bằng da
bằng thịt, mà là một loại giác quan nào đó mà hắn không thể gọi tên. Hắn
“thấy” được mấy đoàn lam quang mờ nhạt. Chúng mỏng nhánh, hình thù kỳ
quái nhưng không lúc nào ở yên một chỗ. Những đoàn lam quang này có lúc
hiện, lúc ẩn vào không khí. Mật độ không nhiều, ở gần nơi hắn nhập định cũng
chỉ thấy rõ hai tia.
Đan điền hắn chậm rãi xoay vòng, tạo ra lực kéo nhẹ hút một đoàn lam quang
nhàn nhạt tiến về phần rốn. Phát hiện này khiến Tâm Thạch chấn kinh, nhưng
không vì thế mà tâm thần hắn dao động. Tâm Thạch đã đợi lần này quá lâu,
hắn không cho phép bản thân lại thất bại.
Tâm Thạch biết thứ hắn nhìn thấy không phải là màu sắc của thủy hành chi
khí mà pháp quyết hấp thụ. Nó chính là khí cơ mà hắn gọi là “tín hiệu vũ trụ”
vừa cảm nhận được ban nãy.
Không biết phải do hắn mơ hồ nhìn thấy đoàn lam quang hay không? Nhưng
lần này dây thần kinh cảm giác không còn hướng về vùng đan điền. Tâm hắn
như mặt nước không gợn sóng, cứ mặt cho đoàn lam quang tiến sâu vào phần
rốn, để lại cảm giác lành lạnh khoan khoái.
Giai đoạn quan trọng nhất đã đến, đoàn lam quang xoay vòng tại vùng đan
điền một cái. Cảm giác được điều này, Tâm Thạch thần sắc không đổi, dựa
theo pháp quyết mà bắt đầu dẫn luồng khí theo một vòng tiểu chu thiên.
Luồng linh khí mát lạnh dần đi qua những vùng da căng cứng, giống như bàn
tay vô hình xoa bóp khiến cơ bì Tâm Thạch dần phục hồi. Vòng chu thiên đầu
tiên diễn ra rất chậm, hắn đầu nhập tâm thần vào quá trình như quên bẵng đi
thời gian là khái niệm gì. Vì bước này quan trọng nên hắn vô cùng cẩn thận,
không cho bản thân lơ là dù một khắc.
Tâm Thạch có thể cảm giác được luồng linh khí va chạm với từng điểm bế tắc
rồi thông qua một cách nhọc nhằn. Hắn cẩn thận dẫn dắt, vận khí theo tiểu
chu thiên giống như giữ thanh sắt đi thăng bằng trên đoạn dây mỏng, phải đi
đúng một đường dây mà không chuếnh. Hắn đoán được, chỉ cần một bước sai
là luồng khí lại toán loạn, mà hậu quả thì khôn lường hơn rất nhiều.
Hiện tượng này trong đạo thư có giải thích qua, đây là chưa khai mạch! Do
kinh lạc chưa khai mở, vẫn tu luyện được nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian.
Giống như đường xá chưa được khai thông, nó vẫn ở đấy nhưng muốn đi thì
phải trèo đồi lội suối mà thôi.
Khai mạch thật ra là thuyết pháp hắn tự suy diễn. Bởi bản thân hắn vẫn cảm
được khí cơ nên khai mạch không thật sự trọng yếu ở bước cảm khí. Nghĩa là
không bắt buộc phải khai mở khiếu mạch nào để vận chuyển linh khí theo tiểu
chu thiên.
Mà theo hắn suy diễn, thì những luồng khí về sau hoặc những tầng cảnh giới
tiếp theo e rằng cần phải khai mạch mới có thể bước tiếp. Không phải là hắn
nghĩ nhiều, đơn giản là phần sau của đạo thư quá tối nghĩa. Hắn so sánh việc
khai mở khiếu huyệt sẽ giống như một loại “nâng cấp hệ thống hạ tầng” trong
thân thể con người. Tác dụng có thể là để linh khí vận chuyển dễ dàng hơn,
hoặc để linh khí tinh thuần hơn. Thậm chí là để đột phá cảnh giới.
Nhưng hắn buộc phải vượt qua bước này, luồng khí đầu tiên này mà thất bại thì
hết thảy bằng không. Luồng khí càng về sau càng ngưng trệ, Tâm Thạch lúc
này đã lấm tấm mồ hôi. Người ngoài nhìn vào ắt sẽ cho là hắn đang tẩu hỏa
nhập ma. Nhưng chỉ có bản thân hắn lúc này mới biết mình đang đi đúng
hướng.
Vì càng vận chuyển, Tâm Thạch càng cảm thấy bản thân như có một loại liên
hệ sâu xa với luồng khí này, càng về sau thì mối liên kết càng rõ rệt.
Luồng khí ban đầu rất hỗn tạp, có đoạn Tâm Thạch cảm giác được kinh mạch
như muốn bài xích luồng khí, để lại cảm giác nóng rát râm rang. Càng vận
chuyển theo thủy hành lộ tuyến thì luồng khí càng ấm, trầm và độ tương thích
càng cao. Đặc biệt là lúc đi qua thủy tạng lần đầu là thận, luồng khí còn dừng
hẳn trong chốc lát, sau khi đi ra đã thông thấu hơn rất nhiều.
Hơi thở của hắn dần chậm lại, quả thật hắn có hơi hồi hộp, tâm thần bắt đầu
dao động. Nhưng đến bước này thì sự dao động này không đáng nhắc đến.
Luồng khí dần trở về điểm xuất phát, sắp kết thúc một tiểu chu thiên. Tâm
Thạch cảm giác được tốc độ luồng khí đã chạm điểm đáy, không thể chậm
hơn.
Bù lại, hắn cảm thấy nó như con chim muốn trở về tổ. Ngoan hẳn so với lúc
hắn cố thu nó vào đan điền. Phần bụng dưới hắn như một ao nước cạn, luồng
khí chỉ như nhỏ giọt so với bể chứa. Một lực hút yếu ớt tiếp tục kéo luồng khí
xuống. Tâm Thạch không dám thở mạnh, nhưng vẫn duy trì thổ nạp vì pháp
quyết bắt buộc.
Một nhịp, hai nhịp.
Tõm!
Tâm Thạch như nghe được tiếng giọt nước rơi vào hồ. Luồng khí kia khẽ lún
xuống, ở yên trong đan điền. Để lại cảm giác ấm áp mơ hồ lan khắp bụng dưới.
Ngay sau đó, toàn thân hắn chấn động nhẹ, như thể có thứ gì đó vừa được đặt
vào đúng chỗ vốn nên thuộc về nó.
Khi Tâm Thạch mở mắt, luồng khí kia đã không còn vận động, nhưng cảm giác
tồn tại của nó vẫn chưa vơi đi.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, lúc này hắn đã có thể thoải mái hướng dây thần kinh
cảm giác hướng xuống đan điền mà không lo luồng khí tán loạn. Kì lạ là, không
cảm nhận được gì cả. Tâm Thạch biết nó ở đó, bởi sự liên kết giữa hắn và
luồng khí mách bảo.
Cố kìm tâm tình kích động, hắn lại nhắm mắt. Tâm lại tĩnh như mặt hồ, không
cần quá tập trung, hắn lại bắt được khí cơ của luồng khí nằm trong đan điền.
Xác nhận bản thân không lầm, Tâm Thạch yên tâm rời khỏi trạng thái nhập
định.
Không khác những lần trước, cứ mở mắt ra là trời sáng. Nhưng lần này, tinh
thần hắn khoan khoái hơn rất nhiều. Tâm Thạch trong lúc thư sướng, liền ảo
tưởng bản thân có thể nhất lực phá vạn pháp, quyền cước nặng ngàn cân.
“Ta đã là tu sĩ! Thiết nghĩ nên tìm cái đạo hiệu… Hẹ hẹ hẹ!” – Tâm Thạch trong
lòng thầm nghĩ.
Theo như đạo thư ghi chép, chỉ cần luyện hóa được luồng khí đầu tiên thì tu
hành giả đã chính thức bước vào tiên đồ. Nhưng Tâm Thạch không biết rằng
bản thân có cần “tiên phàm cách biệt” giống mấy truyện tu tiên hay không?
Giống như từ lúc đột phá thì hắn cũng chẳng khác mấy so với lúc trước.
mot-ta-khong-muon-lam-nhan-vat-phu-pham-nhan-tru-tienhtml]
Toàn bộ quá trình vận chuyển linh khí, đến cảm lấy khí cơ trong và ngoài đan
điền đều dựa vào cảm giác. Tâm Thạch biết thứ bản thân dùng để cảm không
phải là thần thức – thứ hay được đề cập trong truyện tu tiên. Bởi hắn không thể
nội soi cơ thể, không thể nhìn thấy chiều không gian mơ hồ vô định kia.
Tâm Thạch cẩn thận cảm nhận lực lượng nhục thân. Hắn nắm tay, đấm một
quyền rồi tự nhéo nhéo vùng bì phù còn hơi căng cứng. Sau một hồi, đôi lông
mày hắn như dính chặt.
“Không mạnh hơn? Giống như sức bền có tăng một chút nhưng không đáng
kể…” – Hắn thầm lẩm bẩm.
Cảm giác sung sướng chưa bao lâu thì cơn hụt hẫng liền ập đến. Tâm Thạch
cảm thấy không đúng lắm. Đáng lý ra công pháp tu tiên phải có chiêu có thức
để phòng thân. Giống như trong pháp quyết không có ghi lại thứ gì có thể gây
sát thương sinh lực địch nhân.
“Bà mẹ nó… Tu tiên chó má gì? Tiên kiếm tiêu dao đâu? Khống vật thuật
đâu? Không thần thức, không kiếm khí… Khác gì phàm nhân đâu?” – Tâm
Thạch trong lòng đắng chát.
“Chẳng nhẽ thế giới này còn có hàng nhái made in china?” – Tâm Thạch thầm
mắng trong lòng một cái.
Luồng khí kia vẫn ở trong đan điền của Tâm Thạch, nhưng hắn không thể như
tay chân sai xử luồng khí. Đương nhiên là cảm giác liên hệ vẫn còn, hắn đoán
bản thân có thể vận khí đi đến một số nơi trong cơ thể, nhưng để hình thành
một luồng kiếm khí hay bắn bùm chíu như trong truyện thì chưa.
Hắn chưa thể thử nghiệm ngay bây giờ vì đã gần đến giờ sinh hoạt chung nên
đành để khi khác.
“Ài…! E là cái này phải tự mày mò” – Hắn thở dài một cái, thầm tự động viên
bản thân.
Tâm Thạch không cho phép bản thân thất vọng quá lâu. Hắn biết thứ hắn vừa
luyện hóa ắt hẳn có diệu dụng mà hắn không biết. Lý Gia gia có miêu tả qua
tiên sư thần thông quản đại, nếu luồng khí này chỉ là vật trưng bày thì tu tiên
của thế giới này có hơi vô dụng quá. Làm rõ những suy nghĩ này, Tâm Thạch
chỉ mất một lúc để khôi phục đạo tâm kiên định.
Nhắc đến bản thân đã có tu vi tiên đạo. Tâm Thạch có thể đoán được bản thân
đang ở Luyện Khí Tầng Một, bởi ngoài cảm khí và luyện khí thì hắn không biết
đặt tên cho cảnh giới này là gì.
Có rất nhiều nỗi bâng khuâng kể từ khi hắn động vào pháp quyết còn chưa
giải:
Thứ nhất, như tên của môn pháp quyết là thủy hành, vậy thứ hắn luyện hóa
hẳn là thủy hành chi khí. Vậy vấn đề là, để hấp thụ các loại linh khí khác thì
hắn phải làm như thế nào? Liệu hấp thụ linh khí loại khác có tạo ra xung đột?
Cái này phải đợi hắn hỏi thêm đạo thư từ chỗ gia gia rồi thử mới biết được.
Trong quá trình vận chuyển chu thiên, Tâm Thạch có thể cảm giác được sự
tương thích giữa thủy hành chi khí và thủy tạng. Khi đi qua thận lần hai, linh
khí trôi qua dễ dàng hơn, hắn còn ẩn ẩn cảm giác thủy hành chi khí và thủy
tạng có gì đó liên quan hoặc tương thích.
Thứ hai là vấn đề rất đau đầu, hắn có thể che giấu cảnh giới được hay không?
Hắn không sợ người phàm, nhưng hiện giờ hắn không có tu vi võ đạo. Lỡ như
có cái võ giả nào ngũ luyện hay hóa kình cảm được trong người hắn khác lạ thì
chả trói hắn lại mà nghiên cứu? Theo như gia gia nói thì võ giả giang hồ tranh
nhau đạo thư bằng mạng sống. Nên là để bảo vệ bản thân, hắn cần phải có cả
tu vi võ đạo.
Nhỡ mà bị võ giả nào phản sát, chẳng phải hắn sẽ trở thành nạn nhân của kịch
bản “Phàm nhân tru tiên” sao? Vậy thì mất mặt xuyên việt giả lắm, cũng mất
mặt người Việt nữa. Tổ tiên mang gậy gộc giáo mác đánh giặc Pháp, đến đời
con cháu tu tiên lại để phàm nhân nghịch sát, há chẳng đáng chê cười?
Nên dẫu đã coi như vượt qua quan môn tu hành. Tâm Thạch không có vì vậy
mà tự cao tự đại. Hắn biết nếu bản thân cứ gà yếu thế này thì sẽ chẳng thoát
khỏi kiếp hóa nắm cát vàng. Như vậy thì phí cơ hội xuyên không lắm. Nên
nhanh chóng đột phá tu vi võ đạo để tự vệ, đồng thời bảo vệ danh dự bản thân
là điều cấp thiết hiện giờ.
…
Tại thư phòng của Trác Quang Chính,
Mặt ông ta lúc này còn bơ phờ vì ngủ chưa đủ cữ, dù trong lòng có hơi khó
chịu nhưng nghe con gái rượu có điều thỉnh cầu, Trác Quang Chính vẫn nguyện
ngồi nghe nàng trình bày một chút.
Đối diện với Trác Quang Chính là Quỳnh Dao, hai bọng mắt nàng hơi sẫm màu
vì thức đêm không ngủ – một biểu hiện thường thấy của người hay thức đêm
chạy deadline.
“Cha! Ta nghĩ đến lúc thành lập chi nhánh mới cho thương đội” – Quỳnh Dao
bình tĩnh nói.
Trác Quang Chính nghe vậy thì hơi nhíu mày, trong đầu ông lập tức suy tư.
Dạo gần đây, mấy đội phó trong quân doanh cũng than phiền không gian luyện
tập buổi sáng không đủ vì phải chia sẻ với thương đội . Ban đầu, thương đội
được đặt thông cùng với võ tràng cho tiện việc huấn luyện. Vốn dĩ ông cũng
không ngờ một ngày thương đội sẽ lớn đến mức độ này nên không nghĩ đến
việc lập chi nhánh. Bây giờ nghe Quỳnh Dao nói thế thì ông cũng cảm thấy có
vài phần hợp lý.
Nhưng chuyện lập chi nhánh nó phức tạp lắm. Giống Hoàng Gia, mang tiếng là
chi thứ ở huyện Nghĩa Hoài nhưng con em bọn hắn đi ra đường đâu tự xưng là
chi thứ. Trác Quang Chính sau một lúc cân nhắc liền nói:
“Mấy lão kia khó tính a! Nhưng cũng nhân dịp này đẩy đi một ít người không
trung tâm với Trác Gia”
Quỳnh Dao nghe vậy liền biết lão cha đã đồng ý. Nàng sau đó liền rời đi.
Trác Quang Chính nhìn theo bóng lưng nàng đi thì trong lòng thở dài một cái.
“Mặc nàng thôi. Sau về nhà chồng thì ngoan một chút là được”
P/S: Chương này phải cân nhắc rất lâu vì nó nhiều thông tin. Ta không thể nhồi
nhét rồi ép độc giả hiểu hết được. Đừng nghĩ nhầm ta chê độc giả nha, ta cũng
đọc lại truyện của mình mà thôi. Truyện nhiều thông tin quá thì tuyến chính sẽ
thế giới xung quanh không ngừng vận chuyển thì tuyến chính của main vẫn đi
bình thường.
Ta đọc truyện khác thì thế giới xung quanh main như ngừng quay chỉ đợi main
nhảy map ấy. Ta thấy điểm này không hay nên viết như này. Mong độc giả hiểu
được nỗi lòng của ta.
Chương này được chỉnh sửa nhờ ý kiến đóng góp của Đại Tiên [Tế Đạo Tiên
Tôn – Lva Vĩ]. Chúc Vĩ tết này rước dâu bằng G63. Đa tạ!