Chương 44: Ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên
Trác Quỳnh Dao đang cùng với thiếp thân tỳ nữ đến thăm Lý Phu Tử và cái
Tuyết. Bộ dáng nàng rất thong thả, cứ như thể nàng không mấy quan tâm mọi
chuyện xảy ra ngoài kia, có đi đúng với dự tính hay không cũng không quan
trọng.
Trái lại với Quỳnh Dao là Tiểu Nhung, người sau ẩn ẩn cảm thấy hầu như mỗi
lần nàng đi qua bên này cũng Trác tiểu thư thì đều bỏ lỡ chuyện gì quan trọng.
Người sau nhiều lúc muốn báo tin về cho chủ tử, nhưng mỗi lần như vậy thì
Quỳnh Dao đều trùng hợp muốn cùng nàng làm gì đó, như đi dạo hay ngủ
cùng. Tiểu Nhung cũng từng đặt giả thuyết bản thân đã bị phát hiện, nhưng là
nàng không nghĩ bản thân đã để lộ sơ hở chỗ nào.
Đến nhà kho nơi phu tử ở, Quỳnh Dao liếc nhìn xung quanh một lượt thì đôi
mày nàng khẽ nhướng vì không thấy đôi hài của Tâm Thạch ở đâu. Bởi theo
cái Tuyết mách bảo thì ngày nghỉ của thương đội Tâm Thạch sẽ đến đây gần
như cả ngày, nhưng hôm nay lại không có nên nàng có hơi khó hiểu một chút.
Tiểu Nhung tiến lên gõ cửa, phu tử đã dạy xong chữ cho đám tạp dịch nên giờ
này đương nhiên ở chỗ này. Không lâu sau thì lão đầu cũng chống gậy mở cửa,
nhưng phóng ra trước là cái Tuyết với hai bím tóc đung đưa như tiểu na tra.
“Dao tỷ, Nhung tỷ!” – Cái tuyết vừa nói vừa lao vào vòng tay của Quỳnh Dao.
Người sau dang tay đón lấy tiểu hài đồng, vuốt vuốt bím tóc trên đầu rồi hỏi:
“Tuyết Nhi ngoan quá nha! Muốn tỷ thưởng gì đây này?”
Cái Tuyết nghe đến thưởng thì đôi mắt nàng sáng lên một đạo tinh mang.
Nàng không cần nghĩ ngợi gì nhiều mà trả lời ngay lập tức:
“Tỷ thưởng Nhung tỷ cho Thạch ca đi nha!”
Tiểu Nhung đang ngẩn ngơ lại bị trúng đạn lạc thì giật mình, nàng này sau đó
diễn cái nét mặt đỏ tới mang tai, vẻ như mái đã chịu trống. Nhưng trong lòng
nàng nghĩ gì thì không ai biết rồi.
Quỳnh Dao nghe thấy yêu cầu này thì hơi bất ngờ, lạ vì lần này cái Tuyết không
đòi ăn vặt như mọi lần. Nhưng trong lúc vô tình, cái Tuyết cho nàng một gợi ý
để làm một quả một mũi tên trúng hai con chim.
“Chỉ là bây giờ chưa phải lúc” – trong lòng nàng thầm nghĩ.
Lắc lắc đầu, thu liễm tâm thần. Quỳnh Dao véo má cái Tuyết thật mạnh rồi
đáp:
“Ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên”
Hỏi thăm nhau một lúc thì Quỳnh Dao để vị tỳ nữ bồi cái Tuyết chơi. Nàng thì
quay qua Lý Phu Tử để nói chuyện phiếm, một lúc sau Quỳnh Dao mới vào
chính đề. Nàng hỏi:
“Hạo Nam hắn hôm nay không đến?”
Ly Phu Tử nghe vậy thì trầm ngâm một chút. Một lúc sau, lão quyết định nói
thật, vuốt chòm râu rồi lắc đầu, ông đáp:
“Hắn đi mua công pháp”
Quỳnh Dao nghe vậy thì khẽ “ồ” một cái, nàng tuy được lo từ a đến z chuyện tu
luyện nhưng nàng biết tỷ giá một quyển công pháp là bao nhiêu. Đương nhiên
nàng ngạc nhiên bởi Tâm Thạch kiếm tiền nhanh đến thế. Nàng nghĩ không
biết có nên thưởng Tâm Thạch chuyến này hay không vì trông hắn sinh hoạt
cũng không tệ.
Nhìn thấy thần sắc suy tư của Quỳnh Dao, phu tử không biết nàng có ý định
kia hay không. Nhưng nhớ tới lúc Tâm Thạch than thở về chỗ ở, lão mấp mấy
đôi môi nhăn nhúm rồi nói:
“Hắn cầu cái chỗ ở một mình”
Quỳnh Dao nghe vậy đôi lông mày hơi nhíu, vốn nàng không tính bàn chuyện
này, nhưng chuyện trong thương đội thì từng khu có quản sự sắp xếp. Đáng lý
Tâm Thạch nên được xếp cho đồng bạn mới từ lâu nhưng có vẻ như ai đó đã
quên việc này, hoặc cố tình để như vậy. Nhưng nghe giọng điều của lão nhân
gia thì có vẻ như đây là yêu cầu của Tâm Thạch. Cân nhắc một lúc thì nàng
thấy yêu cầu này cũng không quá đáng, chỉ là sắp xếp không tốt sẽ tạo ra tiền
lệ xấu.
Sau một lúc suy nghĩ, nàng gật đầu trả lời:
“Tốt a! Để ta lấy lý do tạm hoãn sắp xếp nhân sự”
Nhưng Quỳnh Dao không có cho không thứ gì bao giờ, nàng sống có nguyên
tắc, có qua thì phải có lại. Nàng biết ông cháu này tranh thủ lợi ích cho nhau,
nhưng một mực thả cửa là vì nàng có chuyện cầu cạnh.
Quỳnh Dao hỏi vào chính đề, bộ dáng như tự nhiên mà hỏi nhưng trong lòng
suy nghĩ sâu xa::
“Phu tử cho ta hỏi. Tiên sư có bộ dáng gì a?”
Bởi lão nhân gia cũng có bí mật của mình nên bị hỏi một chủ đề trùng hợp như
vậy nên Lý Phu Tử nghe nàng hỏi thì hơi giật mình một cái. Nhưng nhớ lại thì
lần trước nàng giải vây cho Tâm Thạch giống như là diễn trò gì đó khiến đám
hạ nhân tưởng nhầm tiên pháp. Hẳn là vì nghe chữ tiên sư từ mồm đám tạp
dịch nên nàng mới tò mò. Nếu vậy thì mọi thứ lại hợp lý, vốn chuyện không có
gì phải giấu nên lão phu tử bình thản trả lời:
“Tiên sư thì lão phu chưa gặp qua. Nhưng lão phu nghe nói nhân sĩ giang hồ
tranh nhau một thứ gọi là… đạo thư, thứ này giúp người ta bước lên tiên đồ.
Tiểu thư đây là có ý định tranh đoạt?”
Quỳnh Dao nghe đến đây thì trong lòng dâng lên hứng thú nồng đậm, nàng
tưởng thế giới này chỉ có võ đạo chứ, nàng còn lo nghĩ sau này già rồi xuống
sắc nữa đây. Nếu có cái gọi là tu tiên trường sinh thì nàng nhất định phải thử,
đơn giản là vì duy trì dung nhan mà thôi. Ở kiếp trước của nàng, phái đẹp có
thể làm mọi thứ chỉ để “trẻ mãi không già”. Nàng cũng không phải ngoại lệ,
đương nhiên là nàng có tiêu chuẩn đạo đức của riêng mình.
Lý Phu Tử trông thấy thần sắc của Quỳnh Dao liền biết nàng đang nghĩ gì. Ắt
cũng như bao người muốn tranh nhau đạp lên tiên đồ mà thôi. Dù Quỳnh Dao
có đối tốt với gia đình ông, nhưng không vì vậy mà ông đem đạo thư giao cho
nàng. Thứ này đã hại ông một thời không yên, lão không muốn nhắc đến quá
nhiều trước mặt người ngoài. Vì thế, khi lão nói đến đạo thư, Lý Phu Tử không
kể ra đạo thư cần phải dịch mới có thể tu luyện để nàng không nghi ngờ quá
sâu.
Vả lại, ông cảm thấy lo lắng cho Quỳnh Dao, nàng là một người tốt, ông không
muốn vì một chữ tiên duyên mà mạo hiểm bỏ đi phần đời đáng sống. Lão nhân
gia sắc mặt đắng chát, giọng khàn khàn khuyên nhủ:
“Tiểu thư cân nhắc cho kỹ! Tiên duyên chú trọng chữ duyên. Không có chữ này,
tất thành đá kê chân cho kẻ khác đạp lên. Chi bằng…”
no-ep-duyenhtml]
Đang định khuyên nàng lấy chồng chăm con, Quỳnh Dao lắc đầu cắt ngang,
giọng nàng hào sảng đáp:
“Ta chỉ hỏi thôi, còn chưa biết đạo thư trông như nào để tranh đoạt đây”
…
Tại Lâm Gia lúc này một mảnh tĩnh lặng. Lâm Văn Quỳ trầm ngâm hồi lâu rồi
khẽ than một câu, giọng mang theo vài phần bất lực:
“Cao nhân tất hữu cao nhân trị. Lão ta sinh ra cái hiền tài, tiếc là thân nhi nữ”
Lâm Văn Hòa nghe lão cha khen một cái nữ nhân là bậc hiền tài thì trong lòng
hơi nhói. Dẫu vậy, đầu óc hắn lúc này xoay chuyển, hòng tìm được hướng giải
quyết. Nhưng sau hồi lâu suy nghĩ, vẫn là không thu được gì, hắn khẽ thở ra
một hơi rồi nói:
“Chi bằng đợi xem Trác gia làm gì với mớ vũ khí kia. Hoặc đến khi mấy bang
hội không nhịn được nữa mà phản công xem sao”
…
Tâm Thạch đã trở về thành Cổ Lư, vừa đặt chân vào thành thì hắn liền nhận ra
bầu không khí dồn nén ban sáng lúc này đã không còn. Xung quanh mấy ngóc
ngách còn dán cáo thị xử trảm đầu mục thổ phỉ. Hắn nhận ra lúc rời đi hẳn đã
bỏ lỡ chuyện gì hay ho.
Đi vòng vòng nghe ngóng thì biết Trác Gia vừa đem hơn mười mấy đầu phỉ ra
pháp trường chém đầu thị chúng.
“Này giống như Trác Gia đang đối phó tin đồn đi” – Tâm Thạch thầm nghĩ trong
lòng.
Giống như cách này thực sự có hiệu quả. Khách nhân trên đường như thở ra
ngụm ác khí dồn nén đã lâu, thần sắc ai nấy đều nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Đương nhiên là giá cả vật tư trong thành sẽ không giảm ngay, nó cần thời gian
để phục hồi. Nên Tâm Thạch không đặng bỏ tiền ra ăn uống.
Trở về thương đội, Tâm Thạch không nhịn được mà mở quyển Cương Bì Quyền
ra xem.
Những trang đầu giới thiệu tác dụng của việc luyện thể, giải thích những hiểu
lầm vì sao tu vi võ đạo lại lấy thành tựu của nhục thân làm chỉ tiêu. Khởi
nguồn của võ đạo là suy nghĩ đấu tranh của con người để giành lấy sự sống.
Tổ tiên loài người học trèo cây như loài khỉ để né tránh những loài thú dữ, học
cách kiên nhẫn chờ đợi con mồi như thú săn. Nhân tộc dần nhận ra các loài
thú có nhục thân cường hoành mà nghiên cứu để học theo, từ đó mà suy ra
chín bộ phận có thể được cường hóa trên thân thể nhân tộc.
Mà tu luyện nhục thể chính là tu luyện khí huyết, đưa khí huyết đi nuôi dưỡng
toàn bộ thân thể một cách cực đoan, thách thức giới hạn thường ngày để đổi
lại nhục thân cường hoành như các loài thú.
Nhưng sau vạn năm xói mòn, võ đạo dần suy tàn. Phần vì tài nguyên tu luyện
bị khai thác quá đà, phần vì đạo thống tranh đoạt xảy ra thất thoát mà Cửu
luyện chỉ còn là cái tên. Đỉnh cao của võ đạo hiện giờ là Lục luyện, khi mà lục
phủ ngũ tạng được cường hóa và đủ sức chịu tải khí huyết để khí huyết hóa
kình, sinh ra kình lực.
Vì sao phải chịu tải cũng có giải thích qua, võ giả ra quyền luôn phải chịu một
phần lực phản chấn. Nếu gân mạch và lục phủ ngũ tạng không chịu tải được
phần lực phản chấn sẽ để lại ám thương, nặng hơn là chấn vỡ gân mạch tạng
phủ – xem như phế hẳn võ công.
Tu vi võ đạo theo thứ tự hiện giờ gồm có: Luyện bì, cơ, gân, cốt, lục phủ, ngũ
tạng.
Cũng có thuyết pháp cho rằng, không cần phải luyện theo thứ tự kể trên.
Nhưng số người phản đối thuyết pháp này không ít, bởi chịu thương tổn là một
phần của “Luyện”, nếu da thịt không chịu được lực tác động mà tan vỡ thì làm
sao đạt thành những luyện sau.
Vì thế mà cuối phần giới thiệu có ghi chú thêm: “Bì không thành, võ tất tàn”.
pháp trên. Mà cho rằng nên đi theo những gì tiền nhân đã soạn sẵn.
Tâm Thạch đọc xong phần giới thiệu thì khẽ vuốt cằm, trong đầu lại suy tư.
“Không biết Dần Cửu là tu vi gì?”
Lắc lắc đầu, Tâm Thạch thu liễm tâm thần. Đọc sang phương pháp luyện bì,
quyển này chia làm hai phương pháp. Một là chính pháp, là cách luyện chính
thống, hao thời gian và tài lực, bù lại không để lại tác hại gì. Hai là tà pháp, này
dành cho ai thích đi đường tắc làm thôi, gồm những cách luyện cực đoan
giống tự tra tấn nhục thể, rút ngắn thời gian luyện thành nhưng để lại ám tật
khó chữa.
Tâm Thạch cũng không có sở thích đặc thù, ai tự hành hạ bản thân được chứ
hắn thì không. Làm người phải yêu thương bản thân một chút.
Điều kiện nhập môn không khó, yêu cầu chưa qua 25 tuổi, độ tuổi mà da dẻ đã
định hình. Nên phần này Tâm Thạch lướt qua. Đến phần chính pháp, chia làm
bốn phần.
Phần đầu là phương thức đứng tấn, có ghi thời điểm luyện tốt nhất là lúc sáng
sớm, tử khí đông lai. Còn tử khí đông lai là cái gì thì không ghi rõ. Phần hai là
bộ quyền pháp, gồm chuỗi động tác, chiêu thức đấm đá để khí huyết lưu
thông qua toàn bộ da trên thân thể, đọc tới phần này thì Tâm Thạch hơi khó tin
nên quyết định thử ngay và luôn. Vì phần ba và bốn là ghi chú dược ẩm và
thuốc tắm. Hai cái này tạm chưa cần tính tới.
Ghi nhớ sơ sơ toàn bộ chuỗi quyền pháp, Tâm Thạch làm vài động tác giãn cơ
một chút rồi bắt đầu ra quyền theo thứ tự.
Trước tiên là hai chân mở bằng vai, tấn thấp. Rồi hai tay chồng lên bụng dưới.
Hít sâu, siết da toàn thân trong một nhịp thở. Đúng vậy, mỗi động tác đều kèm
theo một bước hô hấp. Yêu cầu mỗi nhịp thở phải khít từng động tác thì mới
đúng chiêu thức.
Toàn bộ chuỗi gồm 36 thức quyền pháp nhưng đấm không quá nửa là Tâm
Thạch đã mồ hôi nhễ nhại, cơ tay như rã rời. Giống như ghi chú có giải thích
qua là khí huyết đang hao hụt quá độ mà cấu thành.
Dẫu vậy, Tâm Thạch có thể cảm giác được những vùng da đánh ra chiêu
thức đang nóng rang, ê ẩm. Nhưng không phải do thời tiết, mà giống như do
nhiệt lượng thân thể. Những này lại đúng theo mô tả trong thư tịch nên hắn có
thể đợi thân thể phục hồi khí huyết rồi tiếp tục luyện thêm.
…
Đối diện Lâm Sở Khanh là Lưu quản sự.
Lâm Sở Khanh sau một lúc cân nhắc thì một tay làm thủ thế chỉ thiên. Miệng
hô to:
“Tiểu nhân xin thề! Công pháp không ngoại truyền. Trời đất chứng giám, đạo tổ
hiển linh. Trái lời thề, võ đạo không tiến thêm được”
P/S: Võ đạo trong thế giới này có đạo tổ nên phải thề pháp không ngoại
truyền. Đạo tổ này ta đang định viết một truyện liên quan. Này giải thích vì sao
Triệu Tuấn phải kiếm thêm bạc để Triệu Khang được truyền võ từ bang hội mà
không mua từ thương hội như Tâm Thạch. Lợi thế của việc luyện theo bang hội
là nhanh đột phá, đổi tài nguyên liên tục với chiêu thức khó đoán. Nên Lâm Sở
Khanh sẽ mạnh lên rồi gây hấn với Tâm Thạch. Nhưng main có tu tiên nha nên
yên tâm main không chết sớm.