Cùng lúc đó, cũng không ít thôn dân cũng nghe được tiếng kêu này, đều hướng
bên kia chạy tới.
Chạy đến gần đó, Chu Kiều Kiều mới xác định tiếng khóc vang lên từ nhà của
đại bá phụ nàng.
Lại gần một chút, đứng tại hàng rào bên ngoài nhà đại bá phụ, nàng nhìn thấy
một cảnh tượng mà khiến nàng cả đời khó quên.
Chỉ thấy trong viện nhà bọn họ, một nam nhân không rõ bộ dáng cả người đầy
máu me ngã vào trong vũng máu, xem chừng là không có hơi thở, mà Đại bá
mẫu đang ôm một tiểu hài tử không có hai cánh tay, đứa bé toàn thân đều là
máu, không nhìn rõ ngũ quan, nhưng Chu Kiều Kiều vẫn nhận ra, đó là cháu
trai duy nhất của Đại bá phụ Chu Vọng.
Hai đời cộng lại, nàng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu có người
chết như thế , thực tế cả người nàng chấn động, không biết làm sao, trong
không khí mùi máu tanh nồng đậm còn làm nàng có chút muốn nôn vì mùi
máu quá nồng.
Sau lưng một người chen đám đông chỗ Chu Kiều Kiều chạy vọt vào, là Chu
phụ.
Ông đứng trước mặt đại bá mẫu , hai mắt đỏ ngầu, đưa tay muốn ôm lấy Chu
Vọng, lại ngập ngừng không dám, tay khựng ở giữa không trung.
“Đại tẩu…… Vọng Nhi…… Vọng Nhi xảy ra chuyện gì? Còn có Tiểu Chí…… Tại sao
lại như vậy?”
Tiểu Chí?
Chu Kiều Kiều kinh ngạc nhìn về phía nam nhân nằm trong vũng máu kia, thì
ra hắn là đại nhi tử của đại bá phụ, Chu Tiểu Chí.
Người mà lúc nhỏ hay cõng nguyên thân chạy chơi trong ruộng, là người
đường huynh hái cây hoa cải dầu cho nàng đội ở trên đầu.
Huynh ấy đã chết……
Chu Kiều Kiều lòng có chút ngột ngạt, khó chịu.
Đại bá mẫu khóc tiếng nói run rẩy, “Hắn muốn kiếm tiền đọc sách, thấy nữ nhi
ngươi có thể vào núi đi săn thú bán lấy tiền, Lão Chu cùng Tiểu Chí liền mang
theo liêm đao cùng rìu đi trên núi đi săn, không biết đứa nhỏ này cũng lặng lẽ
đi theo bọn họ……”
Bọn họ cảm thấy, Chu Kiều Kiều một nữ tử còn có thể vào núi đi săn, bọn họ là
nam tử chẳng lẽ còn so ra kém hơn nàng sao?
Cho nên bọn họ rất có lòng tin.
sau-san-manh-thu/chuong-56.html]
Cuối cùng Đại bá phụ không có trở về, Chu Tiểu Chí cùng Chu Vọng là được
người ta đưa về.
Nhưng lúc đưa về Chu Tiểu Chí đã không còn hơi thở.
Chu phụ nghe được hai chân mềm nhũn, không tin thật sự Tiểu Chí bên kia đã
không còn, đưa tay dò xét hơi thở của hắn.
Vài giây đồng hồ sau, ông cố nén run rẩy , bật lên tiếng khóc.
“Tiểu Chí ơi Tiểu Chí, ngươi còn trẻ như vậy, làm sao liền……”
Không ít thôn dân cũng không kìm được nhỏ giọng khóc.
Nhiều năm như vậy làm hàng xóm, lại tận mắt nhìn thấy Chu Tiểu Chí chết
thảm như vậy, bọn họ vừa thương tâm đồng thời đối với Thâm Sơn lại nhiều
hơn mấy phần kính sợ .
Vốn nhiều người có chút động tâm khi nhìn thấy Chu Kiều Kiều đi săn được thú
rừng bán được tiền, nhìn thấy một nhà thảm trạng của Chu Tiểu Chí, cũng
nhao nhao bỏ suy nghĩ vào núi.
Tuyền Lê
Thế đạo khó khăn , bọn họ cũng muốn sống sót.
“Chu đại tẩu, ngươi hãy nén bi thương, Lão Chu cùng Tiểu Chí Vọng Nhi trên
trời có linh thiêng cũng hi vọng ngươi có thể bảo trọng thân mình”
“Đúng vậy Chu đại tẩu, tẩu còn có nữ nhi, dù là vì nữ nhi, tẩu cũng phải cố
gắng vực dậy mà sống”
“Có gì cần chúng ta hỗ trợ ngươi cứ mở miệng. Hàng xóm mấy chục năm, vốn
cho là Tiểu Chí cùng Vọng Nhi đưa chúng ta đi, không nghĩ tới có một ngày thế
mà là chúng ta phải đưa bọn hắn đi sớm như vậy”
Chu gia đời thứ ba cứ như vậy trong một ngày tử trạng thảm khốc, ai có thể
không nói một câu ‘bi thảm’ ‘đáng thương’?
Chu Kiều Kiều làm sao cũng không nghĩ tới bọn họ là vì học theo mình mới bị
tai vạ bất ngờ như vầy, có cảm giác tự trách là mình hại chết bọn họ.
Nàng tiến lên một bước, muốn nói an ủi Đại bá mẫu, lại đột nhiên nhìn thấy
lông mi Chu Vọng run rẩy.
Nàng trong lòng kinh hãi, chẳng lẽ Chu Vọng vẫn chưa chết?