Nàng ba bước làm hai xông vào,lúc mọi người còn kinh ngạc cùng chỉ trích khi
thấy nàng xông vào bên trong, cố nén mùi máu tanh khó chịu đưa tay hướng
chóp mũi Chu Vọng.
Một giây…… Hai giây……
Đột nhiên, Chu Kiều Kiều cảm nhận được một mảnh hơi thở rất yếu nhưng ấm
áp.
Nàng nhịn không được hô to, “Hắn vẫn chưa chết, hắn không chết. Cha,
Vọng Nhi vẫn chưa chết, hắn vẫn còn hơi thở”
Nàng vội vàng xem xét tình huống Chu Vọng .
Lúc này mới nhìn đến, hai cánh tay Chu Vọng đứt gãy ở phía trên buộc lên một
đầu dây lưng, miệng vết thương còn có vết tích của thuốc bột, xem ra là
người cứu hắn đã giúp hắn đơn giản xử lý qua.
Chu phụ vội vàng chạy tới, Chu Kiều Kiều lập tức nói Đại bá mẫu, “Người cứu
hắn đã sơ cứu cho hắn, mau đem hắn đến y quán đi, có lẽ còn có thể cứu……”
Tuyền Lê
Những người xung quanh đều kinh hãi.
“Thật hay giả? Vọng Nhi vẫn chưa chết sao?”
“Ôi trời, đây chính là tổ phụ cùng phụ thân của hắn ở trên trời phù hộ, tốt quá
rồi, nhanh đưa đến y quán đi”
“Ông trời phù hộ”
Đại bá mẫu ngừng khóc, không thể tin nổi nhìn Chu Kiều Kiều , giọng run run,
“Còn có thể cứu được sao? Thật?”
Chu Kiều Kiều sốt ruột nói, “Ta không biết, nhưng hắn còn thở, tranh thủ thời
gian đưa đi y quán nhanh lên……”
Đại bá mẫu không do dự nữa, ôm lấy Chu Vọng, đôi mắt kiên định, bà nhất định
phải cứu con trai duy nhất của Tiểu Chí, cháu trai duy nhất của bà.
“Đường đệ, làm phiền đệ giúp ta xử lý hậu sự cho Tiểu Chí”
Tiểu Chí liều mạng đưa Vọng Nhi ra khỏi Thâm Sơn, chỉ không muốn con trai
mình chết trong Thâm Sơn.
Bà nhất định phải cứu hắn, dù có liều mạng cũng phải cứu hắn.
sau-san-manh-thu/chuong-57.html]
Nói xong, bà ôm đứa bé bỏ chạy.
Mặc dù đã hơn năm mươi tuổi, lại đi rất nhanh và kiên định.
Bởi vì bà gánh hy vọng của trượng phu và nhi tử.
Chu phụ lập tức đáp ứng, “Đại tẩu yên tâm, chỗ này có ta”
Sau khi đại bá mẫu rời đi, Chu Kiều Kiều trong lòng cầu nguyện cho đứa bé
đáng thương kia: Ngọc Hoàng đại đế, Quan Âm Bồ Tát, Đại bá phụ, đường
huynh Tiểu Chí, các ngươi nhất định phải phù hộ Vọng Nhi, để hắn sống sót……
Cuối cùng, ánh mắt nàng rơi vào thi thể Chu Tiểu Chí, thầm nói trong lòng
‘thật xin lỗi’.
Trong ký ức, Chu Tiểu Chí từ nhỏ đã xem Chu Kiều Kiều như em gái ruột mà
yêu thương, tình cảm của họ trước kia rất tốt, chỉ là sau này mỗi người lập gia
đình, ít qua lại mà thôi.
Những người hàng xóm vừa đau lòng, vừa bàn tán xôn xao về Chu Kiều Kiều,
có người còn nói nàng hại chết Chu Tiểu Chí và Đại bá phụ.
“Nếu cha con họ không vì học theo Chu Kiều Kiều, cũng sẽ không tự mình đi
đến Thâm Sơn chỗ nguy hiểm như vậy, sẽ không tạo thành cục diện bây giờ”
“Đúng, đều là Chu Kiều Kiều sai, là nàng mở đầu việc này”
“Nàng làm sao còn không biết xấu hổ mà đứng ở đây?”
“Nàng nên quỳ xuống sám hối với phụ tử Chu gia”
Chu Kiều Kiều liếc nhìn những người kia với ánh mắt sắc bén, vừa định lên
tiếng, Chu phụ đã nhìn chằm chằm họ trước nàng một bước, gầm nhẹ, “Các
ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Cút! Đừng ở đây cản đường Chu Tiểu Chí về nhà,
đều cút cho ta!”
Chu phụ không để những người hàng xóm lại giúp đỡ, chỉ gọi mấy chi thân
thích nhà họ Chu đến giúp xử lý hậu sự cho Chu Tiểu Chí.
Chu Kiều Kiều đứng trong sân, nhìn bọn họ mang thi thể Chu Tiểu Chí đi, lát
sau có người ra múc nước, chờ nước lại mang ra thì tất cả đều là màu đỏ.
Một nén hương sau, Chu Đại Sơn đi ra, trên mặt tràn đầy bi thương, nói với Chu
Kiều Kiều, “Kiều Kiều, về đi”
Chu Kiều Kiều mím môi, đè nén khó chịu trong lòng, nhìn Chu Đại Sơn, “Có
nhìn ra là bị thương thế nào không? Lần sau ta đụng phải vật kia, nhất định sẽ
thay đường huynh và Đại bá phụ báo thù”
Dù không nhìn thấy thi thể Đại bá phụ, nàng cũng đoán được ông lành ít dữ
nhiều.