Chu Tiểu Diệu lúc này mới kể lại những chuyện đã xảy ra với mình trong
khoảng thời gian qua.
“Tổng cộng ta đã ra chiến trường năm lần. Lúc đầu ta cũng sợ lắm, toàn trốn
sau lưng đồng đội.
Sau này, nhìn đồng đội từng người một ngã xuống, ta nảy sinh cảm giác cáo
chết thỏ thương, cũng vì thế mà trở nên dũng cảm giếc địch hơn”
Nhưng trong một trận chiến sau đó, hắn bị quân địch chém đứt một cánh
tay.
Bị thương nặng, hắn cứ tưởng mình đã hết thuốc chữa, chết chắc rồi.
Không ngờ quân y lại cứu hắn sống lại, chỉ có điều hắn không thể tiếp tục ở lại
trong quân doanh được nữa.
Những thương binh như hắn có rất nhiều, đều được tướng quân hạ lệnh đưa về
nguyên quán.
Nhưng hắn vạn lần không ngờ tới, trấn Việt Dương đang xảy ra ôn dịch. Quan
binh đưa bọn họ về vừa đến địa phận trấn Việt Dương liền lập tức quay trở lại.
Những thương bệnh binh như bọn họ đành phải tự mình tìm đường về nhà.
“Ta về làng trước một chuyến, thấy trong thôn đã vườn không nhà trống, ta liền
biết mọi người vẫn còn ở trong Thâm Sơn chưa về.
Lúc ấy ta mới chạy vào rừng sâu, ta không biết khi nào mọi người mới ra, nên
cứ thế tự mình đi sâu vào trong.
Ai ngờ trên đường đi độc trùng rắn rết không ít, lại còn gặp phải một đám mèo
hoang phát điên”
Đám mèo hoang kia bất chấp tất cả lao về phía Chu Tiểu Diệu.
Dường như muốn xé nát cơ thể hắn.
Chu Tiểu Diệu vốn đã mất một cánh tay nên vô cùng bất tiện, lúc này lại càng
khó có sức đánh trả.
Ngay khi hắn tưởng mình sẽ bị mèo hoang cào chết, thì mẹ Thuận Thuận và
đồng bọn xuất hiện.
Cứu hắn trở về.
Chu mẫu bước tới, nắm lấy tay Chu Tiểu Diệu, giọng nghẹn ngào: “Về là tốt rồi,
chỉ cần cả nhà chúng ta ở bên nhau, cửa ải nào cũng có thể vượt qua”
Bà vẫn luôn tin tưởng vào sức mạnh của sự đoàn tụ gia đình.
Hốc mắt Chu Tiểu Diệu đỏ hoe, giọng nói nghẹn lại.
Hắn muốn nói gì đó.
Nhưng lại chẳng thể thốt nên lời.
Trong lòng chỉ còn lại sự cảm kích sâu sắc.
Chu phụ bước lên một bước, cũng nói: “Giờ con đã về rồi, nhà ta đoàn tụ, sau
này sẽ chỉ còn những ngày tháng hòa thuận êm ấm thôi”
Tất cả mọi người đều không nhắc đến chuyện của Đồng Nhị Nha, cũng không
nhắc đến cánh tay đã mất của hắn.
Chỉ nói về những điều tốt đẹp sau này.
Chu Tiểu Diệu nghe vậy liên tục gật đầu.
Chu Kiều Kiều mỉm cười, nói: “Mọi người đi ăn cơm thôi, ăn xong lát nữa đại ca
và cha xem lại vết thương cho nhị ca, thay thuốc.
Rồi đưa huynh ấy ra sân ngồi phơi nắng, nắng hai hôm nay không gắt, phơi rất
dễ chịu”
Chu phụ gật đầu: “Đúng đúng đúng, Kiều Kiều nói phải”
Mọi người lúc này mới lần lượt lui ra khỏi phòng Chu Tiểu Diệu.
Ăn cơm xong, mấy người đàn ông dìu Chu Tiểu Diệu ra sân ngồi, sau đó đều ra
ruộng làm việc.
Chu Kiều Kiều, Thượng Quan Khuynh Thành và Ngô Ngọc Nương ở lại trong
sân. Ngô Ngọc Nương may quần áo trẻ em, Chu Kiều Kiều cắn hạt dưa, còn
Thượng Quan Khuynh Thành thì đang soạn bài.
Chu Tiểu Diệu ngạc nhiên hỏi: “Đại tẩu, tẩu mang thai sao?”
Ngô Ngọc Nương cười e thẹn: “Ừ, phải”
Chu Kiều Kiều chen vào: “Nhị ca, huynh lại sắp phải chuẩn bị tiền mừng tuổi
rồi đấy nhé”
Chu Tiểu Diệu ngoài miệng đáp lời: “Được thôi, được thôi”
Tuyền Lê
Nhưng một thoáng cảm xúc nơi đáy mắt hắn vẫn bị Thượng Quan Khuynh
Thành bắt gặp.
Thượng Quan Khuynh Thành mím môi, chỉ đành thầm thở dài trong lòng.
Chu Kiều Kiều lại như sực nhớ ra điều gì, vẻ mặt cười hì hì nói: “Đại tẩu thích
ăn chua, dân gian có câu ‘trai chua gái cay’, chẳng lẽ đại tẩu mang thai
một bé trai?”
Ngô Ngọc Nương đáp: “Cái này không tính đâu, lúc ta mang thai Thành Nhi
cũng thích ăn cay mà”
Chu Kiều Kiều: “Haha, xem ra muội vẫn phải mong chờ xem rốt cuộc là cháu
trai hay cháu gái đến với nhà mình đây?”
Thượng Quan Khuynh Thành đảo mắt, bất động thanh sắc chuyển chủ đề:
“Kiều Kiều tỷ, lần sau tỷ vào núi xem có thể bắt được con gì có lông vũ màu
trắng không”
Chu Kiều Kiều quay đầu nhìn Thượng Quan Khuynh Thành đang vuốt chỉ: “Để
làm gì?”
Thượng Quan Khuynh Thành: “Muội có một cây trâm, đuôi trâm làm bằng lông
khổng tước trắng.
Nhưng hôm qua muội phát hiện lông trên đó bị rụng mất hai sợi, trông không
đẹp nữa.
Ở đây chắc chắn không có khổng tước trắng rồi, cho nên muội muốn tìm bừa
lông của loài động vật nào đó vá vào, để nó không bị khuyết là được”
Chu Kiều Kiều lập tức thấy hứng thú.
sau-san-manh-thu/chuong-319.html]
Kiếp trước nàng vốn thích các loại trâm cài.
Chỉ là xuyên đến thời cổ đại – nơi đáng lẽ phải cài trâm, thì nàng lại là một
nông phụ bình thường không mua nổi trâm đẹp.
Đây cũng là một điều tiếc nuối của nàng.
“Được, nếu ta gặp sẽ săn về cho muội. Nhưng mà. hình như động vật có lông
vũ trong rừng sâu. chỉ có gà thôi nhỉ?”
Khoan đã. gà. có con nào màu trắng không?
Không biết nữa.
Dù sao nàng vào núi lâu như vậy, chưa từng thấy con gà nào màu trắng.
Không sao, lỡ đâu có ngày mình gặp được khổng tước trắng thì sao?
Chu Kiều Kiều suy nghĩ viển vông như vậy.
Thượng Quan Khuynh Thành cười ha hả: “Gà á? Kiều Kiều tỷ tỷ không phải
đang trêu muội chứ? Lông gà làm sao so được với lông khổng tước?”
Dù là loài chim nào đó cũng được mà.
Lông gà. xấu lắm, quan trọng là. nàng không thể đội một cây trâm nồng nặc
mùi phân gà lên đầu được chứ?
Chu Kiều Kiều: “Muội không phải định bảo ta đi bắn chim màu trắng chứ?
Khuynh Thành, ta chưa từng bắn chim bao giờ, muội đừng làm khó ta”
Thượng Quan Khuynh Thành lúng túng.
Hóa ra Kiều Kiều tỷ tỷ không biết bắn chim.
“Vậy thôi bỏ đi, muội không muốn lông gà”
Nàng thà để nó trống còn hơn dùng lông gà.
Chu Tiểu Diệu đột nhiên lên tiếng: “Ngươi đừng có coi thường lông gà, ngươi
nhìn mấy con gà trống kia xem, có mấy sợi lông rõ ràng là màu đen, nhưng
dưới ánh mặt trời lại ánh lên màu sắc, rất đẹp đấy”
Chu Kiều Kiều nhìn kỹ lại.
Nhìn một cái, đúng là phát hiện lông trên mông gà trống là kiểu “màu đen
ngũ sắc rực rỡ”.
Đẹp thật.
Khóe miệng Thượng Quan Khuynh Thành giật giật: “Mắt thẩm mỹ của nhị ca
rất tốt, nhưng không cần gợi ý cho ta đâu, hehe”
Đó là lông ở mông đấy, còn chưa biết dính bao nhiêu phân gà.
Nàng mới không thèm.
Chu Tiểu Diệu liếc mắt nhìn Thượng Quan Khuynh Thành: “Nhất định phải là
loài chim?”
Thượng Quan Khuynh Thành gật đầu vô cùng nghiêm túc: “Ừm”
Chu Tiểu Diệu “ồ” một tiếng, không nói gì thêm.
Thượng Quan Khuynh Thành: “” Hết rồi? Chỉ thế thôi à?
Nàng nghiêng đầu nhìn Chu Tiểu Diệu đang trầm tư: “Nhị ca có cách nào
không?”
Hắn dù sao cũng là người va chạm nhiều nhất trong nhà họ Chu, có lẽ. hắn
biết gì đó.
Nhưng Chu Tiểu Diệu chỉ nói: “Không có”
Nụ cười trên mặt Thượng Quan Khuynh Thành tắt ngấm: “Ồ”
Nghe có vẻ hơi thất vọng.
Chu Tiểu Diệu liếc nhìn nàng một cái.
Nhưng cũng không an ủi.
Hắn không cảm thấy Thượng Quan Khuynh Thành là người hay làm mình làm
mẩy.
Ngô Ngọc Nương cười nói: “Thôi nào, Khuynh Thành cũng đâu vội nhất thời,
sau này gặp thì săn về cho muội là được, vui vẻ lên nào”
Thượng Quan Khuynh Thành lập tức cười tươi: “Đúng vậy, Kiều Kiều tỷ tỷ, muội
không vội, nhị ca cũng không cần áy náy”
Chu Kiều Kiều gật đầu.
Chu Tiểu Diệu phản bác: “Ta đâu có áy náy”
Nụ cười trên mặt Thượng Quan Khuynh Thành hơi thu lại: “Nhị ca, huynh có
thể giả vờ là huynh áy náy mà”
Chu Tiểu Diệu: “Tại sao?”
Thượng Quan Khuynh Thành nói như lẽ đương nhiên: “Vì như thế muội sẽ rất
vui”
Chu Tiểu Diệu sầm mặt: “Nhưng ta không muốn vì để ngươi vui mà phải giả vờ
áy náy”
Bọn họ đâu có quan hệ gì.
Tại sao hắn phải chiều theo nàng?
Chỉ vì nàng được tiểu muội cứu về?
Chỉ vì nàng chiếm phòng của hắn?
Hay là vì nàng sinh ra đẹp mắt?
Ừm. điều cuối cùng. miễn cưỡng có thể chấp nhận.