Gần đây, mấy sinh viên trong lớp đột nhiên phát hiện thầy Giang bỗng trở nên
lạnh lùng hơn hẳn, kiểu lạnh đến độ “ác ma” nghe còn nhẹ đô. Nói thật, Giang
Nghiên mới hai mươi tám tuổi mà đã ngồi vững ở vị trí giáo sư trường Q, trong
mắt người ngoài chẳng khác gì huyền thoại sống. Ở tuổi này, lý ra nên dễ gần gũi
sinh viên hơn chứ, vậy mà mỗi lần sinh viên tụ tập tám chuyện sau lưng, thay vì
nhắc đến thầy Giang, họ lại toàn đi ca tụng ông giáo sáu mươi tuổi suốt ngày cười
toe toét.
Không phải họ ghét Giang Nghiên, chỉ là thấy thầy lạnh quá. Gọi là “bông hoa
lạnh lùng” còn là nói giảm nói tránh, thầy giống y như băng tuyết nghìn năm dưới
đáy vực, người thường mà lỡ tới gần hai bước là bị đông cứng ngay. Không một
chút khí người.
Thậm chí có đứa còn thả não đi xa, nghi ngờ thầy là một AI cấp cao đội lốt người.
Nhưng rồi dạo gần đây, khí lạnh bao quanh thầy dường như loãng đi một tẹo,
nhân tính tăng lên chút xíu.
Khi đám sinh viên còn đang hí hửng ăn mừng, nghĩ ánh sáng cuộc đời sắp đến
rồi, thì bùm một phát, kỳ vọng tan thành mây khói. Cái lạnh đó không chỉ quay về
mà còn tăng gấp bội. Một đêm quay về thời đồ đá, mà là thời đồ đá còn chưa phát
minh ra lửa.
Tất cả đều hoang mang tột độ, thầm đoán coi ai xui quỷ khiến làm thầy Giang
phật ý, hại cả đám bị vạ lây.
Trong khi ai nấy đều than trời trách đất, chỉ có mỗi Hứa Hạo Hải đang yêu đương
đắm đuối là không hay biết gì, thậm chí còn thấy quý thầy hơn mấy phần.
Chỉ vì Giang Nghiên là bạn học cũ của Nhan Yểu. Sau trận bóng hôm đó, Hứa
Hạo Hải có hỏi Nhan Yểu về thời cấp ba của Giang Nghiên. Cô không nói nhiều,
chỉ suy nghĩ một lát rồi nhận xét rằng anh là người rất xuất sắc, sau đó lảng sang
chuyện khác.
Nhan Yểu bảo dù là bạn cùng lớp, nhưng hai người không có mấy giao tình, chỉ vì
Giang Nghiên thời ấy quá nổi, nên dù bao năm trôi qua vẫn còn vài ký ức lờ mờ.
Hứa Hạo Hải cực kỳ tò mò về Nhan Yểu, và cũng rất muốn biết thêm về “Giang
ma đầu” khiến cả trường e dè.
Từ sau trận bóng đó, cậu không thắng được, mà Nhan Yểu cũng không đến Q đại
nữa. Nhưng Hứa Hạo Hải lại bắt đầu chủ động tiếp cận Giang Nghiên, cứ mặt dày
lượn lờ trước mắt anh với nụ cười mà Nhan Yểu khen là đẹp trai nhất.
Giang Nghiên chẳng phải kẻ ngây thơ, anh biết rất rõ mấy năm nay mình sống thế
nào, đến độ hoàn toàn xứng danh “chó gặm chân tường”. Nhưng ít nhất, một chút
tôn nghiêm anh vẫn còn. Giờ Nhan Yểu đã có người yêu, giữ khoảng cách là lựa
chọn đúng đắn nhất. Giống như mười năm trước, chôn giấu tình cảm không ai
hay, âm thầm đóng vai người chết.
Anh chẳng còn muốn dây dưa gì với cô nữa. Kể cả thằng nhóc tên Hứa Hạo Hải
cũng bị anh liệt vào danh sách đen. Thế mà cái người kia lại cứ nhất quyết lượn
lờ trước mặt anh mãi không thôi.
Tiếng chuông tan học vang lên, sinh viên trong lớp cuống cuồng thu dọn rời khỏi
cái nơi đầy âm khí này, chỉ trong vòng một phút, lớp học rộng thênh thang liền trở
nên trống huơ trống hoác.
Bình thường giờ này chỉ còn Giang Nghiên ở lại trên bục giảng, chậm rãi sắp xếp
giáo án. Nhưng hôm nay lại có thêm một “vị khách không mời”.
“Học trò mời thầy ăn trưa được không? Em bao luôn!” Hứa Hạo Hải cười hì hì tới
gần, giọng điệu quen thuộc và thân thiết.
Giang Nghiên không mảy may ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh tanh, động tác sắp xếp tài
liệu vẫn đều đặn như thể hoàn toàn không thấy đối phương.
Bị bơ cũng không khiến Hứa Hạo Hải bối rối. Cậu vốn hiểu tính thầy Giang nên
tiếp tục nài nỉ: “Thầy ơi, mình quen nhau gần hai năm rồi, ăn một bữa cơm thì có
gì đâu!”
Hứa Hạo Hải đã mời anh đi ăn không dưới năm lần. Giang Nghiên trong lòng đã
quyết không dây vào, vậy mà cậu nhóc này cứ mặt dày đến mức phát rồ.
“Phập!” Một quyển giáo trình bị đập xuống bàn giảng, phát ra tiếng động vang dội.
Hứa Hạo Hải giật mình, chưa kịp phản ứng thì đã đối diện với ánh mắt sâu thẳm
như đáy biển kia.
“Cậu muốn hỏi gì?” Giọng nói trầm thấp xen lẫn vài phần lạnh lẽo, vạch trần ý đồ
trong lòng Hứa Hạo Hải không sót một li.
Cậu nhóc hơi khựng lại, sau đó lúng túng gãi đầu, ấp úng mãi mới thốt ra: “Thầy
với chị Yểu là bạn cũ, em chỉ muốn hỏi chút chuyện hồi cấp ba của chị ấy…”
Giang Nghiên khựng lại một giây, tay siết chặt tập giáo trình, ánh mắt vẫn dừng ở
gương mặt lúng túng kia, rồi chậm rãi thu về: “Không thân lắm, chỉ là bạn cùng
lớp thôi”
Câu trả lời lạnh tanh khiến Hứa Hạo Hải mất mấy giây mới ngấm: “À… vậy à. Mà
em nhớ chị Yểu từng bảo thầy hồi đó cũng nổi tiếng lắm”
Vừa nói xong, ánh mắt người đàn ông khẽ lay động, yết hầu trượt lên xuống,
thoáng có một ý nghĩ lóe lên, muốn hỏi xem cô còn nói gì về mình. Nhưng lý trí
còn sót lại khiến anh nuốt trọn tất cả những lời đó xuống.
“Chị ấy nói thầy hồi cấp ba rất giỏi, cả lớp gọi thầy là ‘Giang học thần’”
Người đàn ông mặt không biểu cảm khẽ nhếch môi, không rõ là đang đáp lại lời
khen hay đang cười giễu chính mình. Trong lòng cô, anh chẳng qua chỉ là một
đứa “ngoan ngoãn học giỏi”, ngoài học hành ra chẳng có gì để lưu lại dấu vết
trong ký ức cô.
Thế nhưng Giang Nghiên lại âm thầm thấy may mắn, may là ít ra trong trí nhớ của
cô, anh vẫn còn sót lại một chút dấu vết. Nếu đến cả chút dấu đó cũng bị gió thổi
tan như dấu chân trên cát, thì đời anh đúng là thảm thật.
“Chị Yểu đẹp vậy, chắc hồi cấp ba cũng có nhiều người theo đuổi nhỉ? Mà thầy
nghĩ xem…” Hứa Hạo Hải đột nhiên gãi đầu ngượng nghịu, “Em theo đuổi được
chị ấy, bây giờ đang yêu nhau thật rồi, mà em vẫn cứ không tự tin, cứ sợ bị chia
tay”
Tay Giang Nghiên thoáng khựng lại, liếc nhìn cậu, rồi im lặng cười nhạt trong
lòng.
Biết thân biết phận lắm.
Sau cái đêm mua say đó, đầu óc anh cũng tỉnh táo hơn nhiều. Dựa theo tốc độ
thay người yêu của Nhan Yểu, cái thằng nhóc này may ra trụ được một tháng.
Nhưng mà thế thì sao? Có người bước qua được ngưỡng cửa, dù sau đó bị đá ra
ngoài, chí ít cũng từng được vào. Còn anh thì chỉ biết đứng ngoài cửa mãi thôi.
Đột nhiên như thể bị gì đó chạm trúng dây thần kinh, Giang Nghiên bất giác lên
tiếng hỏi: “Cậu theo đuổi cô ấy à?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Hứa Hạo Hải đơ ra vài giây, rồi gật đầu, thành thật như tờ
giấy trắng: “Dạ… đúng vậy. Ban đầu em nghĩ mình không có cửa, ai ngờ lúc tỏ
tình lại được đồng ý”
Nhưng dù đồng ý thì cũng chỉ là đồng ý tạm thời thôi, Nhan Yểu nói thẳng từ đầu,
kiểu “chơi thử hai tháng rồi chia tay nhé”. Mấy chuyện này, dĩ nhiên Hứa Hạo Hải
sẽ không kể với thầy Giang, còn phải giữ chút thể diện chứ. Cậu chỉ đang cố gắng
trong thời gian yêu nhau, mong sao có thể khiến cô động lòng thật sự.
Thế nên cậu mới nghĩ đến chuyện moi thông tin từ thầy Giang.
“Cậu theo đuổi kiểu gì?” Giang Nghiên hỏi, giọng điệu tùy tiện như thể tiện miệng
mà thôi.
“Hả?” Hứa Hạo Hải sững ra, mặt đỏ bừng, lúng túng nói: “Thầy hỏi chi vậy ạ…”
“Không có ý gì khác đâu, chỉ là tò mò thôi” Người đàn ông mở lời, thái độ nhàn
nhạt như thể thực sự chỉ thuận miệng nói ra, “Hồi cấp ba đúng là có nhiều người
theo đuổi cô ấy”
“Thật hả? Vậy mấy người đó theo đuổi kiểu gì vậy?” Cậu trai trẻ đạo hạnh còn
non bị câu này chọc đúng lòng hiếu kỳ, cứ như chú thỏ trắng ngây thơ không hay
biết mình đã nhảy vào vòng rập của lũ sói hoang, “Em add được WeChat của chị
ấy rồi thì cứ mặt dày nhắn tin mãi thôi, nghĩ bụng khó lắm mới gặp được người
mình thích, sao mà để vuột mất được. Nhưng mà chị ấy nhắn tin chậm cực, em
cứ tưởng chị ấy đang nói chuyện với cả đống trai nên mới không kịp trả lời em
cơ”
Giang Nghiên nhớ tới đoạn chat giữa anh và Nhan Yểu, lật một trang là hết, sạch
đến tội nghiệp. Hôm đó vừa add nhau xong, anh gửi tin nhắn trước. Chờ suốt một
đêm cũng không thấy cô phản hồi. Khi ấy anh nghĩ gì nhỉ? Hình như cũng giống
thằng nhóc trước mặt này, nghĩ rằng có lẽ cô đang bận tám với ai khác, đến cả
thời gian trả lời anh cũng không có.
“Nhưng sau này em mới biết, chị ấy bận chết đi được. Ngoài mấy cái chụp hình,
còn nghe nói tự mình điều hành công ty gì đấy nữa, suốt ngày tất bật không có
lúc nào thở”
Nói đến đây, giọng Hứa Hạo Hải hơi xụ xuống, có lẽ mấy hôm nay hai người chưa
gặp nhau, yêu đương kiểu gì mà không khác gì người dưng?
“Ra là vậy” Giang Nghiên đáp, đồng tử khẽ xao động, nhưng trong lời nói lại ẩn
giấu tầng tầng hàm ý.
“À đúng rồi, thầy Giang, thầy chưa kể chuyện hồi cấp ba của chị Yểu đó. Hồi đó
nhiều người theo đuổi rồi sao nữa?” Hứa Hạo Hải hớn hở hỏi tiếp.
Giang Nghiên lại liếc từ trên xuống dưới cậu một lượt, chậm rãi mở miệng: “Hồi
cấp ba, những người cô ấy từng hẹn hò, đa số là kiểu như cậu”
Tứ chi phát triển, não đơn giản.
“Sau đó thì sao?”
Câu này còn chưa hỏi dứt, thì người đàn ông trước mặt đã xách cặp đứng dậy,
lúc lướt ngang qua cậu còn lạnh lùng ném lại một câu: “Chẳng ai trụ được quá
một tháng”
Hứa Hạo Hải: “…” ĐM!
–
Nhan Yểu chẳng hiểu nổi, cái cậu bạn trai nhỏ của mình gần đây lên cơn gì nữa.
Hồi trước thì ngoan ngoãn biết điều, không ghen tuông không lằng nhằng, mà dạo
này lại bám dính lấy cô, như thể sợ cô chạy theo người khác không bằng.
Nhan Yểu tuy yêu nhiều, bị gắn mác “lăng nhăng” hay “đa tình” cũng không ít,
nhưng chưa bao giờ chơi trò bắt cá hai tay hay đạp nhiều thuyền một lúc. Chỉ là
kể từ sau lần đến trường đón Hứa Hạo Hải rồi vô tình gặp lại Giang Nghiên, cô
cũng không biết nên đối mặt với tình huống hiện tại thế nào.
Cô thừa nhận sau khi chuyện đó xảy ra, nghĩ lại mới thấy lý do khiến mình đồng ý
lời tỏ tình của Hứa Hạo Hải có quá nửa là do Giang Nghiên. Có lẽ là để phân tán
sự chú ý, bóp chết mấy suy nghĩ không đúng lúc trong đầu, hoặc cũng có thể là
vì trong ánh mắt cậu nhóc kia, đôi khi lấp ló vài nét giống một người nào đó.
Nhưng dù sao cũng đã yêu đương rồi, lại hòa thuận yên ổn, thì cứ ở bên nhau vài
tháng cũng chẳng sao. Gần đây cô thực sự bận, từ sau vụ bìa tạp chí của Trần Vũ
Luân leo hotsearch, studio nhận được mấy show chụp ảnh cần đi ngoại cảnh. Cô
phải chạy tới chạy lui qua ba thành phố, bận tới mức chân không chạm đất. Chắc
vì vậy mới lơ là cảm xúc của bạn trai nhỏ, khiến cậu ấy vùng vằng mấy ngày nay.
Trong đám bạn trai trước đây của Nhan Yểu, kiểu như Hứa Hạo Hải không nhiều,
đa số đều có sự nghiệp riêng, còn chuyện yêu đương chỉ là chút gia vị lướt qua
trong cuộc sống. Lúc bắt đầu, ai cũng hiểu rõ điều đó, nhưng đến cuối cùng, giữ
được sự lý trí ấy thường chỉ còn lại mình cô.
Lúc trước cô không muốn dính vào mấy chàng sinh viên đại học như Hứa Hạo
Hải, một phần lớn là bởi trai tầm hai mươi tuổi đầu chưa đủ chín chắn, không hiểu
được vài quy tắc ngầm trong xã hội người lớn. Nhưng nói toạc ra thì cũng không
tiện lắm.
Ban đầu, Nhan Yểu có chút cảm tình với Hứa Hạo Hải là vì cậu ấy rất biết chừng
mực khi trò chuyện, ít ra ngoan hơn cô tưởng nhiều. Nhưng nhìn tình hình bây
giờ thì trẻ con vẫn hoàn trẻ con.
Có lần cô từ chối liên tiếp ba cuộc gọi từ Hứa Hạo Hải, kết quả là cậu nổi đoá lên,
gào loạn trong WeChat rồi im bặt. Đoán chừng là đang lủi vào một góc giận dỗi,
còn đăng story mấy câu lộn xộn kiểu đau khổ trầm cảm không lý do.
Nhưng toàn là mấy chiêu cô thấy riết thành quen rồi.
Cô biết, Hứa Hạo Hải muốn được dỗ dành, muốn cô dành nhiều thời gian cho
mình hơn. Nhưng cậu ta đánh giá quá cao mức độ lệ thuộc của cô vào tình
cảm, cũng đánh giá quá thấp sự lạnh lùng dứt khoát của cô.
Trong giờ làm việc, Nhan Yểu gần như không bao giờ bị mấy chuyện vụn vặt ảnh
hưởng. Cô mong muốn một mối quan hệ nhẹ nhàng, chứ không phải như mấy
sinh viên bây giờ, học hành xong là đem chuyện yêu đương đặt lên hàng đầu.
Hai người đang chiến tranh lạnh, Nhan Yểu thì đang đi công tác, cũng không có ý
định chủ động làm hoà. Chỉ nhắn lại một câu giải thích lý do không nghe điện
thoại rồi thôi, không thêm lời nào nữa.
Buổi tối, sau khi xong việc, cô trở về khách sạn. Tắm rửa xong xuôi, cô mặc áo
choàng tắm ngồi trên ghế đơn trong phòng, châm một điếu thuốc.
Mái tóc còn ướt đẫm nước chưa kịp sấy, mấy lọn trước trán được vén gọn ra sau
để lộ khuôn mặt mộc không son phấn. Tà áo choàng bị vén lên, lộ ra đôi chân dài
bắt chéo, trông vừa lười biếng vừa quyến rũ.
Tay phải kẹp thuốc, tay trái cầm điện thoại, cô bắt đầu đọc lại đống tin nhắn oán
trách mà Hứa Hạo Hải gửi đến chiều nay.
Lúc đó cô đang chụp hình, mà thời gian thuê phim trường thì có hạn. Ai nấy đều
trong trạng thái tập trung cao độ. Cô bận, chỉ kịp gõ mỗi câu “Đang làm việc”, sau
đó lướt mắt qua loạt tin nhắn rồi nhét điện thoại lại vào túi.
Giờ rảnh mới mở ra xem kỹ xem cậu đã gửi những gì. Nhưng sự thật là mấy lời
trách móc na ná nhau ấy lại khiến cô chẳng cảm thấy gì ngoài sự chán ngán.
“Tại sao em cảm thấy chị chưa bao giờ đặt em trong lòng?”
“Chị bận đến mức đó luôn à? Một cú điện thoại cũng không nghe?”
“Nhan Yểu, tại sao em không cảm nhận được chút nào là chị thực sự coi trọng
mối quan hệ này? Nếu vậy thì sao lúc đầu chị lại đồng ý quen em?”
“Em đối xử với chị thật lòng như vậy, còn chị thì sao? Chị có từng thích em dù chỉ
một chút không?”
–
Điếu thuốc lá nữ mảnh dài cháy riu riu, Nhan Yểu nheo mắt nhìn chuỗi câu hỏi
trên màn hình, im lặng hồi lâu mới rít một hơi, đáy mắt lạnh băng.
Rõ ràng lúc bắt đầu đã nói rõ là “mỗi người có nhu cầu riêng”, vậy mà bây giờ lại
cố chấp nhấn mạnh cái gọi là “chân thành” làm gì?
Thích à? Tình cảm kiểu thích này rẻ rúng lắm, cùng lắm chỉ là phút bốc đồng nhất
thời. Giống như người cha chết trên giường của cô, ông ta chẳng phải cũng
từng thích rất nhiều người phụ nữ đó sao? Hồi đó chẳng cũng từng hứa hẹn với
vợ như vậy? Vậy cái gọi là “chân thành” của ông ta rốt cuộc là chân thành đến
mức nào? Suy cho cùng, cũng chỉ là phút chốc nổi hứng vì sắc dục, mới quen
chưa tới một tháng mà đã đòi sở hữu, đòi thích. Những ham muốn và cảm xúc đó,
tất cả đều dựng lên từ sự mới mẻ. Đến khi thời gian trôi qua, sự hào hứng phai
nhạt, quay đầu nhìn lại chẳng còn gì ngoài chán ghét.
Chẳng qua cũng chỉ vì muốn hưởng thụ cái khoái cảm trong chốc lát, giờ lại bày
ra vẻ mặt si tình như thể thật lòng thật dạ lắm vậy.
Hiểu cô được bao nhiêu? Biết gì về quá khứ của cô?
Điếu thuốc rít đến tận đầu lọc, khói phả ra nhưng phiền muộn trong lòng vẫn
không hề vơi bớt chút nào.
Nhan Yểu hiểu rõ khi đối phương thốt ra những lời này, mối quan hệ giữa hai
người e là cũng đi đến đoạn kết.
Cô đưa tay dập tắt đầu thuốc trong gạt tàn, đứng dậy khỏi ghế sofa, tay cầm
điện thoại bấm số Hứa Hạo Hải.
Cậu chắc vẫn còn giận, cuộc gọi đầu tiên vang chưa đầy năm giây đã bị dập máy,
rõ ràng là đang muốn chiến tranh lạnh tới cùng.
Nhan Yểu khẽ cười, sau đó không vội không chậm bấm gọi lại lần hai. Lúc này, độ
kiên nhẫn của cô lại cao hơn mọi ngày một chút.
Đến lần gọi thứ ba, bên kia mới chịu bắt máy. Câu đầu tiên vang lên: “Biết lỗi
chưa?”
Cô cụp mắt xuống, cũng thu lại nét lạnh lẽo trong đáy mắt.
“Hứa Hạo Hải, tôi đã nói là tôi đang làm việc”
Bên kia không ngờ cô không gọi để xin lỗi, ngược lại thái độ như thể chính cậu
mới là người sai: “Chj bận đến vậy sao? Mấy ngày nay từ sáng tới tối em nhắn tin
cho chị, nhưng chị trả lời được mấy câu? Xong việc rồi, buổi tối gọi một cuộc điện
thoại cũng không được à?”
“Buổi tối tôi cũng phải làm việc”
Nhan Yểu đâu phải kiểu dân văn phòng sáng chín chiều năm. Làm nhiếp ảnh
không chỉ đơn giản là cầm máy lên chụp mấy tấm là xong. Cô phải lên ý tưởng từ
trước, từ trang phục, makeup, bối cảnh, đều phải phối hợp với cả ekip.
Thật ra cô hoàn toàn có thể giải thích cho Hứa Hạo Hải, có thể kể lại toàn bộ quy
trình làm việc, trừ những phần nằm trong điều khoản bảo mật, còn lại, cô đều có
thể nói hết.
Chỉ là cô không muốn.
Nhan Yểu cũng biết, suy nghĩ kiểu này chẳng phải là thói quen tốt trong tình yêu.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, cô đã quen sống một mình, không ai quản, cũng chẳng ai
quan tâm cô làm gì, thành ra sống thành kiểu “muốn sao làm vậy” như bây giờ.
“Đừng lấy công việc làm cớ để lảng tránh em nữa được không?” Giọng của Hứa
Hạo Hải bên kia rõ ràng không tin.
“Lảng tránh?” Nhan Yểu phản bác, giọng đều đều mà nghe như băng giá: “Vậy thế
nào mới gọi là không lảng tránh? Tôi phải làm lịch trình chi tiết từng phút từng
giây, ghi rõ mình đang làm gì? Hay là mỗi người chúng ta cần gắn một cái bộ đàm
để báo cáo mọi hành động trực tiếp?”
“Ý chị là sao? Trong lúc yêu nhau, chuyện chia sẻ cuộc sống với nhau không phải
rất bình thường sao?”
Hứa Hạo Hải nhớ tới mấy mối tình cũ, mấy cô bạn gái trước kia đều thích nhắn
tin, từ lúc mở mắt buổi sáng đã bắt đầu tám, thậm chí bữa trưa ăn gì cũng phải
chụp hình gửi qua.
Hồi đó, Hứa Hạo Hải cảm thấy những chuyện đó vô nghĩa hết sức, chẳng hiểu
sao mấy người lại thích làm vậy. Nhưng giờ thì khác, giờ cậu chỉ mong Nhan Yểu
học được chút nào hay chút nấy, chỉ cần được 1/10 như mấy cô trước là cậu thấy
mừng lắm rồi.
Hồi đó cậu cũng chẳng thích chia sẻ hành tung của mình, nhưng nghĩ lại cái
không muốn kia, cũng chỉ vì khi ấy chưa đủ thích mà thôi.
Và giờ đây, Hứa Hạo Hải chợt tỉnh ngộ một sự thật cực kỳ tàn nhẫn.
Cũng lúc đó, cậu nghe thấy giọng nói đều đều bên kia truyền đến: “Nhưng tôi
không phải kiểu người như vậy”
Một cảm giác bất an mơ hồ dâng lên trong lòng, Hứa Hạo Hải mơ hồ đoán được
cô sắp nói gì.
“Ngay từ đầu, tôi đã nói rõ, tôi không thể thực hiện những trách nhiệm thông
thường trong tình yêu. Đừng kỳ vọng gì quá nhiều vào tôi”
“Chị không thấy mình cư xử như thế là quá tồi tệ à?” Hứa Hạo Hải thừa nhận, hồi
đó đầu óc nóng lên, không nghĩ quá nhiều, chỉ đơn giản là tin rằng tình cảm có
thể bồi dưỡng theo thời gian.
Nhưng sau khi yêu rồi mới phát hiện người ta căn bản không có ý định nghiêm túc
với mối quan hệ này.
“Có” Nhan Yểu thản nhiên đáp, “Nhưng người chọn yêu một đứa tồi tệ như tôi là
cậu mà”
Rõ ràng ngay từ đầu đã nói giá cả rõ ràng, bây giờ còn đòi hỏi gì thêm?
“Chị chưa bao giờ nghiêm túc trong chuyện tình cảm, cũng chẳng quan tâm đối
phương nghĩ gì. Cứ như vậy, chị nghĩ còn ai sẽ ở lại bên chị chứ?”
“Chuyện đó liên quan gì đến cậu” Giọng của Nhan Yểu lạnh hẳn đi.
Những lời này, cô nghe nhiều tới mức tai quen mòn. Cô quá hiểu, bây giờ người
ta thích cô, phần nhiều là vì gương mặt này. Có thể năm năm nữa, mười năm
nữa, khi nhan sắc phai tàn, cũng là lúc cô bắt đầu cô độc đến già.
Ai sẽ thực sự yêu cô?
Cho dù có thì sẽ kéo dài được bao lâu?
Tình yêu là thứ dễ thay đổi nhất trên đời. Đòi hỏi nó phải thủy chung, cô không
làm được, mà người khác cũng chẳng mấy ai làm được.
“Vậy giờ chị định chia tay?” Hứa Hạo Hải hỏi.
Không khí bỗng đặc quánh lại.
Hai giây sau, người con gái bên kia nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Ngay sau đó, cuộc gọi bị ngắt.
Nhan Yểu nghe tiếng tít tít vang lên bên tai, rồi khẽ thở dài một hơi.
Lần sau tốt nhất đừng dính vào sinh viên đại học nữa.
Ở đầu dây bên kia, Hứa Hạo Hải đang đứng trên ban công. Bị chọc đến tức điên,
cậu giơ chân đá mạnh vào lan can, vang lên một tiếng “rầm” long trời.
Bạn cùng phòng đang chơi game nghe tiếng động thì quay sang hỏi: “Gì vậy ông
nội?”
“Mẹ nó, ông đây bị đá rồi!!!”
“Anh em ơi, đã bảo rồi, ông trấn không nổi chị đó đâu. Muốn bắt được loại nữ hải
vương đó hồi tâm chuyển ý, chắc chỉ có mấy ông nam Bồ Tát như trong tiểu
thuyết mới kéo được về bờ!”
–
Trong căn hộ tĩnh lặng, Giang Nghiên ngồi trên sofa, cầm điện thoại trong tay, bất
ngờ hắt xì một cái.
Màn hình vẫn dừng lại ở giao diện xóa liên lạc, ngón tay cái lơ lửng giữa không
trung nhưng mãi vẫn chưa ấn xuống.
Trong phòng chưa bật đèn, ánh trăng ngoài cửa sổ rọi lên người anh, phản chiếu
lên da thịt một lớp ánh sáng mờ như ngọc, thoạt nhìn cứ như một vầng thánh
quang trên người thần tiên.
.
Chiều hôm sau, giống như thường lệ, Giang Nghiên xách cặp công văn đến lớp
sớm năm phút.
Có lẽ vì bình thường cái tên họ Hứa kia luôn tìm mọi cách lại gần anh nên lúc lướt
qua lớp học trước khi bắt đầu giảng dạy, anh lập tức nhận ra hôm nay cậu ta trốn
học.
Trong lòng khẽ dâng lên nghi hoặc, nhưng ngoài mặt thì chẳng nể nang gì, lần
đầu tiên kể từ đầu học kỳ đến giờ, anh tổ chức điểm danh.
Sinh viên đại học trốn học vốn là chuyện thường như cơm bữa, điều này Giang
Nghiên cũng hiểu, nên xưa nay anh đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng lần này bị bắt quả tang tại trận, Giang Nghiên không khách sáo, trực tiếp
lấy danh sách ra điểm từ đầu tới cuối, một lượt lôi ra hơn chục đứa bữa nay vắng
mặt.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Giang Nghiên đang định rời khỏi thì thấy một
sinh viên lén lút bước tới, cười xấu hổ nói: “Thầy Giang ơi… em là bạn cùng
phòng của Hứa Hạo Hải, hôm nay cậu ta bị ốm nên không đến lớp được, mấy
hôm nữa đưa giấy xin phép sau được không ạ? Còn điểm chuyên cần thì xin
thầy…”
Môn Toán có tỉ lệ trượt cao kinh hoàng, thi cuối kỳ thì đứa nào cũng xác định
chết chắc, đám sinh viên chủ yếu dựa vào điểm chuyên cần mới gỡ gạc được.
Mà điểm chuyên cần thì bao gồm cả tỉ lệ đến lớp.
Chỉ là bình thường Giang Nghiên không điểm danh, thế nên nhiều người ôm tâm
lý may rủi mà trốn học. Không ngờ hôm nay Giang Nghiên như uống nhầm thuốc,
vừa điểm danh xong cả nhóm bạn học đã nổ tung trên mạng xã hội.
“Bị ốm à?” Giang Nghiên nhướng mày, ánh mắt sắc lạnh quét lên người đối
phương, giống như một lưỡi dao bén nhọn xé toạc cái lý do lố bịch kia.
Cậu sinh viên kia là lần đầu giao đấu với vị “Giang Ma Đầu” lừng danh, mới đối
mặt chưa đến ba giây đã giơ tay đầu hàng, vừa cười khổ vừa nói: “Thầy ơi, nói
thật với thầy vậy… Tối qua Hứa Hạo Hải bị bạn gái đá rồi, thất tình quá độ nên
mới…”
Lời vừa dứt, hơi thở của Giang Nghiên khựng lại, cả người thoáng ngẩn ngơ.
“Em vừa nói gì?” Ngay sau đó, anh khẽ nhíu mày, lần nữa lên tiếng, trong giọng
nói đã mang theo vài phần nôn nóng bị đè nén.
“Hứa Hạo Hải tối qua bị bạn gái đá rồi”
“Ai cơ?”
“Hứa… Hứa Hạo Hải ạ…”
“Bị sao?”
“Bị… bị chia tay ạ…”
Một hỏi một đáp khiến cậu sinh viên ngơ ngác, mà chưa kịp định thần lại thì đã
thấy “Giang Ma Đầu” trước mặt hơi giãn mày, sắc mặt vốn lạnh lẽo bỗng chốc dịu
hẳn.
Lần đầu tiên trong đời, sinh viên kia được thấy Giang Nghiên như vậy, bề ngoài
vẫn lạnh như cũ, nhưng trong mắt lại thiếu đi vẻ băng giá thường trực. Chỉ cần
liếc qua là biết, tâm trạng của anh hôm nay rõ là rất tốt.
“Được rồi, tôi biết rồi”
Giang Nghiên nói xong liền xoay người rời đi, bước chân dứt khoát, để lại một
mình cậu sinh viên đứng chôn chân tại chỗ, vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Sinh viên: Ủa là sao trời???
…
Mười lăm phút sau, trang cá nhân chỉ có duy nhất một bài đăng từ lâu của Giang
Nghiên đột nhiên xuất hiện một dòng trạng thái mới.
Giang Nghiên: Hôm nay thời tiết đẹp.
Khi Tưởng Vũ nhìn thấy dòng trạng thái đó, ngay lập tức cảm thấy không đúng,
lập tức gọi điện sang, không nể nang mà vạch trần tâm tư mờ ám của bạn mình:
“Giang Nghiên, caaju lại phát điên cái gì thế? Status đó là ý gì? Cậu ngẩng đầu
nhìn cái đám mây đen kia đi, mặt trời còn chẳng thèm ló, đẹp cái con khỉ!”
“Đừng nói với tôi là cậu lại bắt đầu ảo tưởng chuyện với Nhan Yểu đấy nhé!
Người ta có bồ rồi cậu hiểu không? Cậu không còn cửa đâu!”
Thế nhưng đúng lúc Tưởng Vũ vừa tức tối gào lên xong, bên tai lại truyền đến
giọng đàn ông khàn trầm pha chút mừng rỡ: “Cô ấy chia tay rồi”
“…”
Đệch.
Tưởng Vũ sững người hai giây, chẳng thể tin nổi chuyện tình kia lại đến rồi đi như
một cơn gió.
Mới bao lâu đâu? Một tháng?
Anh ấy đưa tay lau mặt, hồi tưởng lại những truyền thuyết phong ba thời trung
học của Nhan Yểu, đột nhiên lại thấy cũng không có gì lạ cả.
“Thế giờ sao? Người ta chia tay rồi là cậu nghĩ cậu có cơ hội hả? Giang Nghiên,
chẳng phải dạo trước chính cậu khóc lên khóc xuống bảo là cậu mệt rồi sao? Bảo
là cậu thật sự muốn buông bỏ? Giờ người ta vừa chia tay một cái cậu lại bày ra
cái bản mặt này, cậu là đang tập ngửa ngồi đấy hả?”
Tưởng Vũ hận không thể tát cho thằng bạn một cái tỉnh ra, cho nó bớt hoang
tưởng.
Giang Nghiên đứng trước cửa sổ văn phòng, ngẩng đầu nhìn những đám mây
xám xịt kéo dài kín trời, nhưng trong lòng lại sáng rực hơn nắng tháng sáu.
Anh cụp mắt xuống, trong đầu lại lặp đi lặp lại câu nói của thằng nhóc Hứa Hạo
Hải kia.
“Em vốn tưởng mình chẳng có cửa”
“Khó khăn lắm mới gặp được người mình thích, sao có thể để tuột mất”
“Vũ này, tôi muốn thử một lần”
Trong căn phòng tĩnh mịch, lời nói ấy không quá nặng cũng chẳng nhẹ, nhưng chỉ
có anh là rõ nhất, để đưa ra được quyết định tưởng chừng đơn giản này, anh đã
phải giằng xé bản thân bao đêm, cuối cùng mới dám đánh cược một lần.
Tưởng Vũ im lặng hồi lâu, rốt cuộc không nói thêm lời ngăn cản nào nữa.
Quen biết Giang Nghiên mười năm, anh ấy quá rõ tình cảm của bạn mình dành
cho Nhan Yểu. Cũng biết có những chuyện, không phải cứ nói buông là buông
được.
Chỉ là mỗi khi đối diện với Nhan Yểu, Giang Nghiên luôn mang theo nỗi sợ khó
hiểu, khiến người ta vừa giận vừa bất lực. Con cưng của trời trong mắt người
khác, vậy mà trước một người con gái lại chẳng có lấy chút tự tin nào.
Có những người, có những chuyện, dù biết trước là hy vọng mong manh, nhưng
chỉ cần dám liều mình lao về phía đó, dẫu cuối cùng có thua tan tác, ít ra cũng
còn hơn là cả đời ôm theo day dứt và tiếc nuối.
“Muốn sao cũng được, chỉ cần nhớ lúc uống rượu phải gọi tôi. Đừng để đến lúc
say bét nhè mà không ai hốt về”
“Ừ”
Vừa dứt lời, tiếng “tút tút” bên tai vang lên báo hiệu cuộc gọi đã kết thúc.
Giang Nghiên siết chặt chiếc điện thoại trong tay, tim đập dồn dập như trống trận,
máu nóng rần rật lan khắp cơ thể.
Đúng vậy. Khó khăn lắm mới gặp được người mình thích, sao có thể không làm
gì, để mặc cô ấy biến mất.
Nửa tiếng sau, điện thoại của Giang Nghiên đột nhiên vang lên tiếng thông báo
WeChat, là tin nhắn từ Tưởng Vũ, người vừa cúp máy khi nãy.
Tưởng Vũ: Ba ngày nữa, Nhan Yểu có một buổi chụp hình lấy bối cảnh ở gần đại
học B.
Bên kia, vừa gửi xong tin nhắn, Tưởng Vũ cầm điện thoại trong tay, lẩm bẩm đầy
oán trách: “Giang Nghiên à Giang Nghiên, anh đây bán đứng trinh tiết mới moi ra
được tin này cho cậu đấy, lần này mà còn không nắm được cơ hội thì ông đây
tuyệt đối đoạn tuyệt tình anh em!”
Thế nhưng chưa kịp đợi tin trả lời từ Giang Nghiên, WeChat của Tưởng Vũ lại
hiện lên một tin nhắn từ người có ghi chú là “Cô Triệu”:
Cô Triệu: Tôi nói cho anh chuyện này rồi, còn chuyện anh ngủ với tôi thì tính sao?
Tưởng Vũ bị quịt sạch: …
Rốt cuộc là ai ngủ ai hả trời?!
.
Ba ngày sau, tại tòa nhà giảng dạy của đại học B.
“Được rồi, mai hoặc mốt bên studio sẽ gửi ảnh đã xử lý vào hòm thư đã ghi trong
hợp đồng” Nhan Yểu vừa tháo ống kính máy ảnh, vừa nói với phó đạo diễn bên
cạnh.
“Được được, quả không hổ là cô Nhan, hiệu suất làm việc đúng là khỏi chê!” Phó
đạo diễn đứng cạnh mở miệng khen ngợi, nét mặt đầy chất phác tươi cười.
Nhan Yểu vẫn tiếp tục thu dọn đồ, giọng nói lúc đáp lại cũng chẳng vì lời khen của
người ta mà dao động chút nào: “Đây là lần đầu tôi chụp ảnh tạo hình phim, có
gì cần lưu ý thì nhớ trao đổi với trợ lý của tôi”
Lần hợp tác này quả thực có hơi đặc biệt. Trước giờ cô chưa từng chụp ảnh
concept cho phim, nhưng bên sản xuất đã đích thân mời gọi, giá đưa ra cũng rất
khá, nên cô chẳng có lý do gì để từ chối.
Nghe đâu bộ phim này là tác phẩm đầu tư lớn, đạo diễn cũng dốc hết tâm huyết,
nhắm tới các giải thưởng lớn trong năm sau.
“Vâng vâng, đến lúc đó chúng ta cứ trao đổi online. À cô Nhan, để tôi đưa cô một
đoạn nhé?”
“Không cần” Nhan Yểu xách thiết bị đã thu gọn, từ chối ý tốt của đối phương, “Tôi
lái xe đến, tự về được”
“Vậy… vậy để tôi cảm ơn cô Nhan ngay tại đây trước ạ!”
Cả đoàn làm phim đều đang bận rộn vây quanh mấy diễn viên chính, xa xa đạo
diễn vẫn còn đang hô lớn, xem ra vẫn còn cảnh cần quay tiếp.
Nhan Yểu không phải người không biết điều, cũng chẳng có kiểu làm cao, lúc này
chỉ xách túi rời khỏi phim trường một mình.
Hai hôm nay thời tiết không được tốt lắm, mây dày đè nặng trên đầu khiến người
ta vô cớ thấy bực bội.
Trước khi ra khỏi cửa, cô có xem dự báo thời tiết, không hề nói là sẽ mưa. Nhưng
khi bước đến dưới tòa nhà giảng dạy, cô mới phát hiện chẳng biết từ khi nào trời
đã đổ mưa rào, gió mạnh quét qua mang theo từng đợt hơi lạnh.
Hôm nay là cuối tuần, khu dạy học bị đoàn phim bao trọn. Để tránh fan cuồng làm
loạn, họ còn đặc biệt thuê bảo vệ dọn sạch hiện trường.
Xung quanh không một bóng người, mà từ tòa nhà ra bãi đậu xe còn cách ít nhất
hai trăm mét.
Nhan Yểu khẽ nhíu mày, sắc mặt thoáng lạnh lùng.
Dạo gần đây vì công việc bận rộn, cô chẳng có mấy thời gian nghỉ ngơi. Hôm qua
vừa bay về thành phố H, hôm nay lại đến B Đại quay hình.
Dù sao thì xong việc lần này, cô cũng có thể nghỉ một thời gian.
Thể chất mệt mỏi kéo theo sự uể oải về tinh thần, lại gặp đúng hôm trời mưa, tâm
trạng Nhan Yểu càng thêm nặng nề.
Tựa người vào cột trụ bên cạnh, cô rút một điếu thuốc từ túi áo ra, châm lửa
một cách bình tĩnh, kẹp giữa hai ngón tay, thỉnh thoảng rít một hơi, ngồi chờ mưa
ngớt.
Gió lạnh rít qua, mang theo hơi nước ẩm ướt, đến cả điếu thuốc trong tay cô
cũng lấm tấm ướt sũng.
Khói thuốc bị gió cuốn bay, chỉ một cái chớp mắt đã tan vào không trung.
Không rõ thời gian trôi bao lâu, lúc Nhan Yểu híp mắt thở ra một vòng khói tròn,
làn sương trắng lập tức khiến trước mắt trở nên mờ ảo. Trong màn sương mông
lung, tựa như có một người cầm ô đen, đang từ từ tiến lại gần cô.
Tầm mắt cô khựng lại, tay cầm thuốc cũng ngừng hẳn. Cô muốn nhìn rõ người
kia là ai, nhưng hết lần này đến lần khác, khói thuốc cứ luẩn quẩn không tan…
Một chiếc ô đen, ngón tay cầm lấy cán ô gầy dài, đốt ngón rõ ràng đến khiến
người ta nghĩ ngợi mông lung.
Dưới màn mưa, người đó bước đến chậm rãi, không vội không vàng. Mà cô nhìn
đối phương từng bước từng bước đến gần, đến cả điếu thuốc bị mưa làm ướt
cũng chẳng buồn để tâm.
Làn khói mỏng vẫn bay theo gió, còn người kia rốt cuộc đã đứng trước mặt cô,
nhẹ nhàng nhấc tấm vải ô đen lên, để lộ một khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
Ngũ quan đẹp đến mức khiến người khác ngẩn ngơ, mà trong đôi đồng tử kia,
như một tấm gương trong suốt, phản chiếu đúng bóng dáng cô, vẫn như xưa.
Rồi, cô nghe thấy người đó nói: “Trùng hợp ghê”