Chưa Từng Quên Nhau

Chương 29



“Giang học thần, nghe danh đã lâu”

Tần Chiêu nhìn người đàn ông trước mặt, trong đáy mắt thoáng lướt qua một tia

tối tăm.

Không khí bỗng trở nên là lạ, rõ ràng hai người chưa từng có bất cứ tiếp xúc nào,

vậy mà lần gặp đầu tiên này lại chẳng hề xa lạ.

Cái tên Tần Chiêu từ thời cấp ba đã vang danh bốn bể, đa phần bạn học vừa kính

vừa sợ anh ta. Họ vừa dè chừng những lời đồn đại bên ngoài, vừa ghen tỵ với

việc anh ta chẳng coi nội quy trường ra gì, ngày ngày sống buông thả, tự tại theo

kiểu của riêng mình.

Giang Nghiên cũng từng nghe nói đến cái tên ấy, nhưng chưa bao giờ để vào

mắt, bởi vì anh biết, bản thân và đối phương vốn không thuộc cùng một thế giới.

Dù vậy, thời cấp ba, tên tuổi Giang Nghiên cũng không nhỏ. Thành tích quá xuất

sắc khiến anh trở thành đề tài bàn tán của toàn trường, cũng là niềm tự hào mà

các giáo viên luôn mang ra khoe khoang. Mỗi lần thi xong kỳ thi học sinh giỏi,

trước cổng Nhất Trung đều sẽ treo băng rôn chúc mừng có tên anh. Dần dà, học

sinh trường lân cận cũng đều ít nhiều nghe đến truyền thuyết về “Giang học thần”.

Tần Chiêu – Giang Nghiên.

Hai người như thể hai đầu đối lập hoàn toàn.

Một bên là “trùm trường” khiến người ta nghe tên đã sợ, một bên là “học thần”

khiến người người ngưỡng mộ.

Lẽ ra nên như nước giếng không phạm nước sông, đôi bên chẳng liên quan gì

đến nhau.

Nhưng mối quan hệ này, lại bị Nhan Yểu đơn phương phá vỡ.

Từ sau khi Nhan Yểu và Tần Chiêu bắt đầu hẹn hò, tên của cả hai đã thường

xuyên xuất hiện trong các cuộc tám chuyện giữa học sinh hai trường. Giang

Nghiên vì thế mà không thể không ghi nhớ cái tên Tần Chiêu.

Ghi nhớ cái cậu trai khiến ai ai cũng vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị.

Giang Nghiên biết rõ, ở Nhất Trung, số nữ sinh thầm mến Tần Chiêu không hề ít.

Nhưng bởi tính khí anh ta vừa ngông cuồng vừa ngang ngược, nên đa số các cô

gái đều chỉ dám giấu cảm xúc trong lòng.

Mà ngẫm lại, tình cảm anh dành cho Nhan Yểu, chẳng phải cũng thế sao?

Khi nghe tin Nhan Yểu hẹn hò với Tần Chiêu, không ít người xung quanh trầm trồ

khen là trời sinh một cặp. Nhưng Giang Nghiên thì lại từng vô tình nghe thấy có

nữ sinh bàn tán sau lưng rằng Nhan Yểu không xứng với Tần Chiêu.

Khi ấy, anh tức giận không chịu nổi, đã đứng ngay trước mặt đám con gái đó mà

hỏi ngược lại câu: “Cậu thì xứng chắc?”

Chuyện đã trôi qua bao năm, anh chẳng còn nhớ rõ hoàn cảnh lúc đó ra sao,

nhưng cảm xúc phẫn nộ khi nghe được câu ấy, tới nay vẫn còn rõ mồn một trong

trí nhớ.

Anh luôn cảm thấy, là Tần Chiêu không xứng với Nhan Yểu thì đúng hơn.

Giang Nghiên rất hiếm khi mang ác cảm với một người chưa từng gặp mặt, nhưng

Tần Chiêu lại là kẻ mà anh căm ghét nhất thời cấp ba.

Không có ai thứ hai.

Giang Nghiên hiểu rõ, cảm xúc trẻ con này được gọi là “ghen tị”. Nhưng giờ đã

mười năm trôi qua, cậu trai non nớt ngày nào cũng đã trưởng thành, vậy mà mỗi

lần đối diện với Tần Chiêu, anh vẫn chẳng thể nào bình tĩnh hơn được chút nào.

Vẻ mặt anh lạnh lùng, đường viền hàm siết chặt, nhìn chằm chằm người đàn ông

cách đó ba bước, đến cả không khí xung quanh cũng thoáng lộ chút lạnh lẽo.

Đúng là anh vẫn rất ghét người đàn ông này. Ghét sự kiêu căng và ngạo mạn của

anh ta, ghét cả quá khứ giữa anh ta và Nhan Yểu, ghét luôn cái hình xăm khốn

nạn không biết nằm ở chỗ nào trên người anh ta.

“Anh Tần, nghe danh đã lâu”

Cũng là câu chào ấy, nhưng giọng Giang Nghiên lại lạnh tanh như thể chẳng thèm

che giấu chút cảm xúc nào.

Tần Chiêu như không ngờ cậu mọt sách trước mặt này lại biết đến mình, nhướng

mày một cái, cũng hiểu ngay là do chuyện năm xưa giữa mình và Nhan Yểu quá

ầm ĩ, đến mức cả người cắm đầu vào học như đối phương cũng phải nghe được

chút ít.

Trong đáy mắt thoáng qua một tia hứng thú, nụ cười trên mặt Tần Chiêu càng

sâu, nhưng đáy mắt lại chẳng có lấy chút ấm áp.

Anh ta nhìn ra được sự bài xích của Giang Nghiên với mình, dĩ nhiên rồi, ai mà

vui được khi biết bạn gái mình đang đi uống rượu cùng bạn trai cũ?

Nhưng thì sao chứ?

Cuối cùng, Nhan Yểu vẫn sẽ quay lại bên anh ta thôi.

Đến lúc đó, ai thắng ai thua, rõ ràng như ban ngày.

Nhớ lại khoảng thời gian cấp ba, mấy thằng em bên dưới cũng từng nhắc khéo,

Tần Chiêu biết cậu mọt sách này chắc là đã sớm mơ tưởng Nhan Yểu rồi.

“Giang học thần khách sáo rồi, dạo này đang công tác ở đâu thế?” Tần Chiêu mở

lời, bộ đồ tây thẳng thớm khoác lên người lại mang theo một chút hoang dã, y

như giọng điệu anh ta lúc này.

Trước mặt Tần Chiêu, Giang Nghiên luôn có chút lu mờ, giống như hồi cấp ba

vậy. Khi bạn bè nhắc đến Tần Chiêu là mắt sáng rỡ, hào hứng tám đủ chuyện về

những “huyền thoại học đường” của anh ta. Nhưng khi nhắc đến Giang Nghiên,

thì ngoài thành tích ra, chẳng ai biết kể gì thêm.

Thế nhưng không hiểu vì sao, khoảnh khắc hai người đứng đối diện nhau lúc này,

khí thế của Giang Nghiên lại chẳng hề kém cạnh Tần Chiêu chút nào.

Tần Chiêu ngạo khí lồ lộ, nhưng Giang Nghiên lại toát lên một kiểu nội liễm sâu

sắc, vẻ bình thản trên gương mặt không hề giảm sút, dẫu đối mặt với “người yêu

cũ nổi danh” như Tần Chiêu cũng không hề lúng túng hay thất thế.

“Hiện tại đang giảng dạy ở Đại học Q, Tần tiên sinh thì đang làm việc ở đâu?”

“Đại học Q à? Trường danh tiếng đấy” Tần Chiêu híp mắt, ánh nhìn mang hàm ý

sâu xa. “Tôi thì chẳng tài giỏi như anh, chỉ quản lý công ty nhỏ trong nhà thôi”

Tự xưng là “không có bản lĩnh”, thế nhưng thái độ ngang tàng kia lại chẳng có

chút khiêm tốn nào.

Dĩ nhiên Giang Nghiên không tin lời anh ta. Cái gọi là “công ty nhỏ”, anh vẫn có

nghe qua chút ít. Tần thị bất động sản khởi nghiệp từ hơn mười năm trước, đến

nay quy mô đã không hề nhỏ. Tuy phản ứng sau khi niêm yết không quá nổi bật,

nhưng từ khi chuyển giao cho Tần Chiêu quản lý, tốc độ phát triển lại cực kỳ đáng

nể. Giờ đây đã lấn sân sang mảng ăn uống và bán lẻ, tài sản chạm mốc trăm tỷ

cũng chẳng phải chuyện khó tin.

Điểm này, Giang Nghiên không thể không thừa nhận Tần Chiêu rất xuất sắc.

Nhưng thì sao?

Khóe môi anh khẽ cong lên một độ cong gần như không nhận ra, trong lòng vẫn

cảm thấy người đàn ông trước mặt quá mức tự tin.

Anh chỉnh lại cổ áo cho người phụ nữ bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay

cô. Khi chạm vào làn da lạnh buốt của cô, bản thân anh cũng vô thức siết chặt

hơn một chút.

Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thua Tần Chiêu, điều duy nhất anh sợ là thua

trong lòng Nhan Yểu, là không đủ nặng ký trong tim cô.

“Đi thôi?” Giang Nghiên lên tiếng, giọng nhẹ nhàng, chẳng buồn đoái hoài đến sự

hiện diện của Tần Chiêu bên cạnh.

Nhan Yểu “ừm” khẽ một tiếng, sau đó quay đầu về phía sau vẫy tay với Tần

Chiêu: “Tôi đi đây”

Giang Nghiên nghe vậy thì lập tức kéo tay Nhan Yểu rời đi, nhưng chưa kịp bước

mấy bước, đã nghe thấy giọng Tần Chiêu vang lên sau lưng: “Nhan Yểu, chuyện

ban nãy, tôi nói nghiêm túc đấy”

Bước chân người đàn ông khựng lại trong chớp mắt. Anh cụp mắt, giấu toàn bộ

sự bất an thoáng qua vào sâu tận đáy đồng tử.

Chuyện gì cơ? Là chuyện gì?

“Nếu cậu cần anh giúp, chỉ cần gọi điện cho tôi là được”

Tần Chiêu nói thế, rõ ràng là nhắn với Nhan Yểu, nhưng không hiểu sao Giang

Nghiên lại cảm thấy như một lời tuyên chiến gửi thẳng vào mặt mình.

Như thể đang nói: Anh xem, giữa tôi và cô ấy có những bí mật anh không biết,

người thân thiết nhất với cô ấy không phải anh, mà là tôi.

Tay đang nắm lấy tay Nhan Yểu siết càng lúc càng chặt. Vẻ mặt Giang Nghiên

không thay đổi, nhưng chẳng ai hay rằng, trái tim anh lúc này đã sớm rối bời.

Anh nắm chặt tay cô, không cho cô có bất kỳ cơ hội vùng ra nào, như thể chỉ

cần giữ được tay, thì trái tim cô cũng không chạy mất.

Nhan Yểu không nói gì, chỉ khẽ vẫy tay lần nữa, xem như hồi đáp lại lời Tần

Chiêu.

Sau đó, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông vẫn còn đứng như trời trồng bên

cạnh, cảm nhận được sự bất thường nơi anh, liền lên tiếng: “Còn đứng đó làm gì?

Đi thôi, em khát nước rồi”

Giang Nghiên dường như lúc này mới hoàn hồn, ngẩng đầu chạm phải ánh mắt

của Nhan Yểu, ngay sau đó, trong lòng bàn tay truyền đến một cảm giác ngứa

ngáy, là cô đang gãi vào tay anh.

Môi khẽ mím lại, sự bất an trong lòng dường như cũng vơi đi đôi chút. Anh hít sâu

một hơi, quay người bước về phía xe, mà lần này, bước chân đã trở nên kiên định

hơn nhiều.

Trước cửa quán bar, Tần Chiêu nhìn theo bóng lưng hai người lên xe, mãi đến khi

chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười trên mặt anh ta mới từng chút một tắt lịm,

trong mắt phủ lên một tầng băng lạnh khó hóa giải.

Trong xe, Nhan Yểu ngồi ở ghế phụ, tay cầm chiếc bình giữ nhiệt kiểu dáng cổ lỗ.

Mới uống một ngụm liền phát hiện trong đó là nước mật ong đã pha sẵn.

Cô vốn chẳng thích thứ này, nhưng trong lòng hiểu rõ nước mật ong, giúp giải

rượu.

Uống được hai ngụm, cô vặn nắp lại, đặt sang bên cạnh. Tầm mắt hướng ra ngoài

cửa xe, nhìn cảnh vật vùn vụt trôi ngược, một lúc lâu sau mới khẽ cất lời: “Em với

Tần Chiêu không có gì cả, chỉ là uống rượu bình thường thôi”

Tay Giang Nghiên đang cầm vô lăng khẽ siết lại, vẻ mặt không thay đổi, nhưng

ánh mắt lại tối hơn vài phần.

Anh nhớ lại mấy đoạn meme mình từng vô tình đọc được trên mạng: lời thoại kinh

điển của tra nam tra nữ luôn là: “Tôi với người ta thật sự không có gì”

Giang Nghiên cũng không biết, có phải do mình yêu quá rõ ràng nên mới bị

Internet bóc trúng tâm tư, suốt ngày đề xuất mấy bài viết kiểu đó hay không.

“Em còn giữ liên lạc với anh ta sao?”

Một lúc sau, Giang Nghiên lên tiếng, hỏi ra một câu mà anh đã thừa biết đáp án.

“Ra nước ngoài rồi là cắt liên lạc luôn, chỉ mới gặp lại thời gian gần đây” Nhan

Yểu đáp, rồi chẳng rõ vì sao lại bổ sung một câu: “Yên tâm đi, em với cậu ta chỉ là

bạn”

Bình thường Nhan Yểu không phải kiểu người thích giải thích, gặp phải tình

huống thế này, nếu đối phương nghi ngờ cô bắt cá hai tay thì chia tay luôn cho

nhanh gọn. Cô không làm ra chuyện phản bội tình cảm, cũng không thích bị người

khác chất vấn kiểu đó.

Nhưng không hiểu vì sao, mỗi khi đối mặt với Giang Nghiên, cô lại chẳng thể

cứng rắn như tưởng tượng. Đến mức sợ anh hiểu lầm nên còn lặp lại một lần

nữa.

Thế nhưng cô không ngờ rằng, câu nói vừa buột miệng ấy lại vừa vặn dẫm trúng

một trong những câu “quote” kinh điển của hội gái hư.

Một trận chua xót khó diễn tả dâng lên trong lòng. Giang Nghiên biết Nhan Yểu

không nói dối, cô không phải kiểu người hay giấu giếm. Nếu thực sự giữa cô và

Tần Chiêu có gì mờ ám, cô đã dứt khoát chia tay rồi.

Anh chỉ không hiểu tại sao cô lại có thể giữ quan hệ bạn bè bình thường với

người yêu cũ, thậm chí giữa họ có lẽ từng xảy ra nhiều chuyện thân mật hơn thế.

Nhìn con đường vắng vẻ phía trước, bầu không khí trong xe cũng bắt đầu trở nên

kỳ lạ.

Giang Nghiên không lên tiếng, Nhan Yểu cũng chọn im lặng.

Cô biết Giang Nghiên có thể sẽ nghĩ lung tung, nhưng cô đã giải thích rồi. Một lần

ở căn hộ, một lần là hôm nay. Những điều dư thừa, cô không muốn nói thêm,

cũng chẳng thấy cần thiết.

Có lẽ trong lòng Giang Nghiên, việc hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Tần Chiêu mới

là kết cục lý tưởng. Nhưng nếu chỉ vì cảm giác bất an yếu ớt kia mà làm vậy… thì

người đó sẽ không còn là Nhan Yểu nữa.

Dọc đường không ai nói lời nào, chiếc Land Rover đen nhánh từ từ dừng lại dưới

lầu chung cư. Đã đến lúc phải chia tay.

Thế nhưng ngoài dự đoán, cả hai lại không ai cử động, bầu không khí cứ thế rơi

vào trạng thái giằng co kỳ lạ.

“Muốn uống rượu, anh có thể uống với em”

Không biết bao lâu sau, người đàn ông bất ngờ mở lời, phá vỡ sự im lặng trong

xe.

“Nếu cần gì, anh cũng có thể giúp em”

Tầm mắt Nhan Yểu khựng lại, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, kết quả là

bất ngờ đụng phải ánh mắt nóng rực của anh.

Trên mặt người đàn ông thoáng nét hờn dỗi, nhìn kỹ còn lộ ra chút tủi thân.

Trong bóng tối, con ngươi anh như lóe lên ánh lửa, như đang âm thầm lên án

hành vi của cô tối nay.

Nhan Yểu khẽ sững người, lát sau cong môi cười: “Anh đang ghen đấy à?”

“Ừ,” anh thẳng thắn thừa nhận, không chút do dự, “Vì anh thật lòng thích em”

Vì thích, cho nên mới để bụng từng chút một.

Trong tình yêu, chẳng có ai gọi là rộng lượng thật sự, mọi sự “hiểu chuyện” đều là

vì nhẫn nhịn khi yêu.

Nhan Yểu nhìn người đàn ông trước mặt, trong tai vẫn vang vọng giọng điệu quá

đỗi điềm tĩnh của anh khi nói ra câu đó.

Không có chất vấn tức giận, cũng chẳng có giả vờ bao dung để giữ thể diện. Khi

thừa nhận bản thân ghen tuông, anh vẫn bình thản và khách quan, như đang trình

bày một sự thật, anh yêu cô.

Không ngờ rằng, Nhan Yểu lại thấy dáng vẻ này của Giang Nghiên thật đáng yêu

quá chừng.

Thu lại vẻ sững sờ trên mặt, Nhan Yểu chống cằm, thong dong nhìn người đàn

ông ngồi bên ghế lái, giọng mang theo vài phần trêu chọc: “Vậy bây giờ làm sao

đây?”

“Anh đang rất giận sao?”

Trong ánh nhìn trêu đùa của cô, người đàn ông cụp mắt xuống, lúc này mới nhận

ra hình như mình lại vô thức thổ lộ một lần nữa.

“Ừm… có chút giận”

Anh có giận, có để tâm. Không chỉ là chuyện tối nay, mà còn cả hình xăm trên

người cô nữa.

Dù biết cảm xúc này rất trẻ con, vô nghĩa, nhưng dù anh có lý trí đến đâu trước

những bài toán phức tạp, thì riêng chuyện liên quan đến Nhan Yểu, anh lại chẳng

thể giữ được lý trí nào cả.

Ngay lúc đó, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên má anh, chưa kịp phản ứng, ánh

sáng trước mắt liền vụt tắt, môi anh bỗng bị một làn ấm áp bao phủ.

Là một nụ hôn mang theo chút xoa dịu.

“Giờ thì sao? Đỡ chưa?”

Tay đang nắm vô-lăng bỗng siết chặt lại, Giang Nghiên nhìn người phụ nữ không

biết từ lúc nào đã tháo dây an toàn và nghiêng người sang. Trong ánh mắt đầy ý

cười của cô, anh vô thức đáp:

“Chưa đủ”

Ngay sau đó, cô lại cúi người hôn lên môi anh thêm một lần nữa.

Lần này, đầu lưỡi cô lướt qua môi anh, nhẹ nhàng cắn lấy, mang theo sự dịu

dàng khôn xiết.

Các đường gân trên mu bàn tay anh nổi bật lên rõ rệt, dáng người ngồi trên ghế

lái vẫn không động đậy, nhìn thì có vẻ điềm tĩnh nhưng hơi thở dồn dập lại tố cáo

hết thảy cảm xúc của anh lúc này.

“Vậy lần này thì sao?”

Nhan Yểu vừa nói vừa dùng ngón tay cái vuốt qua khóe môi anh, ánh mắt rơi lên

đôi môi bị mình hôn đến đỏ bừng, hơi thở nhẹ nhàng như mê hoặc lòng người,

như thể yêu tinh dụ dỗ người lúc đêm khuya.

Lần này, anh không trả lời.

Nhưng ánh nhìn kia như lửa đã đổi màu.

“Tách ——”

Là tiếng dây an toàn bị tháo ra.

“Rầm ——”

Lửa cháy chỉ trong chớp mắt. Bàn tay vừa nãy còn đặt trên vô-lăng lập tức kéo lấy

gáy cô, tay còn lại vòng qua lưng cô, cả người anh đè lên, giam chặt cô trong ghế

phụ.

Anh cúi đầu, hung hăng chiếm lấy môi cô, không cho kháng cự, mạnh mẽ tách

môi cô ra, chiếm trọn hơi thở, lưỡi quấn lấy lưỡi, cuốn lấy nhau…

Chiếc sơ mi thẳng thớm trên người anh bắt đầu nhăn nhúm, tấm lưng phía sau

căng ra do động tác mạnh mẽ, lộ rõ đường cơ bắp rắn chắc. Tay anh siết chặt lấy

cô, mang theo khí thế không cho phép phản kháng, nụ hôn cũng vì thế mà càng

thêm bá đạo.

Không ai ngờ được, một Giang giáo sư thường ngày nhã nhặn thư sinh, lại có

mặt dã tính thế này, hoặc có lẽ, vốn dĩ đó mới là bản chất sâu trong anh, chỉ là

bao năm qua chưa ai có thể chạm đến. Chỉ có người con gái tên Nhan Yểu này

mới khơi dậy được nó.

Nhiệt độ trong xe dần tăng cao. Với kiểu chuyện này, tất nhiên Nhan Yểu cũng

không phải kiểu ngồi yên mặc người muốn làm gì thì làm.

Ngay khi anh đè xuống, đôi tay mảnh mai của cô đã vòng qua cổ anh, như thể hai

người có một sự ăn ý ngầm khó nói thành lời.

Son môi đã bị hôn đến nhòe hết, dính lên không biết là môi ai, trong nụ hôn lẫn

mùi rượu nhẹ, có lẽ còn có cả vị ngọt của mật ong trong ly nước ban nãy.

Học được cách đổi nhịp thở, sinh viên Giang giờ đây xem như đã ra nghề, bàn tay

giữ chặt gáy cô liên tục chuyển động, môi lưỡi vừa tách ra trong khoảnh khắc lại

lập tức dính lấy, thỉnh thoảng còn kéo theo sợi tơ bạc mà chẳng muốn rời.

Như thể muốn nuốt trọn cô vào bụng.

Cổ áo sơ mi vốn chỉnh tề chẳng biết từ bao giờ đã bị kéo xộc xệch, trong lúc nào

không hay, nụ hôn của Giang Nghiên trượt lên bờ vai lộ ra từ áo dây, rồi men theo

da thịt mịn màng dần dần đi lên, khẽ cắn tai cô, hơi thở dồn dập: “Về sau, anh sẽ

là người uống với em”

Tay Nhan Yểu từ gáy nhẹ nhàng vuốt xuống yết hầu anh, đôi môi nóng rực đặt lên

xương quai hàm rồi dừng lại bên cạnh yết hầu, không chút khách khí mà hôn

mạnh một cái.

Một tiếng rên khàn khàn bật ra từ cổ họng, toàn thân người đàn ông căng chặt,

không dám nhúc nhích, chỉ dám vùi đầu vào hõm vai cô.

“Ngoan nào, thầy giáo nhân dân không được say xỉn đâu”

Giọng cô vang lên, vang vọng trong không gian kín bưng của xe, cũng vang vọng

trong lòng anh.

“Anh được mà” Anh phản bác, không chịu thua, chỉ là giọng nói khàn đặc lại

chẳng có chút sức thuyết phục nào.

Ngay sau đó, một cảm giác tê rần như điện giật lại truyền đến từ cổ.

“Phải làm gương tốt cho học sinh chứ”

Lần này, anh không nói gì nữa.

Chiếc xe yên tĩnh đến độ chỉ nghe thấy tiếng anh thở dốc.

Nụ hôn vẫn tiếp tục, từng cái từng cái, khiến Giang Nghiên như đứng bên bờ sụp

đổ.

“Nếu bị phát hiện thì sao?” Nhan Yểu bỗng hỏi, giọng lại chẳng có chút áy náy

nào, ngược lại còn mang theo ý cười mờ mờ.

“Anh… mai mặc áo cổ lọ” Anh đáp, giọng chẳng còn nửa phần điềm tĩnh ngày

thường.

Cô không nhịn được bật cười, nhìn thành quả trên cổ anh, rồi như thưởng, cúi

xuống hôn thêm một cái.

“Ngoan lắm”

Hai chữ ấy khiến tim Giang Nghiên run lên một nhịp.

Anh dụi đầu vào vai cô như thể chịu hết nổi, chẳng rõ là đau đớn hay sung

sướng.

Người đàn ông đang chìm trong biển lửa này có lẽ cũng quên mất bây giờ đang là

giữa mùa hè nóng như đổ lửa.

Mặc áo cổ lọ cái gì chứ?

【Tác giả có lời muốn nói】

Giang Nghiên: Hôn nữa đi, anh chịu được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.