Chưa Từng Quên Nhau

Chương 33



Căn phòng yên tĩnh đến mức ngột ngạt, đối lập hoàn toàn với sự ồn ào truyền đến

từ đầu dây bên kia, càng khiến phòng ngủ đóng kín trở nên cô quạnh đến lạ.

Bàn tay đang cầm điện thoại của người đàn ông chợt siết chặt, ánh mắt chùng

xuống rõ rệt. Mái tóc chưa kịp sấy vẫn nhỏ nước, từng giọt chảy từ trán men theo

đường viền hàm sắc nét, cuối cùng biến mất nơi xương quai xanh.

Hàng mi khẽ run lên, trong đầu chợt vụt qua dòng tin nhắn cách đây vài tiếng.

Cô nói, tối nay có việc. Vậy ra, “việc” ấy là đi uống rượu ở bar với người khác?

“Alô? Giang Nghiên, cậu có nghe không! Còn không mau đến đây!” Tưởng Vũ

ngồi trong góc sofa ở khu bàn lớn, lưng dựa vào thành ghế để che bớt thân mình,

ánh mắt nhìn chằm chằm về phía ba người cách đó không xa, biểu cảm trên mặt

chẳng thể nói là dễ coi.

Hành vi của Tưởng Vũ hoàn toàn lạc quẻ giữa một đám người đang chè chén say

sưa trong quán bar. Cái bàn lớn đó bị anh ấy chiếm trọn, đủ loại rượu đặt đầy bàn

nhưng anh ấy lại chẳng buồn động đến một ly.

Anh ấy đã ngồi đó suốt mười phút, trong thời gian đó có đến hai ba cô nàng định

lại gần bắt chuyện, nhưng tất cả đều bị khuôn mặt khó ở của anh ấy dọa cho chạy

mất.

Ánh mắt Tưởng Vũ vẫn dán chặt vào cô gái mặc váy hai dây bó sát đang ngồi trên

sofa. Răng hàm nghiến ken két, trong đầu chỉ muốn lôi ra một cái chăn dày cuộn

cô nàng lại cho khuất mắt!

Tưởng Vũ thật sự không hiểu nổi, tại sao mỗi lần Nhan Yểu đi uống rượu lại nhất

định phải gọi theo Triệu Tiểu Du? Hai người đó tụ lại, không phải để giúp nhau

đánh lạc hướng rồi sau lưng lén lút đội nón xanh cho anh ấy và Giang Nghiên

đấy chứ?

Quả nhiên, vừa mới vào không bao lâu đã có một thằng đàn ông bị gọi đến. May

mà nhìn sơ thì có vẻ thân với Nhan Yểu, không giống đang tán tỉnh Triệu Tiểu Du,

nếu không thì Tưởng Vũ đúng là chẳng chắc mình còn đủ bình tĩnh mà ngồi yên

đây nữa.

“Tôi đến ngay” Không lâu sau, giọng nói lạnh như băng từ đầu dây bên kia truyền

đến.

“Giúp tôi để ý. Nếu cần thiết cứ ra tay, tiền viện phí với án phí, tôi lo”

“……”

Tưởng Vũ sững người vài giây. Còn chưa kịp mở miệng, bên kia đã cúp máy cái

rụp.

Anh ấy đành tội nghiệp đặt điện thoại xuống, nhìn về phía tên đàn ông đang ngồi

sofa đối diện. Tuy ánh sáng quá tối không thấy rõ mặt mũi, nhưng chỉ cần nhìn

vóc dáng cũng đủ biết: nếu đối đầu thì xác định ăn đòn là cái chắc.

Thở dài một tiếng đầy mệt mỏi, Tưởng Vũ nhét điện thoại vào túi, tiếp tục giương

cặp mắt 5.2 siêu cấp theo dõi tình hình ở đối diện như dân an ninh cao cấp.

Cỡ hai mươi phút sau, điện thoại trong túi chợt rung lên, anh ấy gửi định vị, chưa

đầy ba phút sau, người kia đã có mặt tại khu bàn.

Tưởng Vũ liếc nhìn Giang Nghiên vừa bước tới, ra hiệu bảo anh mau ngồi xuống

tránh bị Nhan Yểu và Triệu Tiểu Du phát hiện. Vừa thấy rõ bộ dạng anh, Tưởng

Vũ không nhịn được kinh ngạc thốt lên: “Vãi đạn, cậu mới tắm xong à? Tóc còn

chưa thèm sấy nữa?”

Giang Nghiên đến vội vàng, trong đầu toàn là mấy câu Tưởng Vũ gào lên trong

điện thoại, còn hơi đâu mà nghĩ đến việc sấy tóc? Quần áo cũng chỉ tiện tay

khoác đại một bộ.

Người đàn ông vốn luôn chỉnh tề nghiêm túc giờ đây đến cả cúc áo cổ cũng chưa

cài, tay áo sơ mi được xắn lên tận khuỷu, mái tóc vì vội nên vừa ẩm vừa rối, bị

anh tùy tiện vuốt ra sau, để lộ gương mặt góc cạnh rõ ràng và ngũ quan sắc nét.

“Ừ” Anh đáp hờ hững một tiếng, sau đó nhìn theo hướng Tưởng Vũ đang dán

mắt.

Khi thấy rõ ba người ngồi bên kia, đồng tử Giang Nghiên khẽ co lại.

“Cậu đến nhanh thật đấy, nãy giờ tôi vẫn giúp cậu để ý kỹ rồi. Nhan Yểu và tên đó

chỉ ngồi uống rượu nói chuyện thôi, chưa có gì vượt quá giới hạn” Tưởng Vũ vừa

nói, vừa vỗ vỗ vai Giang Nghiên rồi lầu bầu: “Nhưng mà tôi nói thật, Giang

Nghiên, cậu có thể quản chặt lại người phụ nữ của cậu được không? Mỗi lần

uống rượu là lại rủ Triệu Tiểu Du đi theo, chịu nổi thì cũng tài ghê”

Giang Nghiên khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo lia sang Tưởng Vũ: “Nhớ không

lầm, mấy lần trước đều là Triệu Tiểu Du rủ Nhan Yểu đi uống đấy chứ?”

Tưởng Vũ nghẹn họng, biểu cảm có phần cứng đờ, cuối cùng chỉ biết thở dài não

nề, đồng cảm mà nói: “Anh em mình thật sự khổ mà”

“Không phải tôi nói chứ, cậu nhìn Nhan Yểu đi, hôm nay còn mặc tạm được. Áo

thun, quần short, cũng gọi là đứng đắn. Nhưng nhìn xem Triệu Tiểu Du mặc cái

quỷ gì vậy?!” Tưởng Vũ càng nói càng tức, lần trước vì chuyện này anh ấy còn cãi

nhau một trận với Triệu Tiểu Du, thậm chí ném luôn mấy cái áo hai dây bó sát

trong tủ đồ của cô nàng đi, ai ngờ nay lại lôi đâu ra cái mới!

Giang Nghiên nghe vậy mới liếc nhìn Triệu Tiểu Du đang ngồi cạnh Nhan Yểu,

ánh mắt nhàn nhạt lướt qua rồi lại rút về.

“Cho dù Nhan Yểu có mặc đạo bào thì vẫn có người thèm”

Đột nhiên, như nhớ ra gì đó, ánh mắt Giang Nghiên khựng lại, trầm giọng hỏi:

“Cậu có quản Triệu Tiểu Du mặc gì không?”

“Có chứ, sao không quản?” Tưởng Vũ hùng hồn đáp, giọng đầy kinh nghiệm

sống: “Cô ấy không cho tôi quản, nhưng tôi là bạn trai, đàn ông ai chẳng có tính

chiếm hữu? Mặc thế mà ra đường không phải để người ta ngắm free à?”

“Thế còn cậu? Không quản sao? Rộng lượng thật đấy?”

Rộng lượng?

Gương mặt Giang Nghiên càng thêm lạnh.

Anh chẳng phải rộng lượng gì, chỉ đơn giản là không dám thể hiện sự bất mãn mà

thôi.

Anh nhỏ nhen lắm, nhất là khi dính đến chuyện của Nhan Yểu. Có đôi lần nhìn

thấy cô ăn mặc xinh đẹp ra ngoài, chỉ cần ánh nhìn ngỡ ngàng của người qua

đường cũng đủ khiến anh ngứa mắt.

Không biết bao nhiêu lần anh đã tưởng tượng, chỉ mong có thể giấu Nhan Yểu đi,

giấu vào nơi chỉ mình anh nhìn thấy.

Ý nghĩ này, từ rất lâu trước đây đã manh nha trong anh rồi.

Anh muốn làm một tên trộm siêu phàm, vào lúc người không hay, quỷ không biết,

đánh cắp cô đi.

Nhưng tất cả những suy nghĩ ấy, cuối cùng cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Trong mối quan hệ này, Giang Nghiên biết rất rõ vị trí của mình. Anh là người có

thể bị bỏ rơi bất cứ lúc nào, lấy đâu ra tư cách mà chỉ tay năm ngón?

Người đàn ông ấy cúi mắt xuống, cùng lúc đó cũng chôn giấu luôn chút ảm đạm

trong lòng.

“Đệch mẹ! Gì vậy?! Mẹ kiếp, dám ve vãn bạn gái ông à?!”

Bên cạnh, Tưởng Vũ đột nhiên nổi giận. Giang Nghiên nhướng mày nhìn sang,

thấy có một tên đàn ông đang xin WeChat của Triệu Tiểu Du.

Giang Nghiên hơi nhướng mày, thấy Tưởng Vũ vừa đứng bật dậy, trông cứ như

muốn xông lên tẩn cho thằng đàn ông không biết điều kia một trận. Nhưng ngay

giây sau, anh đã thấy người phụ nữ cách đó không xa khẽ phẩy tay, một cách có

phần qua loa, đuổi khéo gã vừa đến xin WeChat.

Nét mặt hằm hằm của Tưởng Vũ lập tức dịu xuống, tốc độ đổi mặt còn mượt hơn

cả biến diện Tứ Xuyên.

Chỉ thấy anh ấy lại từ tốn ngồi xuống, nói bằng giọng điệu đầy đắc ý: “Chậc, tôi

nói rồi mà, Tiểu Du có là sau lưng tôi cũng không dám làm bậy. Nếu mà dám đưa

WeChat cho cái thằng ranh kia thật, xem tôi có trị cô ấy ra bã luôn không!”

Giang Nghiên biết Tưởng Vũ ngoài miệng thì hung hăng, nhưng kỳ thực chỉ là con

hổ giấy. Dẫu vậy, anh vẫn không nhịn được mà hỏi: “Trị? Trị kiểu gì?”

Tưởng Vũ liếc anh một cái, rồi thản nhiên trả lời: “Trị thì còn gì nữa, tất nhiên là trị

trên giường chứ còn gì”

“…”

Khuôn mặt vốn chẳng biểu lộ cảm xúc gì của Giang Nghiên lập tức cứng lại, dưới

ánh đèn mờ, vành tai anh khẽ ửng đỏ, chẳng ai để ý mà cũng chẳng báo trước.

Tưởng Vũ đương nhiên nhìn ra biểu cảm của anh, một lúc sau thì tròn mắt như

thể nghe chuyện hoang đường, kinh ngạc kêu lên: “Đậu xanh? Không phải đâu

nha? Anh em, đừng bảo với tôi là cậu với Nhan Yểu quen nhau tới giờ rồi mà vẫn

chưa ấy ấy đấy nhé?!”

Mặt Giang Nghiên tức thì sa sầm xuống, lần này mở miệng cũng lạnh lùng hơn

hẳn: “Tôi thấy… làm vậy thì hơi nhanh”

“Trời đất ơi, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Hai tám rồi đấy! Đừng bảo là còn đang chơi

cái trò mối tình đầu cấp ba hở?” Tưởng Vũ bắt đầu giảng giải bằng giọng điệu lão

làng: “Yêu đương người lớn á, không thể chỉ có trao đổi tinh thần được đâu, trao

đổi thể xác cũng quan trọng phết đấy, hiểu không? Với cái kiểu tính cách kín như

bưng của cậu mà đòi ‘thu phục’ được kiểu người như Nhan Yểu, thì không dùng

thêm vài chiêu đặc biệt e là hơi khó đấy nha?”

“Huống chi cậu đã nhịn 28 năm rồi, giờ mà còn không làm gì thì tôi sợ cậu…

không chừng bị nội thương luôn ấy chứ? Hay là… cậu thực ra…”

Chưa kịp nói hết câu, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao của Giang Nghiên đã quét

thẳng tới, khiến Tưởng Vũ rùng mình, lập tức ngậm miệng để bảo toàn tính mạng.

Ý thức sinh tồn trỗi dậy, chưa đầy vài giây sau, Tưởng Vũ lại lảm nhảm: “Anh em

à, tôi biết cậu là hàng cực phẩm, một đêm bảy hiệp cũng chẳng thành vấn đề, vậy

không phải nên cho Nhan Yểu trải nghiệm một chút à? Với cả cô ấy vốn dĩ đâu

phải kiểu ngây thơ, cậu chơi bài ngây ngô là lạc nước đấy. Tôi nói thật, hai người

các cậu yêu nhau bao lâu rồi, cô ấy chưa từng chủ động nhắc tới chuyện này

sao?”

Giang Nghiên mím chặt môi, trong đầu lướt nhanh qua từng đoạn ký ức khi hai

người yêu nhau.

Thực ra đúng là có ôm có hôn, nhưng chỉ dừng lại ở mức đó. Hồi mới bắt đầu

yêu, anh vẫn nhớ lần đó ngoài ban công, hình như Nhan Yểu có ám chỉ gì đó,

nhưng anh lại không chắc ý cô là muốn lên giường với anh hay không.

“Là tôi nói muốn từ từ” Giang Nghiên khẽ đáp, giọng ấy giống như đang tự lẩm

bẩm một mình.

“Giang Nghiên à, từ từ kiểu gì? Cậu cũng nghe qua lời đồn về cô ấy rồi đấy chứ?

Có mối tình nào của cô ấy kéo dài đâu? Cậu lấy gì để chắc chắn mình là ngoại

lệ?” Tưởng Vũ nói, từng lời như lưỡi dao cứa vào lớp vỏ mỏng manh của một sự

thật đã bị phớt lờ từ lâu.

Anh ấy đâu nỡ để anh em mình sa lầy quá sâu trong một mối tình mà cuối cùng

chỉ rơi vào tay trắng, cả tim cũng chẳng giữ được.

“Huống hồ, con gái hay con trai cũng thế thôi, đều sẽ chán của cũ thích của mới.

Giờ cô ấy không nhắc đến chuyện này, sau rồi chán hẳn, thì cậu bị đá cũng là

chuyện tất yếu” Tưởng Vũ tiếp tục giọng điệu khuyên nhủ.

Nhìn thấy biểu cảm của Giang Nghiên hơi lạnh đi, anh ấy vỗ vỗ vai anh em một

cái, nhấn thêm một câu chí mạng: “Tôi nói nghe có hơi phũ, nhưng mà sự thật đó.

Cậu nhìn cái thằng đang ngồi cạnh cô ấy đi, hai người kia nói chuyện tới giờ rồi

còn gì? Biết đâu đấy lại là hứng thú mới của cô ấy thì sao”

Lời đó như đâm trúng huyệt. Giang Nghiên sầm mặt, hất tay Tưởng Vũ ra, ánh

mắt gườm gườm nhìn về phía hai người nọ, giọng nói lúc mở miệng lạnh buốt

như băng: “Không đời nào. Họ sẽ không đến với nhau đâu”

Trong tiếng nhạc ồn ào của quán bar, khoảnh khắc này giữa hai người bọn họ lại

trở nên lạc lõng đến lạ.

Tưởng Vũ ngẩn ra nhìn người bên cạnh, dường như cũng cảm nhận được bầu

không khí bất thường, khẽ nuốt nước miếng, định hỏi “vì sao” thì lại nghe Giang

Nghiên mở miệng, giọng khàn khàn, cứ như kẻ đang cõng theo gánh nặng lớn

lao, từng chữ đều nặng trĩu: “Đó là Tần Chiêu”

Tưởng Vũ há hốc miệng, trong đầu lập tức hiện ra những lời đồn đã từng nghe

hồi cấp ba.

Cái tên Tần Chiêu với anh ấy chẳng hề xa lạ. Hồi đó là bá vương trường nghề,

tiếng tăm lẫy lừng, chưa nói đến mấy chuyện “oai hùng” nọ kia, chỉ riêng đoạn

tình sử với Nhan Yểu thôi đã đủ làm dậy sóng cả diễn đàn trường.

Tưởng Vũ rốt cuộc chẳng nói gì thêm, ánh mắt nhìn Giang Nghiên cũng thoáng

mang vài phần thương hại, anh em của anh ấy, tám chín phần mười là bị cắm

sừng rồi.

Hồi đó Nhan Yểu và Tần Chiêu quen nhau tận năm tháng, tình cảm của hai người

từng là chủ đề hot nhất diễn đàn của trường. Ai cũng nói Tần Chiêu là người duy

nhất mà Nhan Yểu thật lòng yêu, thậm chí nghe đồn trên người cô còn có một

hình xăm là vì Tần Chiêu mà xăm.

Tuy lời đồn không phải câu nào cũng đúng, nhưng kể mà sai hết thì sao người ta

lại đồn được tới mức đó? Ít nhất cũng phải có phần sự thật trong đấy chứ.

Mười năm trôi qua, hai người lại một lần nữa sát lại gần nhau, không tránh khỏi

nảy sinh ra chút lửa tình chẳng nên có.

“Cô ấy từng nói với tôi, giữa cô ấy và Tần Chiêu chỉ là bạn bè” Hai tay buông

thõng bên người không biết từ lúc nào đã siết chặt thành nắm đấm, giọng điệu

không buồn không vui nhưng lại vô cùng kiên định, như thể đang cố tình nhấn

mạnh điều gì đó.

Ngồi bên cạnh, Tưởng Vũ không lên tiếng, bởi anh ấy hiểu rõ, lúc này có nói gì

cũng vô ích.

Tưởng Vũ chưa bao giờ lạc quan về chuyện tình cảm giữa Giang Nghiên và Nhan

Yểu. Một kẻ đã quen sống buông thả thì sẽ chẳng dễ gì dừng lại, đúng như người

ta vẫn nói, phong cảnh ven đường quá đẹp, thì hà tất phải dừng chân ở một chốn

cố định? Còn Giang Nghiên, kẻ đã đứng nguyên một chỗ suốt mười năm trời,

trong mắt Tưởng Vũ, anh chỉ là một kẻ ngu ngốc, biết rõ là vô vọng mà vẫn cố

chấp không buông, ngoài từ “ngốc”, thật sự chẳng tìm được lời nào để nói.

Người thông minh như Giang Nghiên, lẽ ra phải càng hiểu rõ cái giá và lợi ích

giữa chuyện buông tay hay níu giữ. Vậy mà trong chuyện này, anh lại như mất hết

lý trí, chẳng còn một chút tỉnh táo.

Tưởng Vũ biết Giang Nghiên đã sống thế nào trong suốt mười mấy năm qua, bề

ngoài danh vọng lẫy lừng, thành tựu đầy mình, nhưng kỳ thực cũng chỉ là sống

qua ngày. Thế nên khi biết tin Nhan Yểu về nước, anh ấy mới không nhịn được

mà đẩy Giang Nghiên một cú, nghĩ bụng yêu một lần, đau một lần, có khi lại chịu

buông bỏ.

Chỉ tiếc, nhìn tình hình hiện tại, sự việc hiển nhiên không phát triển theo hướng

lạc quan như anh ấy từng nghĩ.

Đúng lúc ấy, khu ghế sô-pha không xa lại có động tĩnh.

Một người đàn ông trẻ tuổi bước đến bên cạnh Nhan Yểu, lấy điện thoại ra như

đang nói gì đó.

Giang Nghiên chết trân nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô-pha, im lặng

đến kỳ lạ, vẻ yên ắng ấy khiến Tưởng Vũ bên cạnh nổi hết da gà.

“Ê, không sao đâu không sao đâu, chắc chắn Nhan Yểu sẽ từ chối thôi, vừa rồi

Triệu Tiểu Du cũng từ chối rồi còn gì, tôi còn vì chuyện đó mà cãi nhau với cô ấy

nữa đấy” Tưởng Vũ cười hì hì lên tiếng an ủi.

Thế nhưng chỉ thấy chàng trai trẻ nọ đứng cạnh Nhan Yểu mãi chẳng rời đi,

dường như còn đang năn nỉ điều gì đó, thỉnh thoảng còn chắp tay làm bộ dáng

van xin.

Khoảng năm phút sau, Nhan Yểu rốt cuộc cũng có động tác, cô rút điện thoại ra

như muốn cho đối phương quét mã QR.

Người đàn ông kia mừng rỡ quét mã xong, lập tức quay người rời đi, cả chuỗi

diễn biến khiến Tưởng Vũ trố mắt há mồm.

Ánh mắt anh ấy nhanh chóng quét sang Giang Nghiên bên cạnh, lúc này sắc mặt

người đàn ông kia đã đen như đáy nồi, sát khí lạnh lẽo tỏa ra khiến Tưởng Vũ run

lẩy bẩy.

Ngay khoảnh khắc anh ấy định lên tiếng giải thích thay cho Nhan Yểu, thì người

vốn đang ngồi im như tượng đột ngột đứng dậy, cất bước đi thẳng về phía sô-pha

không xa kia…

Tưởng Vũ thấy vậy không khỏi âm thầm chửi thề, rồi vội vàng đứng dậy chạy

theo.

.

Bên kia, Nhan Yểu ngồi trên ghế sô-pha không hề đồng ý lời mời kết bạn kia, thờ

ơ bỏ qua, rồi nhét lại điện thoại vào túi.

Tần Chiêu thấy thế, bật cười trêu chọc: “Cậu thật sự là chẳng nể mặt ai cả”

Nhan Yểu hơi nhíu mày, không trả lời câu nào.

Thực ra cô vốn định từ chối thẳng thừng, nhưng đối phương bảo là đang chơi trò

“thách đố” trong game, cô đã lạnh mặt từ chối hai lần, anh ta vẫn không chịu đi.

Nếu không phải thấy vẻ bối rối luống cuống của anh ta giống như thật, cô cũng

chẳng buồn giả bộ làm màu đến thế.

“Vùng phía tây thành phố giá trị phát triển không nhỏ đâu, vừa nãy tôi cũng phân

tích cho cậu rồi, còn về chuyện hợp tác thì…”

Tần Chiêu vừa mở miệng, lời còn chưa nói xong, ánh mắt đã nhìn thấy một vị

khách không mời mà đến.

Nhan Yểu đang cúi đầu uống rượu, dường như cũng cảm nhận được gì đó, hơi

ngẩng lên, chỉ một cái liếc mắt đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng cách đó ba

bước.

Giang Nghiên đứng đó, dưới ánh đèn lấp lánh, nét mặt không gợn sóng, nhưng

ánh mắt sâu thẳm lại cuộn trào những cảm xúc bị dồn nén, tựa như đang cố nhẫn

nhịn để không để lộ ra bất kỳ dấu vết nào.

Tay cầm ly rượu của Nhan Yểu hơi khựng lại, vừa định mở miệng thì đã nghe thấy

giọng nói kia vang lên:

“Nhan Yểu, anh tới đón em về nhà”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.